Đây là phép khích tướng cực kỳ ngây thơ.
Thế mà hai câu nói ấy lại đâm trúng tim đen của Cố Thừa Viễn.
Anh ta luôn tin chắc năng lực của mình cực kỳ vượt trội, chỉ cần anh ta chịu cố gắng, tuyệt đối có thể làm nên một đống thành tích.
Trước giờ anh ta chưa tạo dựng được thành quả nào, đơn giản là vì bố chưa giao quyền lực đủ lớn cho anh ta thôi.
Cố Thừa Viễn tin chắc điều đó.
Còn chuyện sợ bố hả?
Điều này càng không thể nào!
Từ khi anh ta còn nhỏ, bố đã phản bội mẹ, dan díu với người phụ nữ khác ở bên ngoài...
Nhiều năm qua, bố thay phụ nữ như thay quần áo, gần như là hành vi của đám trai đểu, khiến anh ta sinh lòng chán ghét.
Nhưng dù ghét bỏ đến đâu, anh ta cũng phải thừa nhận rằng về năng lực làm việc, bố mạnh hơn anh ta nhiều...
Chán ghét và thừa nhận đan xen.
Anh ta luôn không có cách nào tìm được sự cân bằng trong tình cảm này.
Cuối cùng chỉ có thể chống đối bố mình khắp mọi nơi, để bày tỏ sự kháng cự...
Nhưng bố quá bận.
Chưa bao giờ dành thời gian cân nhắc đến cùng tại sao con trai phản nghịch.
Cố Thừa Viễn mạnh mẽ đè nén cảm xúc đang trào dâng, anh ta cố tỏ vẻ mình chẳng thèm để ý: "Tôi mà sợ ông ấy hả?"
"Nếu như không sợ thì anh đừng đuổi theo Bùi Thanh Thiển!" Joanna không muốn làm việc chung phòng với Bùi Thanh Thiển!
Cố Thừa Viễn nhìn chằm chằm Joanna mà không nói lời nào.
"Cạch."
Cửa phòng ở sau lưng bị đẩy ra.
Cố Thừa Viễn quay đầu nhìn lại.
Ông Cố đang cười nói với Mộ Diễn Chi, đi đến phòng làm việc này. Ông ấy nhìn quanh, không thấy người mà mình muốn gặp, cảm thấy lạ nên hỏi: "Bùi Thanh Thiển đâu?"
Trước giờ cô luôn nghiêm túc chịu trách nhiệm với công việc.
Đến giờ vào làm, thông thường cô đều có mặt đúng giờ ở phòng làm việc.
Nhưng tại sao hôm nay cô ấy lại không ở đây?
"Cô ta từ chức rồi." Joanna trả lời, không thèm suy nghĩ.
Nụ cười của ông Cố lập tức biến mất, ông ấy nghiêm mặt trừng mắt với Cố Thừa Viễn, chất vấn: "Cái thằng này, lại là chuyện do con làm đúng không?"
"Không liên quan đến con, tự cô ta đòi đi!" Cố Thừa Viễn trốn tránh trách nhiệm.
Anh ta chỉ Joanna: "Không tin thì bố cứ hỏi cô ấy!"
Joanna gật đầu: "Đúng thế."
Ánh mắt sắc bén của ông Cố đảo qua hai người, nét mặt không giận mà oai nghiêm dần dần bị sự thất vọng thay thế, ông ấy cất giọng run rẩy: "Cố Thừa Viễn, con đúng là cái đồ bùn loãng không trát được tường!"
"Bố!" Cố Thừa Viễn không phục kêu lên.
Ông Cố nhắm mắt lại: "Đi tìm Bùi Thanh Thiển về đây."
Cố Thừa Viễn khó chịu hỏi: "Dựa vào đâu chứ?"
Bảo anh ta đi tìm Bùi Thanh Thiển, khác nào bảo anh ta thừa nhận mình đã sai?
Ông Cố mở mắt, đuôi mắt như muốn nứt ra, ông ấy ngắt lời con trai: "Rốt cuộc con có đi hay không?"
"Con không đi!" Cố Thừa Viễn cũng nổi bướng.
Ông Cố suýt bị thái độ ngang bướng này làm cho tức hộc máu: "Tóm lại hôm nay bố chỉ nói bấy nhiêu thôi, nếu như phòng làm việc này chỉ được một người ở lại..."
Cố Thừa Viễn nhìn bố.
Ông Cố gằn từng tiếng: "Vậy thì để Bùi Thanh Thiển ở lại, con cút đi!"
Cố Thừa Viễn thật sự không thể tin vào tai mình: "Cái gì?"
"Nếu Bùi Thanh Thiển không trở lại, vậy con lập tức thu dọn đồ đạc cút đi, từ nay về sau bố coi như không có đứa con trai này!" Ông Cố tức đến mức thở không ra hơi.
"Được!" Cố Thừa Viễn cũng nổi cơn ngang bướng: "Tôi cút!"
"Thừa Viễn!" Joanna thấy anh ta muốn đi, lập tức giữ chặt anh ta: "Mau xin lỗi bác ấy đi!"
Cố Thừa Viễn đập mạnh vào tay cô ta: "Tôi đâu có làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?"
Ông Cố hung dữ hỏi: "Ông đây tốn bao nhiêu công sức mới mời được người ta, thế mà mày nói sa thải là sa thải ngay, lại còn bảo mình không sai hả?"
Cố Thừa Viễn không trả lời.
Trong văn phòng không ai nói chuyện...
Yên tĩnh đáng sợ.
"Cộc cộc cộc."
"Vào đi!" Giọng điệu của ông Cố còn kèm theo lửa giận.
"Sếp Cố, phòng nhân sự nói là họ không dám nhận đơn từ chức của cháu, nếu cháu muốn từ chức thì phải nộp đơn cho chú." Bùi Thanh Thiển hỏi thăm một lượt mới biết ông Cố đến văn phòng của Cố Thừa Viễn.
Cô trình đơn từ chức ra trước mặt ông ấy: "Nay bên cạnh cậu Cố đã có người xuất sắc hơn để chọn làm thư ký, mong chú cho phép cháu từ chức."