Cố Thừa Viễn nắm bắt được sự thay đổi cảm xúc của Bùi Thanh Thiển, trong lòng anh ta có cảm giác hả hê, khó nói thành lời.
Anh ta đã hiểu, người như Bùi Thanh Thiển trông ung dung bình tĩnh thế thôi.
Thực tế cho thấy, cô rất dễ dàng bị ảnh hưởng...
Không phải sao, chẳng qua anh ta tùy tiện mời một người phụ nữ đến đây thôi, thế mà nét mặt của Bùi Thanh Thiển...
Chậc chậc chậc.
Thật sự khó coi.
Anh ta đi đến cạnh Joanna, cất giọng hả hê: "Giới thiệu cho cô biết, đây là thư ký mới mà tôi đặc biệt mời đến đó."
"Trước khi tôi đến nay, chính miệng cậu Cố đã nói trong phòng làm việc này, tôi được ưu tiên hơn cô nhiều." Joanna khiêu khích nhìn Bùi Thanh Thiển, ngón tay cô ta gõ nhẹ xuống bàn làm việc: "Cho nên tôi vừa ý thứ gì thì cô phải nhường thứ đó cho tôi."
Hai tên này kẻ xướng người họa, già mồm át lẽ phải.
Bùi Thanh Thiển vốn tưởng mình sẽ tức giận, nhưng nghe Joanna nói hết, cô lại bình tĩnh khác thường: "Ví dụ như?"
Joanna dựa lưng ra sau: "Vị trí này."
"Ý của cậu Cố là..." Bùi Thanh Thiển nhìn sang Cố Thừa Viễn.
Cô đồng ý ở lại Tập đoàn Cố thị, đơn giản là vì nể mặt ông Cố.
Nhưng ông Cố lại nhờ cô trợ giúp Cố Thừa Viễn, Cố Thừa Viễn chính là cấp trên của cô...
Nếu anh ta cố ý muốn mời Joanna, sau đó sa thải cô...
Bùi Thanh Thiển không khỏi nở nụ cười.
Cô cầu còn chả được đây này.
"Ý của tôi đã quá rõ rồi cơ mà." Cố Thừa Viễn khoanh tay hỏi ngược lại cô.
Bùi Thanh Thiển xác nhận: "Ý anh là bảo tôi đi, để cô ta ở lại?"
"Không sai!" Joanna hả lòng hả dạ.
Cố Thừa Viễn nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển: "Tôi biết cô khó khăn lắm mới có cơ hội đến làm ở Tập đoàn Cố thị, chắc chắn sẽ không buông tay, nếu thế thì..."
Bùi Thanh Thiển không đợi anh ta nói hết, dứt khoát ngắt lời anh ta: "Cậu Cố hao hơi tốn sức làm nhiều chuyện như vậy để buộc tôi phải đi à?"
Cố Thừa Viễn chắc chắn Bùi Thanh Thiển sẽ không chịu đi nên mới cố ý nói những lời này để kích thích cô, thuận tiện nắm được quyền chủ động, khiến từ nay về sau Bùi Thanh Thiển phải nghe theo anh ta.
Đừng có lướt qua anh ta mà quyết định.
Nhưng khi thấy Bùi Thanh Thiển tháo thẻ nhân viên trên cổ xuống, anh ta hoảng hốt: "Cũng không phải..."
"Nếu đã như thế thì tôi từ chức đây." Bùi Thanh Thiển vốn không cho anh ta cơ hội giải thích, mặt không đổi sắc đặt thẻ nhân viên lên bàn làm việc ở sau lưng Joanna.
Cố Thừa Viễn thấy cô đi ra ngoài, không thèm ngoảnh đầu, anh ta lập tức tiến tới cản đường cô: "Cô còn chưa nộp đơn từ chức!"
"Bộ phận của chúng ta có rất nhiều đồng nghiệp, tin chắc họ sẽ cho tôi mượn máy tính để tôi gõ văn bản từ chức." Bùi Thanh Thiển vòng qua Cố Thừa Viễn, đi ra ngoài.
Cố Thừa Viễn sợ thật rồi.
Bố bảo anh ta phải làm nên thành tích thì mới đồng ý mở khóa thẻ ngân hàng cho anh ta.
Nhưng điều kiện trước hết để anh ta làm nên thành tích là có Bùi Thanh Thiển ở bên cạnh trợ giúp...
Bây giờ Bùi Thanh Thiển muốn đi, nếu có người nào nói chuyện này cho bố anh ta biết...
Cố Thừa Viễn không dám nghĩ tiếp nữa.
Anh ta đuổi theo.
Cổ tay anh ta bị người nọ níu lại, anh ta quay đầu.
Joanna khó chịu hỏi: "Cô ta muốn đi thì anh để cô ta đi đi!"
"Cô thì biết gì hả!" Cố Thừa Viễn hất tay Joanna, anh ta chỉ muốn ra oai với Bùi Thanh Thiển để cô hiểu rằng rốt cuộc ai mới làm chủ phòng làm việc này thôi.
Nhưng đâu thể ngờ Bùi Thanh Thiển lớn lối như thế, nói đi là đi ngay!
"Sao hả?" Joanna mặt không đổi sắc, hỏi: "Lẽ nào anh cho rằng tách khỏi Bùi Thanh Thiển, anh không làm nên cơm cháo gì sao?"
Cố Thừa Viễn đột ngột dừng bước, xoay người nhìn Joanna.
Joanna ngồi vào bàn làm việc: "Hay là anh sợ mình đuổi người do bố mời đến, ông ấy sẽ nổi giận với anh?"