Bà nội cũng đứng lên theo: "Bà biết cháu và Diễn Chi gần đây đang có chuyện không vui, nhưng mà…"
Bà ấy không nói tiếp được nữa.
Mẹ Mộ bổ sung: "Mẹ và bà không hy vọng con vì Diễn Chi mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
Bà nội vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, cho dù là ly hôn thì bà và mẹ cháu cũng xem cháu như con cháu trong nhà."
Bà nội và mẹ đều đối với cô rất tốt, cô cũng biết điều đó, nghe thấy hai người bọn họ nói vậy, Bùi Thanh Thiển cũng có chút áy náy, đưa hộp giữ nhiệt cho mẹ, cô nói: “Con biết rồi ạ.”
Mẹ Mộ thấy họ sắp ăn cơm liền kéo lấy tay Bùi Thanh Thiển, nói với họ: “Hai người ăn cơm trước, tôi có vài lời muốn nói riêng với Thanh Thiển.”
“Hai người không ăn chút sao?” Mẹ Bùi vội vàng hỏi.
Bà nội xua tay: “Chút nữa chúng tôi về nhà ăn.”
Vừa nói dứt lời, họ đã đóng cửa phòng lại.
Mẹ Bùi bất lực: “Mấy người nhà bọn họ…”
“Mẹ.” Bùi Thanh Mạch cúi đầu, cậu đang do dự có nên đem chuyện mình chuẩn bị chuyển trường nói với bà ấy không.
Mẹ Bùi mở hộp giữ nhiệt ra, lấy thêm cơm vào bát: “Sao vậy?”
“Con muốn chuyển đến Nhất Trung.” Bùi Thanh Mạch chuẩn bị trước lúc nói thật thì thăm dò thử ý tứ của mẹ.
Mẹ Bùi hiểu ngay: “Là chị con muốn con chuyển trường?”
Bùi Thanh Mạch kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao mẹ biết?”
“Thành tích học tập của con ở trường hiện tại là trung bình.” Mẹ Bùi đưa cơm qua cho bố Bùi: “Sao có thể muốn đến học ở trường tốt nhất cả thành phố chứ.”
Bùi Thanh Mạch rối rắm nói: “Chị ấy nói muốn dạy bù cho con, nhưng chị ấy đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi…”
"Con nghi ngờ con bé lâu rồi không xem qua sách giáo khoa nên đã quên hết kiến thức?" Mẹ Búi xới cho mình một bát cơm, ngồi xuống trước mặt Bùi Thanh Mạch.
Bùi Thanh Mạch do dự gần nửa ngày rồi chậm rãi gật đầu.
Mẹ Bùi quở trách mà trừng mắt với cậu một cái: "Vậy con có thể yên tâm rồi, chị con thông minh, bất luận là kiến thức gì đều sẽ học một cái là biết."
Bố Bùi ở bên cạnh khoe khoang: "Từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa có chuyện gì có thể làm khó con bé."
Mẹ Bùi tức giận mà nói: "Cũng có."
Hai người nhìn nhau một cái, tiếp đó đồng thanh nói: "Có thể khiến con bé cảm thấy khó xử, chỉ có thằng khốn đó!"
Thằng khốn?
Là ai?
Bùi Thanh Mạch vẫn còn muốn hỏi, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bố mẹ liền tự giác im miệng.
Trên sân thượng của bệnh viện.
Không có gió.
Mẹ Mộ nắm lấy tay Bùi Thanh Thiển, gần nửa ngày cũng không nỡ buông ra: "Thanh Thiển à, mẹ và bà nội con tuần sau muốn tổ chức một buổi tiệc, con đến không?"
"Bà và mẹ đều muốn cháu đến." Bà nội nắm lấy bàn tay kia của Bùi Thanh Thiển.
Từ sau khi cô và Mộ Diễn Chi kết hôn, mẹ và bà đều rất cưng chiều cô, trước giờ không hề cưỡng ép cô làm bất cứ việc gì mà cô không thích.
Bây giờ chỉ muốn cô tham gia một buổi tiệc, cô đương nhiên cũng không có lý do để từ chối, cô cười rồi gật đầu: "Vâng ạ."
"Sáu giờ tối, chủ nhật tuần sau." Mẹ Mộ căn dặn: "Con nhất định phải đến nha."
Bà nội làm nũng: "Không đến bà sẽ buồn lắm đó."
"Con chắc chắn sẽ đến." Bùi Thanh Thiển bảo đảm.
Nhận được lời bảo đảm của cô, lúc này hai người mới yên tâm, biết Bùi Thanh Thiển buổi chiều còn phải đi làm, bọn họ cũng không dám làm phiền cô nữa, sau khi vẫy tay tạm biệt cô, hai người cùng ngồi vào trong xe, để tài xế lái xe, hai người vẫn còn đang bàn bạc.
Mẹ Mộ hỏi: "Mẹ, thiệp mời đều đã gửi đi hết chưa ạ?"
"Đương nhiên là xong hết rồi." Bà nội vỗ ngực: "Chuyện mẹ làm thì con cứ yên tâm."
"Không nói với Diễn Chi đúng không ạ?" Mẹ Mộ lo lắng sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Mục đích bọn họ tổ chức buổi tiệc chỉ có một, đó chính là giới thiệu một người đàn ông tốt cho Bùi Thanh Thiển…