“Thích?” Đôi lông mày lạnh lùng của Mộ Diễn Chi cau lại.
Cố Thừa Viễn vừa nhìn thấy biểu cảm này của anh thì liền biết để tên đầu gỗ này ý thức được tình cảm của mình là điều không thể nào…
Khuôn mặt anh ta tràn đầy vẻ đồng tình: "Không sai."
Mộ Diễn Chi trầm mặc.
Lần này, anh không phủ nhận một cách kiên quyết giống như lần trước mà suy nghĩ một cách nghiêm túc, tình cảm như thế nào mới coi là thích…
Tình cảm của anh đối với Bùi Thanh Thiển có được coi là thích hay không.
Trong văn phòng, vô cùng yên tĩnh.
Cố Thừa Viễn chú ý đến vẻ mặt của anh, thấy thời cơ cũng xấp xỉ rồi, anh ta không nhanh không chậm nói: “Ngày mai Joanna cũng sẽ đến công ty của chúng tôi làm việc.”
Mộ Diễn Chi bất ngờ hỏi lại: “Cô ấy?”
“Không sai.” Cố Thừa Viễn đã không chờ đợi được mà muốn xem ba người này diễn kịch hay trong phòng làm việc rồi: “Không phải cậu muốn xác định tình cảm sao?”
Mộ Diễn Chi không lên tiếng.
“Đến lúc đó hai người họ nảy sinh xung đột trong phòng làm việc…” Cố Thừa Viễn chỉ có thể giúp anh đến đây: “Cậu xem cậu muốn giúp ai, vậy chắc chắn cậu sẽ thích người đó hơn.”
“Không được.” Mộ Diễn Chi biết rõ: “Tôi nhất định sẽ giúp A Thiển.”
…
Vậy mà cậu còn không biết bản thân mình thích Bùi Thanh Thiển?
Cậu là đồ ngốc hả?
Cố Thừa Viễn đang điên cuồng hét lên ở trong lòng, bất lực rời đi: "Người anh em, cậu hết cứu nổi rồi!”
Mộ Diễn Chi đứng yên ở đó rất lâu, gần nửa ngày mới chầm chậm đi ra ngoài cửa.
Lúc về đến nhà đã là mười hai giờ rưỡi, Bùi Thanh Thiển đi vào nhà bếp, nhìn thấy Bùi Thanh Mạch đang thái rau ở trong phòng bếp.
Thân hình cao gầy, tỏa ra tinh thần phấn chấn của một thiếu niên nên có.
Cô đứng bên cạnh Bùi Thanh Mạch: “Đưa cho chị đi.”
“Chị làm việc cả ngày nhất định rất mệt.” Bùi Thanh Mạch vô cùng tập trung mà nhìn chằm chằm con dao trên tấm thớt, cứ như không có ý muốn để Bùi Thanh Thiển tiếp tay: “Về đến nhà, thì nên ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi một lúc.”
“Chị nấu ăn, em ôn bài.” Bùi Thanh Thiển nắm lấy tay của Bùi Thanh Mạch: “Đem những kiến thức mà em không biết tổng hợp lại, đợi tối chị tan làm rồi sẽ tập hợp lại giải thích giúp em.”
Bùi Thanh Mạch nghe cô nói như vậy, cũng không từ chối nữa, ngoan ngoãn đưa dao cho Bùi Thanh Thiển, lại rửa tay ở trong bếp cho sạch sẽ rồi mới trở vào trong phòng ngủ, vùi đầu vào ôn bài.
Tốc độ thái rau và nấu ăn của Bùi Thanh Thiển rất nhanh, không đến nửa tiếng thì hai món ăn đều đã được bày trên đĩa.
Cô hướng về phía phòng ngủ của Bùi Thanh Mạch và gọi: “Ăn cơm thôi!”
“Đến ngay đây!” Bùi Thanh Mạch bỏ quyển sách trong tay xuống, chuẩn bị hộp giữ nhiệt cho kỹ càng rồi đưa đến trước mặt Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển bỏ cơm nước vào hộp rồi bưng đồ ăn ra để trên bàn ở phòng khách: “Chúng ta ăn xong rồi hẵng đem qua cho bố mẹ.”
“Vâng.” Bùi Thanh Mạch ngồi ở phía đối diện của Bùi Thanh Thiển, cầm lấy cái bát rồi lén lút nhìn Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển cúi đầu tự nhìn mình một lượt: “Sao vậy?”
Cô có chỗ nào không ổn sao?
“Không có gì ạ.” Bùi Thanh Mạch ngại ngùng cười nói: “Lần đầu thấy chị mặc đồ công sở…”
Bùi Thanh Thiển không nhịn được bật cười.
Bùi Thanh Mạch bổ sung: “Cảm thấy chị còn ngầu hơn trong tưởng tượng của em.”
“Phụt!” Bùi Thanh Thiển cười rồi lắc đầu, gắp một miếng thịt cho cậu: “Đợi sau khi em đi làm, chắc chắn sẽ còn ghê gớm hơn chị.”
Bùi Thanh Mạch vội vàng phủ nhận: “Không thể nào!”
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, đợi sau khi ăn cơm xong thì đã hơn một giờ, Bùi Thanh Thiển bảo Bùi Thanh Mạch ở nhà dọn dẹp bát đũa, còn mình thì cầm lấy hộp giữ nhiệt đi đưa cơm cho bố mẹ.
Bùi Thanh Mạch không yên tâm về Bùi Thanh Thiển nên cũng muốn theo qua đó.
Bùi Thanh Thiển thấy cậu kiên trì, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Đến bệnh viện, vừa đến cửa phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.
Có người đến thăm bố mẹ à?
Bùi Thanh Thiển quay đầu nhìn Bùi Thanh Mạch: “Em biết người đến là ai không?”
Bùi Thanh Mạch rối rắm à lên tiếng: “Là mẹ chồng chị.”
Bùi Thanh Thiển cùng với mẹ Mộ và bà nội vẫn luôn duy trì mối quan hệ rất tốt, nghe thấy hai người họ đến, cô cũng không nghĩ nhiều mà đẩy cửa bước vào: “Bố mẹ, ăn cơm thôi ạ.”
Thấy mẹ Mộ và bà ngồi ở bên cạnh giường, cô cười rồi gật đầu: “Mẹ, bà nội.”
Mẹ Mộ lập tức đứng dậy đón tiếp: “Thanh Thiển, bố con bệnh là chuyện lớn đến như vậy, sao lại không nói với mẹ một tiếng?”