Đó là lần đầu tiên cô và Mộ Diễn Chi gặp nhau.
Lúc đó cô đang ở trường và bị giáo viên hiểu lầm về thành tích.
Cô giải thích với giáo viên, nhưng giáo viên lại không tin những lời cô nói, thậm chí còn phê bình cô ngay trước mặt bạn học toàn trường, cho dù cô đã đưa ra chứng cứ, chứng minh sự trong sạch của mình.
Cô còn nhỏ, căn bản không biết phải xử lý mấy chuyện thế này như thế nào, tức đến mức chỉ muốn bật khóc.
Đúng lúc này, Mộ Diễn Chi xuất hiện.
Anh hơn họ hai khóa, rất nổi tiếng trong thành phố, thấy dáng vẻ sắp khóc của cô, cậu nhóc xưa nay luôn lạnh như băng lại lần đầu tiên lên tiếng nói đỡ cho cô: "Nếu thành tích mà bạn ấy nói là thật thì sao thầy cô lại không chịu cho bạn ấy một cơ hội, để cô ấy kiểm tra lại một lần nữa?"
Giáo viên nghe thấy lời anh nói bèn quyết định để cô làm bài thi lại một lần nữa.
Còn cô cũng đã nắm được cơ hội đó và thành công rửa sạch nỗi oan của mình.
Sau đó, cô vô cùng vui mừng.
Lúc bạn bè đang len lén ăn mừng, cô thừa dịp mọi người không chú ý, chụp được tấm hình này.
Mặt trời chiều ngả về phía tây.
Cậu trai không để lộ cảm xúc gì, lãnh đạm tột cùng, dường như nhận ra cô đang chụp lén, anh chợt quay đầu lại, trong khoảnh khắc đối mắt với cô, anh chậm rãi nở nụ cười.
Rõ ràng là một nụ cười vô cùng nhẹ.
Nhưng lần nào nhìn thấy, trái tim cô sẽ lại hoàn toàn mất khống chế.
Bùi Thanh Thiển nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cậu trai trong tấm ảnh.
Có lẽ là, cả đời này anh vẫn sẽ không biết được rằng, chính câu nói đó của anh đã khiến một cô gái từ không biết đến si mê anh.
Anh càng không thể biết được rằng, sau khi biết chuyện bố anh ép anh phải kết hôn, cô đã phải dùng cách gì mới có thể để tài liệu về mình vào trong kho tài liệu xem mắt của anh, tự đề cử mình thành công.
Mãi cho đến khi kết hôn với anh, trở thành vợ của anh.
Con đường này, cô đã rất thận trọng, cẩn thận từng chút một.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn bại dưới tay mối tình đầu của anh.
Bùi Thanh Thiển hít sâu một hơi, cay đắng nở một nụ cười, xoay người ném tấm ảnh vào trong thùng rác, cô bê cái ghế lên, nhìn chằm chằm tấm ảnh mấy phút, cuối cùng vẫn không đành lòng, nhặt tấm ảnh lên.
Cẩn thận chà lau sạch sẽ, nhét lại vào trong sách, lưu luyến ôm lấy cuốn sách: "Mộ Diễn Chi à Mộ Diễn Chi..."
Cuộc hôn nhân của anh và cô đã đi đến cuối con đường.
Nhưng sự rung động mà hành động vô tình của anh đã mang tới cho cô vào năm đó, có lẽ cả đời này cũng sẽ không vơi bớt dù chỉ một chút...
"Bùi Thanh Thiển, mày thật là không có tiền đồ!" Hai tay Bùi Thanh Thiển nâng quyển sách lên, cắn chặt môi, cuối cùng vẫn nhét lên giá sách.
Cô mở máy vi tính ra, vào trang web của Nhất Trung, sau khi nộp hồ sơ xin chuyển trường cho Bùi Thanh Mạch, lại vội vàng kiểm tra Cố Thừa Viễn và hạng mục mà anh ta phụ trách.
Nhìn kết quả hiện lên trên màn hình, vô số hạng mục đã bị thất bại, Bùi Thanh Thiển ngoại trừ đau đầu thì cũng chỉ là đau đầu.
Quả nhiên Cố Thừa Viễn không phụ sự đánh giá của cô.
Đã nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là một khúc gỗ mục*!
*Ý chỉ kẻ vô dụng
Nhưng bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ phải làm việc cùng với khúc gỗ mục này...
Bùi Thanh Thiển dựa vào phía sau một chút.
Cô cần phải tĩnh tâm lại một chút.
Đêm khuya.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, ánh đèn vẫn sáng như ban ngày.
Mộ Diễn Chi đang xử lý công việc của mình, tiếng đập cửa chợt vang lên, anh bèn ngẩng đầu, nói: "Vào đi."
Thư ký cung kính báo cáo: "Tổng giám đốc, quả nhiên đúng như anh đoán, bà chủ đã nộp đơn xin chuyển trường vào Nhất Trung."
"Chuyện này giao cho cậu xử lý." Mộ Diễn Chi nhàn nhạt nói: "Nói chung không cần biết làm như thế nào, cũng phải làm Nhất Trung chính thức nhận thằng bé vào."
"Vâng." Thư ký trộm liếc nhìn Mộ Diễn Chi.
Bình thường ở công ty, ngoại trừ những công việc cần thiết ra thì Mộ Diễn Chi không quan tâm tới những chuyện khác, bảo là lãng phí thời gian.
Nhưng lần này, anh lại quan tâm tới một việc nhỏ nhặt như Bùi Thanh Mạch đắc tội Cố Tư này, thậm chí còn nghĩ tới chuyện Bùi Thanh Thiển sẽ nghĩ cách để chuyển trường cho em trai vì không muốn để thằng bé bị Cố Tư bắt nạt và bảo cậu ta để ý chuyện này...
Đến khi nào Bùi Thanh Mạch nộp hồ sơ vào Nhất Trung thì báo cáo với anh.
Chuyện này đủ để chứng minh Bùi Thanh Thiển có một vị trí nhất định trong lòng Mộ Diễn Chi.
Đã như vậy thì tại sao Mộ Diễn Chi còn cố ý đề nghị ly hôn chứ?
Thư ký rất khó hiểu, nhưng cậu ta cũng không dám hỏi, thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Cậu khoan đi đã." Mộ Diễn Chi do dự mở miệng: "Cậu có vợ chưa?"
Anh muốn biết, chuyện của anh còn có cách gì để xoay chuyển nữa không...