"Vâng."
Chuyện công việc đã đạt được sự nhất trí, hai người không trò chuyện tiếp nữa mà bèn cúp điện thoại.
Bùi Thanh Thiển vứt điện thoại xuống một bên, cau mày.
"Chị." Bùi Thanh Mạch đi tới, ngồi xuống trước mặt Bùi Thanh Thiển: "Vừa nãy chị gọi điện với ai thế?"
"Bố Cố Thừa Viễn." Bùi Thanh Thiển không có ý định giấu giếm cậu: "Bảo chị đến công ty họ làm việc."
Mắt Bùi Thanh Mạch sáng lên: "Thật sao?"
Vị thế của tập đoàn Cố thị ở Mặc thành chỉ đứng ngay phía sau nhà họ Mộ, là một doanh nghiệp vô cùng lớn mạnh...
"Chị giống người sẽ lừa em về vấn đề này lắm à?" Bùi Thanh Thiển buồn cười hỏi.
Bùi Thanh Mạch hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải."
Bùi Thanh Thiển bị dáng vẻ nghiêm túc của cậu chọc cho bật cười.
Bùi Thanh Mạch ngượng ngùng giải thích: "Chỉ là do em không ngờ chị đã không đi làm suốt năm năm rồi mà vẫn được tập đoàn Cố thị nhận vào!"
Chuyện này quả thật là rất khó tin!
Cậu nghe nói yêu cầu tuyển dụng của tập đoàn Cố thị vô cùng nghiêm ngặt.
Đôi khi, ngay cả sinh viên mới tốt nghiệp và những ứng viên có nhiều năm kinh nghiệm làm việc nộp hồ sơ cũng bị từ chối một cách tàn nhẫn...
Nhưng chị của cậu lại được tuyển thẳng vào tập đoàn Cố thị với những yêu cầu nghiêm khắc như thế!
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ chị của cậu rất giỏi!
Bùi Thanh Mạch vô cùng kích động.
"Được rồi." Nhưng ngược lại, Bùi Thanh Thiển lại cảm thấy chuyện này không có gì đáng tự hào: "Em ngồi xuống đi đã, chúng ta thảo luận một chút về việc học hành của em."
Cô vốn định bàn bạc chuyện này với bố mẹ, nhưng bố lại bị ung thư phổi phải nằm viện.
Bây giờ mẹ lại đang ở ở trong bệnh viện với bố...
Nếu như nói cho bố mẹ biết chuyện xảy ra ở trường của Bùi Thanh Mạch thì chắc chắn sẽ làm bố mẹ lo lắng và suy nghĩ nhiều.
Bùi Thanh Thiển nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định tự giải quyết chuyện này với em trai.
"Em á?" Bùi Thanh Mạch không hiểu ý của Bùi Thanh Thiển.
"Bạn nam đánh nhau với em sáng nay tên là Cố Tư đúng không?" Bùi Thanh Thiển hỏi.
Bùi Thanh Mạch bĩu môi: "Đúng vậy."
"Cậu ta có thể chỉ vì thích một bạn gái mà đánh em lần một, thì sẽ đánh được em lần thứ hai, thứ ba..." Bùi Thanh Thiển không muốn em trai phải gặp một chút nguy hiểm nào: "Vì sự an toàn của em, chị định chuyển trường cho em."
Bùi Thanh Mạch hỏi: "Chuyển đến trường nào?"
"Nhất Trung." Bùi Thanh Thiển không cần suy nghĩ mà trả lời.
Nhất Trung hiện đang là một trong những trường trung học tốt nhất Mặc thành, thầy cô tương đối có trách nhiệm, môi trường học tập cũng tốt, là nơi thích hợp nhất với Bùi Thanh Mạch hiện giờ.
"Nhất Trung?" Bùi Thanh Mạch khó tin hỏi: "Chị, thành tích của em không tốt."
Yêu cầu về thành tích của Nhất Trung rất cao.
Điểm tối đa của trung học là 750 điểm, chuyển trường tới đó, phải thi được ít nhất là 650 điểm mới có thể trúng tuyển.
Thiếu một điểm cũng không được.
"Không sao, chị có thể giúp em học bổ túc." Từ trước đến nay, Bùi Thanh Thiển luôn cho rằng thành tích học tập không phải là vấn đề gì quá lớn.
Bùi Thanh Mạch cảm giác hình như mình đã nghe lầm: "Chị đã tốt nghiệp lâu lắm rồi..."
Chắc là quên hết sạch kiến thức trung học rồi nhỉ?
"Nên là, em có tin chị có thể giúp em nâng cao thành tích không?" Bùi Thanh Thiển không giải thích nhiều mà chỉ nhìn Bùi Thanh Mạch và hỏi.
Bùi Thanh Mạch nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nặng nề gật đầu: "Em tin."
"Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, chờ mai chị tan làm về sẽ dạy bù cho em." Bùi Thanh Thiển nói rồi cầm lấy đồ đạc và đi tới cửa phòng ngủ.
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu lại nói với Bùi Thanh Mạch: "Ngủ ngon."
Bùi Thanh Mạch ngượng ngùng mỉm cười: "Chị ngủ ngon."
Bùi Thanh Thiển nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó dịu dàng nở nụ cười, đôi mắt uốn cong: "Ừm."
Đi vào phòng ngủ, cô bật đèn lên, tia sáng ấm áp chiếu khắp toàn bộ phòng ngủ.
Bùi Thanh Thiển nhìn xung quanh gian phòng nhỏ này, bất chợt phát hiện, mặc dù đã nhiều năm không bước vào căn phòng nhỏ này, nhưng nó vẫn được giữ nguyên vẹn như lúc cô rời đi.
Tất cả mọi thứ đều được để ở chỗ cũ.
Trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót, sau khi cô kết hôn không thường xuyên về nhà, chắc chắn là bố mẹ rất nhớ mình nhỉ!?
Nếu không..., cũng sẽ không chú tâm bố trí gian phòng thành như thế này...
Mắt Bùi Thanh Thiển hơi chua xót, cô đi tới cạnh bàn, ngồi xuống, mở ngăn kéo ra, một tấm hình ở bên trong lập tức đập vào mắt.
Người trong hình là Mộ Diễn Chi.
Cô lấy tấm ảnh ra, nhìn cậu trai với vẻ ngoài vẫn như bây giờ, kèm theo chút non nớt, vừa lạnh lùng vừa xa cách trong tấm ảnh, suy nghĩ lập tức quay về năm đó.