Anh em bọn họ đều biết rõ Mộ Diễn Chi không thích Bùi Thanh Thiển, và sau khi kết hôn với Bùi Thanh Thiển, quan hệ giữa hai người cũng rất lạnh nhạt.
Người không biết nhìn vào có khi còn nghĩ hai người là người xa lạ.
Cũng chính vì thế nên bọn họ mới chắc chắn, Mộ Diễn Chi nhất định sẽ li dị với Bùi Thanh Thiển.
Chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
"Cố Thừa Viễn, đừng có làm loạn nữa." Một giọng nói lạnh lùng và có chút xa cách vang lên.
Đôi mắt chứa ý cười của Cố Thừa Viễn hướng về nơi phát ra tiếng, ngả ngớn nói: "Tôi nói sự thật thôi mà!"
Đào Hoài Cẩn trách móc: "Nhưng cậu cũng không nên can thiệp vào tình cảm giữa bọn họ."
Cố Thừa Viễn nghe thấy đối phương nói như thế thì nhất thời không vui: "Người Mộ Diễn Chi thích đã quay về, tôi khuyên cậu ấy nếu không thích người ta thì nên li dị mà cũng là sai sao?"
"Có thể Mộ Diễn Chi không muốn li dị thì sao?" Đào Hoài Cẩn cao giọng nói.
Cố Thừa Viễn cười ha ha: "Tôi chắc chắn là cậu ấy sẽ ly hôn."
Nói xong, anh ta khoác cánh tay lên trên bả vai Mộ Diễn Chi, nhướng mày hỏi: "Người anh em, tôi nói đúng không?"
"Ừm." Mộ Diễn Chi cầm ly rượu trên bàn lên nhẹ nhàng lắc, nhìn rượu vang trong ly chuyển động, anh không nhanh không chậm mở miệng: "Thực ra ngày hôm qua tôi đã định làm đơn ly hôn rồi."
Đào Hoài Cẩn thở dài, lấy điện thoại di động của mình ra, mở màn hình, nhìn cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ trên đó, tâm trạng lập tức suy sụp.
Lúc đó, anh ta đã sai lầm nghĩ rằng mình không thích đối phương nên mới đồng ý ly hôn...
"Vậy lát nữa về nói với cô ấy à?" Cố Thừa Viễn hứng thú hỏi tiếp.
Mộ Diễn Chi gật đầu, hơi nhíu mày, gương mặt lạnh lùng có chút rối rắm.
Thực ra, anh chờ đợi ngày này lâu rồi.
Thế nhưng, quái lạ là, ngày đó đã tới mà anh lại không hào hứng như trong tưởng tượng.
"Chắc chắn cô ta không muốn ly hôn với cậu." Cố Thừa Viễn ra vẻ như là người từng trải.
"Thật sao?" Lông mày đang nhíu chặt của Mộ Diễn Chi lập tức giãn ra, tâm trạng cũng dần tốt hơn.
"Đương nhiên rồi!" Cố Thừa Viễn là một trong ba người đa tình nhất, đổi bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo.
So với hai người kia, cũng hiểu rõ phụ nữ hơn.
Cố Thừa Viễn nói như là chuyện đương nhiên: "Một người phụ nữ nghèo gả vào nhà siêu giàu, phần lớn đều là hám tiền, mà cậu lại giàu có như vậy, chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng buông tay!"
Đào Hoài Cần không nghe nổi nữa: "Cậu còn chưa từng tiếp xúc với cô ấy mà lại nói con gái nhà người ta hám tiền..."
"Đây là kinh nghiệm sau khi quen nhiều bạn gái đấy!" Cố Thừa Viễn hất cằm, kiêu ngạo nói.
Đào Hoài Cẩn thật sự không nghe vô nữa nên liền đứng dậy rời đi.
Trong đầu Mộ Diễn Chi đều là câu nói ‘cô ta sẽ không ly hôn với cậu’ của Cố Thừa Viên, anh sờ môi, đứng dậy và nói với Cố Thừa Viễn: “Về đây."
Cố Thừa Viễn liếc Đào Hoài Cẩn một cái, sau đó nâng ly hướng về phía Mộ Diễn Chi: "Chờ kết quả từ cậu."
"Ừm."
Trong phòng khách của biệt thự, ánh đèn sáng trưng.
Bùi Thanh Thiển ôm laptop ngồi trên ghế sofa, di chuyển chuột, từ từ trượt lên trượt xuống.
"Cạch."
Cửa biệt thự bị đẩy ra, Mộ Diễn Chi đi thẳng tới trước mặt Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển nhận ra có người đi vào, ngước mắt lên nhìn Mộ Diễn Chi, đặt laptop trong lòng xuống, cười chào hỏi anh: "Anh về rồi à?"
"Ừm." Mộ Diễn Chi ngồi xuống, cầm tờ giấy trong tay đẩy tới trước mặt cô.
Bùi Thanh Thiển liếc một cái.
Đơn ly hôn.
Cô không bất ngờ chút nào mà chỉ cầm đơn ly hôn lên và nhìn lướt qua.
Nội dung đơn yêu cầu cô không được sở hữu bất cứ tài sản chung nào sau khi ly hôn, còn muốn cô nói dối là cô đã thất thân...