Chạng vạng.
Bùi Thanh Thiển đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn nắng chiều ở phương xa, trong tay cầm điện thoại di động.
Cô đang gọi điện thoại cho một người, nhưng người đó vẫn chưa bắt máy.
Tivi ở trong phòng khách vẫn chưa tắt, giờ phút này đang phát tin tức về mối tình đầu của Mộ Diễn Chi - người thừa kế nhà họ Mộ đang ở sân bay về nước.
Tất cả các phóng viên đều suy đoán liệu có phải Mộ Diễn Chi chuẩn bị ly hôn và tái hợp với mối tình đầu hay không.
Nhưng từ trước đến giờ Mộ Diễn Chi vẫn chưa cho họ câu trả lời chính xác.
"Alo?"
Điện thoại được kết nối, người đàn ông ở đầu dây bên kia mang theo ý cười, nói: "Nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi vậy?"
"Có một số việc muốn nhờ cậu giúp đỡ." Một luồng gió mát thổi qua, làm loạn mái tóc rối của Bùi Thanh Thiển, cô vén tóc ra sau tai, sắc mặt dịu dàng trước sau như một.
"Giúp cái gì?" Đối phương cũng không từ chối Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển mỉm cười nói: "Tôi muốn ra nước ngoài."
Đối phương ở bên kia liền ngây ngẩn: "Lúc trước thầy Lofeta muốn đặc cách cho cậu trúng tuyển, cậu nói cậu và Mộ Diễn Chi kết hôn nên cậu không muốn rời khỏi anh ta, tại sao bây giờ lại..."
"Mối tình đầu của anh ấy trở về rồi." Giọng Bùi Thanh Thiển nhẹ nhàng, bình tĩnh, giống như là đang nói chuyện không liên quan đến mình: "Nếu tôi đoán không lầm, tối nay hẳn là anh ấy sẽ đề nghị ly hôn với tôi."
Đối phương bật thốt lên: "Cậu có thể gọi hỏi anh ta mà!"
“Tôi biết rõ anh ấy không thích tôi, kết hôn cũng chỉ là vì đối phó với bố mẹ..." Bùi Thanh Thiển thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống, che đi con ngươi đang dạt dào cảm xúc: "Nên cần gì phải gò ép."
"Thật nhạt nhẽo!" Đối phương tựa như có hơi bất lực.
"Bây giờ liên lạc thì tầm bao lâu mới có thể đi được?" Bùi Thanh Thiển không muốn tiếp tục đề tài kia nữa.
Cho dù chắc chắn Mộ Diễn Chi không thích cô, nhưng dù sao cũng đã kết hôn mấy năm, rồi yêu thầm mấy năm, bây giờ đột nhiên rời khỏi, trong lòng cô vẫn có chút không thích ứng được.
"Một năm." Đối phương thẳng thắn nói rõ.
Bùi Thanh Thiển ôn hòa nói: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Đối phương lại hỏi: "Đã chuẩn bị chào hỏi thầy Lofeta rồi à?"
"Phải xem ông ấy có nguyện ý nhận học trò không đã." Bùi Thanh Thiển cũng không muốn cưỡng cầu: "Nếu như đồng ý, dĩ nhiên là tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu như không được..."
Lời còn chưa nói hết, đối phương đã cắt ngang lời cô: "Chắc chắn là đồng ý, ngày nào ông ấy cũng lải nhải ở bên tai tôi, nói mất đi một học trò như cậu đúng là đáng tiếc."
Bùi Thanh Thiển chỉ cười.
Đối phương nói tiếp: "Chúng ta lại có thể tiếp tục làm bạn học của nhau rồi."
Bùi Thanh Thiển xúc động nói: "Đúng vậy."
Ánh chiều dần dần tắt đi.
Tại quán bar Dạ Sắc, đèn led không ngừng nhấp nháy.
Mộ Diễn Chi yên lặng ngồi ở giữa sô pha, tay kẹp một điếu thuốc, nhưng không có ý định châm lửa.
Thực ra sau khi kết hôn, Bùi Thanh Thiển chỉ thuận miệng nói không thích mùi khói, vậy là anh bèn bỏ thói hút thuốc này đi.
Bây giờ cùng lắm cũng chỉ cầm trong tay một lúc, như cho đỡ thèm vậy.
"Người anh em, mối tình đầu vũ công của cậu đâu rồi?" Người đàn ông cao lớn có đôi mắt phượng đẩy cửa phòng ra, đánh giá chung quanh, không thấy có người phụ nữ bên cạnh Mộ Diễn Chi thì rõ ràng có chút thất vọng.
Mộ Diễn Chi ném thuốc lá sang một bên: "Ở lại khách sạn nghỉ ngơi."
"Bạn bè tụ họp mà nỡ lòng nào không dẫn cô ấy theo..." Người đàn ông có dự tính riêng, hỏi: "Cô ấy không đau lòng sao?"
Mộ Diễn Chi không hiểu sao có chút không vui: "Đau lòng hay không đau lòng thì có vấn đề gì, quan trọng là bây giờ tôi đã có vợ."
Bỏ vợ, hẹn hò với mối tình đầu, lỡ vợ nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa!
"Không phải cậu không thích cô ta sao?" Người đàn ông lại hỏi.
Mộ Diễn Chi im lặng rót cho mình một ly rượu.
Người đàn ông đi đến bên cạnh anh, cười hề hề nói: "Cậu yêu cô ấy nhiều năm như vậy, vẫn luôn muốn đi cùng với cô ấy, hiện tại cô ấy bằng lòng bỏ hết ánh hào quang trở về tái hợp với cậu. Vậy cậu định khi nào thì li dị với vợ đây?"