Lúc trước Thanh Thiển hỏi mượn bà nội sổ hộ khẩu, bà nội không đồng ý vì muốn tạo một cơ hội cho Diễn Chi.
Nhưng nhiều ngày trôi qua rồi mà Diễn Chi chẳng có một chút thay đổi…
Bà nội thở dài ngao ngán.
Cứ để Thanh Thiển bị người còn không rõ lòng mình như Diễn Chi làm tổn thương mỗi ngày.
Thà rằng bà nội không bắt ép.
Cứ để cho hai người ly hôn.
Mặc kệ Diễn Chi như nào, nhưng ít nhất cuộc sống của Thanh Thiển sau này sẽ tốt hơn một chút.
“Bà nội!” Mộ Diễn Chi tức giận.
Nói chuyện ly hôn, ý bà nội là đồng ý đưa sổ hộ khẩu cho anh sao?
Rõ ràng mới dạo trước bà nội đã đồng ý với anh sẽ giấu kĩ sổ hộ khẩu, chắc chắn không đưa cho Bùi Thanh Thiển!
Mộ Diễn Chi bước nhanh đuổi theo bà nội, muốn hỏi tại sao bà nội lại đổi ý.
Ánh mắt nhìn Bùi Thanh Thiển đi theo sau…
Bỗng nhiên hết tâm trạng hỏi.
Nếu hỏi bà nội mà có mặt Bùi Thanh Thiển ở đây, chắc chắn Bùi Thanh Thiển sẽ biết anh ngầm làm những chuyện kia.
“Gọi cái gì mà gọi?” Bà nội tức giận nói: “Bây giờ bà nghe thấy giọng cháu là thấy bực!”
Mộ Diễn Chi: “...”
Mọi người đi tới giữa phòng khách.
Bà nội ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: “Thanh Thiển, qua đây ngồi với bà nội.”
Bùi Thanh Thiển ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà nội.
Tần Như ngồi bên cạnh Bùi Thanh Thiển.
Cố Thừa Viễn thấy ba người phụ nữ ngồi xuống hết, không một ai bắt chuyện với anh ta, cũng không dám để bọn họ mở miệng sắp xếp chỗ ngồi cho mình mà tự giác tìm chỗ trống ngồi xuống.
Anh ta chắc chắn, chỉ cần anh ta phát ra một tiếng, mọi người sẽ phát hiện ra anh ta….
Và sẽ bị đuổi đi không một lời níu giữ.
“Thanh Thiển à.” Bà nội vừa cầm tay vỗ nhẹ tay cô, vừa hỏi: “Cháu muốn ly hôn không?”
Mộ Diễn Chi ngồi còn chưa yên, bỗng đứng phắt dậy: “Bà nội, sao bà phải hỏi chuyện này?”
Hoàn toàn không cho Bùi Thanh Thiển cơ hội trả lời.
Bởi vì anh biết rõ đáp án Bùi Thanh Thiển định nói là gì hơn bất cứ một ai.
“Câm miệng!” Bà nội tức giận liếc mắt cảnh cáo Mộ Diễn Chi: “Bà hỏi cháu à?”
“Cô ấy là vợ cháu!” Mộ Diễn Chi nghe thấy lời bà nội nói, lúc nào cũng xuất hiện cảm giác mất khống chế.
“Vợ?” Bà nội châm chọc nhắc lại một chữ này: “Nếu cháu coi Thanh Thiển là vợ thật thì sẽ không bao giờ có chuyện gặp mặt Joanna!”
Mộ Diễn Chi bất lực nói: “Là cô ấy tới tìm cháu!”
“Cô ta tới tìm cháu thì cháu phải gặp à?” Bà nội bày chuyện hỏi: “Cô ta muốn cháu ly hôn với Thanh Thiển, muốn cháu với cô ta làm lành, cháu đúng là rộng lượng!”
Đoạn cuối, bà nội thét vào mặt Mộ Diễn Chi.
Bà nội nhìn anh ngỡ ngàng, trào phúng nói: “Bây giờ trên báo hay internet đều đang bàn tán chuyện cháu và Joanna gặp nhau lúc nửa đêm, là tránh phóng viên, lén lút hẹn hò!”
Mấy hôm nay bà nội đọc báo mà tức gần chết!
“Cháu không có!” Mộ Diễn Chi bác bỏ.
“Có hay không còn quan trọng à? Quan trọng…là cái hành vi của cháu như tín hiệu để tất cả mọi người hiểu!” Tất nhiên, chuyện đó không làm bà nội rầu lòng.
Cái mà bà nội buồn là: “Mộ Diễn Chi à Mộ Diễn Chi, cháu muốn hợp lại với Joanna cũng được, bà không ngăn cản nữa!”
Mộ Diễn Chi không biết giải thích như thế nào để bà nội tin mình: “Cháu không muốn hợp lại với Joanna…”
“Ờ, cháu không muốn hợp lại với cô ta.” Bà nội cắt ngang lời anh.
Nói thật thì bà cũng bực thay Bùi Thanh Thiển: “Nhưng cháu lại bảo Bùi Thanh Thiển giả vờ có ý với Cố Thừa Viễn, như thế để chúng tôi vừa nhìn đã biết Thanh Thiển thay lòng đổi dạ, chắc chắn sẽ ghét con bé!”
Bà nội tiếp tục chất vấn: “Sau đó, dù cháu muốn hợp lại với Joanna hay để mắt tới cô gái khác, muốn lấy người ta thì bà cũng sẽ ủng hộ cháu, vì cháu bị vợ phản bội, không chịu nổi cú sốc này đúng không?”