"Dụ Hoa Đình, trên đời này không có nhiều cái ngộ nhỡ như vậy." Bùi Thanh Thiển đáp lại ánh mắt của Dụ Hoa Đình: "Anh ấy thích Joanna. Điều đó có nghĩa là anh ấy thích Joanna. Cả đời này không thể yêu tớ được."
Cô hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai.
Cho nên cô cũng rất tỉnh táo khi không nghĩ đến khả năng Mộ Diễn Chi sẽ yêu mình, để tránh rước phiền não cho bản thân.
“Cậu vẫn lý trí như trước đây.” Dụ Hoa Đình cảm khái từ đáy lòng.
Bùi Thanh Thiển rất bình tĩnh: "Đây là ưu điểm lớn nhất của tớ"
“Cũng phải.” Dụ Hoa Đình nhìn chằm chú Bùi Thanh Thiển, đột nhiên cảm thấy bầu không khí như vậy vừa đúng lúc thích hợp để tỏ tình.
Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc nhẹ nhàng, cùng với ánh mắt của mọi người xung quanh...
Mọi thứ dường như đang hối thúc anh ta nhanh chóng nói ra những điều mà anh ta đã giấu kín trong lòng bao nhiêu năm nay.
Cổ họng Dụ Hoa Đình cuộn lại.
Trong phòng thí nghiệm, anh ta luôn tỉnh táo và sáng suốt để lên kế hoạch cho mọi việc, nhưng lúc muốn nói ra những lời đó, anh ta lại như biến thành cậu thanh niên vừa mới trải đời.
Anh ta có chút bứt rứt: "Thanh Thiển?"
“Hả?” Bùi Thanh Thiển thờ ơ hỏi.
Màn khiêu vũ mở màn lần này chỉ là nhiệm vụ của cô, với cô mà nói chẳng qua là một nhiệm vụ, đợi đến khi nhiệm vụ này kết thúc, cô sẽ về nghỉ ngơi.
"Tớ…"
Ngay khi Dụ Hoa Đình vừa nói ra một chữ, Bùi Thanh Thiển cảm thấy có người đang nắm cổ tay mình, cô ngạc nhiên nhìn sang, nhưng ngay sau đó lại bị kéo vào một vòng tay rõ ràng là đang tức giận.
Cô vô thức ngẩng đầu lên.
Nhiệt độ bàn tay của Mộ Diễn Chi cao hơn bình thường, đặt vào eo của Bùi Thanh Thiển, ôm cô với một tư thế gần như độc đoán.
Anh bất mãn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt người phụ nữ lúc này chỉ có mình: "Bà xã, anh chưa từng khiêu vũ với người khác."
“Thật sao?” Bùi Thanh Thiển đặt tay lên vai Mộ Diễn Chi, ung dung theo bước nhảy của anh: “Từ nhỏ đến lớn hẳn là anh đã đến rất nhiều bữa tiệc rồi phải không?”
Sao có thể chưa từng nhảy với bất kì ai?
"Ừ." Mộ Diễn Chi giải thích: "Nhưng mỗi lần bước vào sàn, anh sẽ bị đám người bao quanh, nói chuyện làm ăn."
Bùi Thanh Thiển không ngờ sẽ là câu trả lời này, đột nhiên cảm thấy Mộ Diễn Chi có vẻ hơi đáng thương: "Rất thích khiêu vũ sao?"
“Gần như là vậy.” Mộ Diễn Chi trả lời một cách mơ hồ.
Bùi Thanh Thiển giúp anh nghĩ kế: "Vậy lần sau lúc anh đưa Joanna đi dự tiệc, có thể yêu cầu Joanna khiêu vũ với mình nhiều hơn một chút."
"Không muốn." Giọng nói lạnh lùng của Mộ Diễn Chi nghe có chút ngưng trọng: "Anh chỉ muốn khiêu vũ với em."
Người khác tham gia vào sàn nhảy.
Ánh đèn dường như cũng trở nên mềm mại hơn.
Bùi Thanh Thiển nghe thấy câu này, nhìn khuôn mặt không có chút biểu cảm như mọi khi của Mộ Diễn Chi, đột nhiên cảm thấy rằng khi mối quan hệ này sắp kết thúc, có thể nhận được một lời tỏ tình thân mật như vậy...
Cũng xem như là đã toại nguyện rồi.
Cô cong môi: "Đây không phải là đang nhảy sao?"
“Ý của anh không phải như vậy!” Mộ Diễn Chi đang cố gắng giải thích.
Bùi Thanh Thiển lại bị người khác kéo ra khỏi vòng tay của anh.
Anh nhìn sang.
Chỉ thấy Cố Thừa Viễn ôm lấy Bùi Thanh Thiển, cà lơ phất phơ nói: "Người anh em, ở đây có một người phụ nữ, cậu không thể độc chiếm được!"
Vừa dứt lời, Cố Thừa Viễn cũng cảm giác được ánh mắt sắc như dao của Mộ Diễn Chi rơi vào người mình, anh ta không dám nói nữa, tự giác đưa Bùi Thanh Thiển ra khỏi tầm mắt của Mộ Diễn Chi.
Mộ Diễn Chi theo bản năng muốn tìm Bùi Thanh Thiển.
Nhưng trên sân, đều là những người đàn ông độc thân nhảy cùng nhau theo cặp, có lẽ tình huống này rất hài hước cho nên mọi người cũng không cảm thấy xấu hổ mà thay vào đó là cười không ngớt.
Sau khi tiệc tàn, bà nội tiễn những người khách mời, trong biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại năm người.
Bà nội quay đầu nhìn Mộ Diễn Chi một cái: "Diễn Chi à, khoảng thời gian trước không phải là cháu nói rằng muốn ly hôn với Thanh Thiển sao? Hôm nay đúng lúc cháu với Thanh Thiển rảnh rỗi, chúng ta nói chuyện này một chút đi."