“Tưởng là cô ấy yêu tiền, tiêu tiền mới biết lớn như vậy.” Bùi Thanh Thiển cười khẽ: “Nhưng lại không biết lúc đó cô ấy đã phải trải qua những đau khổ như thế nào.”
Luôn quan tâm đến cô ấy, chăm sóc khi mẹ cô ấy qua đời.
Đã nhiều năm không thấy bố xuất hiện trước mặt cô ấy...
Cô ấy hận bố, không muốn chấp nhận lòng tốt của ông, nhưng bố cô ấy lại không cho cô cơ hội để từ chối...
Bùi Thanh Thiển nhớ rõ lúc đối phương đề cập chuyện này, còn cố ý dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với mình.
"Tớ đã nghĩ rằng trong tình huống đó, tớ sẽ tiếp tục sa đọa cho đến khi gặp Đào Hoài Cẩn."
"Tính tình anh ấy rất tốt, rất có kiên nhẫn với tớ, cứu tớ ra khỏi sự tuyệt vọng."
"Tớ cảm thấy anh ấy chính là ánh sáng của tớ, là hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại của tớ."
"Cho nên... tớ yêu anh ấy!"
Chỉ tiếc rằng yêu đương mãnh liệt như vậy, nhưng đổi lại, vẫn là kết thúc một cách u tối.
“Cô ấy đang ở đâu?” Đào Hoài Cẩn gấp gáp, vội vàng, thậm chí có chút hỗn loạn muốn biết tung tích của cô ấy.
“Nếu muốn biết, cậu có thể tự mình kiểm tra.” Bùi Thanh Thiển nói xong chủ động đi tới trước mặt: “Bằng mối quan hệ giao thiệp của cậu, hẳn là có thể dễ dàng tìm ra cô ấy đang ở đâu.”
Đào Hoài Cẩn nghe vậy, cũng không để ý tới bữa tiệc nữa, nhanh chóng rời khỏi sân sau.
Cố Thừa Viễn đang trốn trong góc tường, nhìn thấy Đào Hoài Cẩn rời đi lại càng hoảng sợ, ngay khi anh ta nghĩ rằng mình đã bị phát hiện, Đào Hoài Cẩn lại đi ngang qua mà không để ý...
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, chủ động đi đến bên cạnh Bùi Thanh Thiển hỏi: "Vừa rồi cô mới nói chuyện gì với cậu ta thế?"
Trông sắc mặt của Đào Hoài Cẩn có vẻ như rất khó chịu.
“Muốn biết à?” Bùi Thanh Thiển thản nhiên hỏi.
Cố Thừa Viễn không phủ nhận: "Đúng vậy."
“Anh ta không phải là bạn thân của anh sao?” Bùi Thanh Thiển nhìn thấy bà nội đang ngoắc mình, bước nhanh tới: “Anh đi hỏi anh ta đi.”
Nếu anh ta dám hỏi, thì đã không đến hỏi Bùi Thanh Thiển!
Cố Thừa Viễn đi theo sau, muốn moi chút chuyện từ miệng Bùi Thanh Thiển.
Bà nội không che giấu sự ghét bỏ: "Đi đi, tránh xa Thanh Thiển nhà tôi ra một chút!"
Cố Thừa Viễn cứng họng: "Tại sao ạ?"
"Chúng tôi không muốn để người khác hiểu lầm con bé thích làm bạn với một tên tra nam." Tần Như nhắc nhẹ.
Cố Thừa Viễn không thể hiểu nổi: "Sao mới nói chuyện với cháu hai câu lại thành thích làm bạn với tra nam vậy ạ?"
Bà nội cười trên nỗi đau của người khác: "Vì cậu chính là tra nam!"
Cố Thừa Viễn vẫn muốn phản bác.
Bà nội đưa ngón trỏ ra, đặt trước môi, ra hiệu cho anh đừng nói nữa: "Xuỵt, cậu nhìn xem!"
Anh nhìn theo ánh mắt của bà.
"Tách!"
Đèn tại hiện trường đều tắt.
Ngay khi Cố Thừa Viễn cho rằng có điều gì đó ngoài ý muốn xảy ra thì một tia sáng chiếu lên người Bùi Thanh Thiển đang ở giữa sân, cô nhìn xung quanh, có chút mơ hồ không rõ.
Nhịp tim của người đàn ông bị cô lơ đãng nhìn qua không tự chủ được mà tăng nhanh...
Rất kì quái.
Rõ ràng chiếc váy trên người cô giống như bầu trời đầy sao, đẹp đến mơ màng.
Nhưng ánh mắt của họ vẫn bị cô vô tình thu hút...
Giống như sợ rằng nếu bỏ lỡ lần này, sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy một vẻ đẹp tuyệt vời như vậy lần nữa.
Mọi người đều nín thở.
Giữa sân.
Người đàn ông mặc bộ vest trên người chậm rãi bước trên thảm đỏ, vươn tay về phía cô: "Thưa quý cô, không biết tôi có may mắn được mời cô khiêu vũ điệu đầu tiên của ngày hôm nay không?"
Giọng nói từ tính trong màn đêm tĩnh lặng này hết sức trêu người.
Bùi Thanh Thiển đang định đưa tay lên, nói đồng ý, lại có một giọng nói từ cánh cửa truyền đến cắt ngang lời cô.
"Không được đồng ý!"