“Cô ấy còn nói với tớ, bảo tớ cất kỹ mấy thứ này trước, đừng động đến.” Bùi Thanh Thiển nhàn nhạt mở miệng: “Chờ chừng nào cậu về đây tìm, hỏi tin về cô ấy, tớ sẽ giao hết mọi thứ cho cậu.”
Nhận thức của nhiều năm như vậy bị đảo lộn, Đào Hoài Cẩn khó có thể dùng lời nói mà hình dung được tâm trạng của bản thân.
“Nhưng tớ không ngờ hôm nay lại gặp được cậu ở buổi tiệc này, nên không mang mấy thứ đó.” Bùi Thanh Thiển chủ động đưa ra biện pháp giải quyết: “Hay là, ngày mai tớ cầm đến nơi cậu làm việc?”
Bây giờ Đào Hoài Cẩn căn bản nghe không vào lời nói của Bùi Thanh Thiển, hiện tại đầu óc của anh ta đều là, cô ấy không cần tiền của anh ta…
Không muốn những tài sản đó.
Lòng của anh ta nặng trĩu thật lâu, mới chậm rãi hỏi ra miệng: “Vì sao?”
Bùi Thanh Thiển biết anh ta hỏi cái gì, nhưng cô không muốn trả lời.
“Không phải là cô ấy yêu tiền lắm sao?” Đào Hoài Cẩn nhìn Bùi Thanh Thiển.
Lúc trước, vừa năm nhất, cô ấy đã bởi vì ngôn luận điên cuồng hám làm giàu mà nổi tiếng ở trường học…
Hai năm sau đó, liên tục thay đổi rất nhiều bạn trai.
Sau khi gặp được anh ta thì mới ổn định.
Lúc ấy, tất cả mọi người cho rằng cô ấy sẽ giống như trước kia vậy, ngay sau khi tìm được bạn trai có nhiều tiền hơn, sẽ đá anh ta đi…
Nhưng mà cô ấy không chỉ không hề như vậy, còn kết hôn với anh ta.
Sau khi kết hôn, cô ấy vẫn ăn xài phung phí, tiêu tiền như nước…
Đào Hoài Cẩn cũng vẫn luôn không có ý kiến gì.
Cho đến, mấy năm trước, cô ấy chủ động đưa ra đề nghị ly hôn.
“Vấn đề này, tớ cũng từng hỏi cô ấy.” Bùi Thanh Thiển cười nói: “Cô ấy nói, người chỉ có ở khi cầu mà không được, mới dùng cảm giác suиɠ sướиɠ khi mua đồ để lấp đầy khoảng trống trong nội tâm.”
“…” Mặt của Đào Hoài Cẩn bạnh ra.
“Chỉ có điều phương thức này không thể nghi ngờ là uống rượu độc giải khát… Hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì.” Bùi Thanh Thiển thuật lại lời của đối phương: “Rõ ràng mua đồ là vì làm lòng mình không còn trống rỗng như vậy nữa, nhưng đến cuối cùng cô ấy mới phát hiện, mua càng nhiều, trong lòng cô ấy lại càng khó chịu.”
Cô nhìn Đào Hoài Cẩn: “Cô ấy sợ hãi rằng cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị cảm giác đáng sợ này cắn nuốt, cho nên chủ động lựa chọn ly hôn với cậu.”
Tình là đường mật.
Khi bạn yêu một người, bạn sẽ bất giác bởi vì nhất cử nhất động, thậm chí là một sự đáp lại nho nhỏ của người ấy mà hưng phấn không thôi.
Tình cũng là độc dược.
Trả giá quá nhiều, chung quy vẫn không có được, bạn đau đớn muốn chết, lại không thể oán thán.
“Tại sao cô ấy chưa từng nói cho tớ biết?” Đào Hoài Cẩn hỏi.
Bùi Thanh Thiển cười nói: “Cô ấy đã nói với cậu, lại còn không chỉ một lần, là chính cậu không muốn tin tưởng cô ấy.”
Đào Hoài Cẩn lặng người đứng ở nơi đó.
“Hơn nữa, đến tận bây giờ, cậu vẫn cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ tham tiền, không phải sao?” Trước kia, đối phương vẫn luôn xin cô giữ kín.
Cô cũng không định nói ra, cơ mà thấy Đào Hoài Cẩn chấp mê bất ngộ như thế này, cô cũng không ngại cho anh ta biết: “Nhưng sự thật thì hoàn cảnh của gia đình cô ấy vốn dĩ đã rất tốt rồi.”
Đào Hoài Cẩn chậm rãi quay đầu, bộ dạng như gặp phải đả kích rất lớn.
“Chẳng qua lúc cô ấy còn rất nhỏ, bố mẹ đã ly hôn.” Chuyện này thì về sau Bùi Thanh Thiển cũng mới biết được: “Cô ấy sống với mẹ, mẹ chỉ là một người bình thường, rất vất vả mới nuôi nấng cô ấy lớn lên thành người, sau này cô ấy thi đậu đại học, mẹ cô ấy chết trong một vụ tai nạn xe…”
Đào Hoài Cẩn ngơ ngác hỏi: “Thật sao?”
“Ừ.” Bùi Thanh Thiển thấy anh ta khổ sở, bỗng nhiên có chút cảm thán: “Sau khi mất mẹ ruột, người bố đã dốc sức ra ngoài tìm cô ấy, đón cô ấy về nhà. Vì bồi thường những năm thiếu hụt tình thương của bố, ông cho cô ấy không ít tiền. Nhưng cô ấy không cần, trả hết lại cho bố, bố lại cho rằng cô ấy chê ít, lại gửi gấp bội vào thẻ ngân hàng của cô ấy.”
Thường xuyên qua lại, cô ấy cũng ngại phiền, cho nên dứt khoát tiêu xài hết sạch số tiền mà bố cô ấy cho.
Mua cái gì không quan trọng, có giúp ích cho bản thân mình hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, số tiền làm người ta thấy ghê tởm kia, đừng lưu lại trong thẻ của cô ấy nữa là tốt rồi.
Đào Hoài Cẩn khiếp sợ đến mức nói lắp bắp: “Tớ, tớ cứ tưởng rằng…”