Biểu cảm của Cố Thừa Viễn đầy khó hiểu: “Không dưng cháu soi gương làm gì?”
“Đương nhiên là xem xem rốt cuộc chính mình trong gương cặn bã đến mức nào, chứ sao nữa.” Bà nội buông tay.
Cố Thừa Viễn khó chịu hỏi: “Sao cháu lại cặn bã chứ?”
“Bắt đầu từ năm hai đại học, chưa bao giờ ngừng thay bạn gái.” Bà nội càng nói càng ghét bỏ: “Gần đây còn ba ngày đổi hai người…”
Cố Thừa Viễn nghĩ lại, hình như thực sự có chuyện như vậy.
“Nhưng mà cháu cũng không đến nỗi khuyết điểm đầy người.” Bà nội nhìn anh ta, sâu xa mở miệng.
Cố Thừa Viễn đề phòng hỏi: “Cháu cũng có ưu điểm?”
Sao mình lại không biết?
“Đương nhiên là có chứ!” Bà nội cười nói: “Không phải ai cũng nói là ánh mắt của mấy thằng cặn bã rất nhạy bén, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được một người đàn ông có khốn nạn hay không đấy sao?”
Cố Thừa Viễn ngoài cười nhưng trong không cười mà hừ hừ hai tiếng.
Anh ta sớm nên nhận ra, bà nội căn bản không thể nói một lời hay nào!
“Cho nên nhiệm vụ của cháu tối hôm nay chính là loại bỏ những kẻ như cháu ra khỏi danh sách các vị khách này.” Tần Như nhàn nhạt mở miệng: “Thuận tiện tìm ra vài vị đàn ông nhân phẩm khá khẩm, ngày mai giao danh sách lại cho bà và dì.”
Sau đó hai người lại sàng chọn từng tầng, giữ lại một hai người tốt nhất, cho Thanh Thiển tiếp xúc thử trước đã…
Nếu Thanh Thiển thích, vậy cứ như bình thường mà yêu đương.
Nhưng nếu không có cảm giác, hai người lại tiếp tục giúp Bùi Thanh Thiển tìm người mới.
“Bà và con gái đã quyết định rồi.” Bà nội hất cằm, vô cùng kiêu căng.
Tần Như sửa: “Là con dâu.”
“Điều đó không quan trọng.” Bà nội tiếp tục nói: “Lúc này đây, chúng ta nhất định phải chọn cho Bùi Thanh Thiển mấy tên nhóc tốt hơn Mộ Diễn Chi nữa! Để Mộ Diễn Chi nhìn Thanh Thiển kết hôn với người đàn ông khác, rồi đứng một bên khóc!”
Cố Thừa Viễn rất muốn hỏi, đào hố cho Mộ Diễn Chi như vậy…
Bà thật sự là bà nội ruột của cậu ta đấy ư?
“Cho nên cửa này của cháu, vô cùng quan trọng.” Tần Như nhẹ nhàng vỗ bả vai của Cố Thừa Viễn: “Nếu cháu dám làm khó dễ từ giữa, cố ý cho bà và dì danh sách toàn là những thằng cặn bã…”
Bà nội hừ hừ hai tiếng: “Đến lúc đó bọn bà có rất nhiều biện pháp chơi cháu.”
Bây giờ đã bắt đầu uy hiếp?
Cố Thừa Viễn khóc không ra nước mắt.
Nếu anh ta đồng ý với bà và dì, vậy thì tương lai, Mộ Diễn Chi biết người chồng thứ hai của Bùi Thanh Thiển là do anh ta chọn, nhất định sẽ khiến anh ta phải chết!
Nhưng nếu như anh ta dám từ chối hai người kia, anh ta hoài nghi, hai người bọn họ căn bản sẽ không cho anh ta tồn tại mà ra khỏi nơi này!
“Sao lại không trả lời chúng ta vậy?” Bà nội không chờ được anh ta đáp lại, đôi mắt híp lại.
Tần Như cười: “Không muốn à?”
“Đương nhiên không phải!” Cố Thừa Viễn rất biết điều nói: “Cháu đồng ý!”
Tần Như lạnh nhạt nói: “Đi đi.”
Có được sự cho phép của Tần Như, Cố Thừa Viễn vội vàng thoát khỏi hiện trường.
Chờ sau khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của hai người kia, cuối cùng anh ta mới có cảm giác an toàn, ánh mắt tìm tòi ở trong đám người…
Tìm được vị trí của Bùi Thanh Thiển rồi, anh ta đang định chụp một bức ảnh gửi cho Mộ Diễn Chi, để cho Mộ Diễn Chi nhanh chóng qua đây.
Bà nội thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau anh ta: “Không được nói chuyện này cho Mộ Diễn Chi.”
Cố Thừa Viễn run rẩy quay đầu.
Bà nội chất vấn hỏi: “Có nghe thấy không?”
Cố Thừa Viễn gật đầu.
Nhận được đáp án của anh ta, lúc này bà nội mới vừa lòng đi cùng Tần Như vào phòng khách.
Cố Thừa Viễn chắc chắn rằng hai người sẽ không xuất hiện nữa, trái tim treo trên cổ mới rốt cuộc hạ xuống, anh ta nhón chân, nhìn về phía Bùi Thanh Thiển vừa xuất hiện.
Vốn tưởng chắc chắn Bùi Thanh Thiển không còn ở đó, anh ta định tiếp tục tìm.
Nhưng không ngờ tới, Bùi Thanh Thiển còn đang đứng tại chỗ, dường như nghe được có người gọi cô, cô quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người đàn ông, rõ ràng là có chút sửng sốt, ngay sau đó xoay người đi đến trước mặt người đàn ông kia.
Không biết là người đàn ông kia nói với cô câu gì, cô gật đầu, đi theo sau người đàn ông, cùng nhau đi đến vườn hoa.
Cố Thừa Viễn lén đi theo, thân thể dán sát ven tường, chậm rãi thò đầu ra nhìn thoáng qua.
Kỳ lạ…
Sao người đàn ông đối diện với Bùi Thanh Thiển kia, lại giống Đào Hoài Cẩn đến như vậy?
Để chứng minh suy đoán của chính mình rốt cuộc có đúng hay không, anh ta móc di động ra, nhắm ngay vào hai người bọn họ, chụp một bức ảnh, phóng đại mặt người đàn ông trên màn hình, anh ta càng kinh ngạc.
Vậy mà thật sự là Đào Hoài Cẩn?
Nhưng tại sao Bùi Thanh Thiển lại gặp riêng Đào Hoài Cẩn ở trong vườn hoa?
Chẳng lẽ Đào Hoài Cẩn thích Bùi Thanh Thiển?
Cố Thừa Viễn càng nghĩ càng tò mò, bấm mở phần mềm nói chuyện, trực tiếp gửi ảnh chụp cho Mộ Diễn Chi.
Chỉ gửi ảnh chụp, anh ta lại cảm thấy không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nghĩ tới nghĩ lui lại vẫn gửi cho Mộ Diễn Chi một tin nhắn văn bản.
Cố Thừa Viễn: Người anh em, có nhìn thấy không, vợ cậu và người đàn ông khác đang trò chuyện rất chi là vui vẻ, nếu cậu không nhanh chóng chạy đến đây, cô ấy sẽ chạy theo người khác ngay đấy!