Cô thuận tay trả lời: "Những lời đó là cố tình để em trai tôi nghe thấy?"
"Không sai."
"Nếu trong vòng ba ngày, em vẫn chưa biết tôi là ai, vậy em trai em không chỉ đơn giản là bị đánh một trận như vậy thôi đâu."
Đối phương biết được nhược điểm của cô, cũng biết được nhược điểm của em trai cô…
Bùi Thanh Thiển bỏ điện thoại sang một bên, nấu cơm xong, lại đem số rau mà hôm nay cần xào đi rửa sạch, ánh mắt rơi trên điện thoại.
Cô dựa lưng vào quầy bếp, nhìn Bùi Thanh Mạch đang cúi đầu làm bài tập ở phòng khách, cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại của Cố Thừa Viễn.
Bùi Thanh Mạch còn nhỏ, lại dễ kích động...
Ngửa về sau hít sâu một hơi.
Chỉ cần đối phương muốn, thì sẽ luôn có những cái cớ thế này thế kia, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Bùi Thanh Mạch, khiến cho Bùi Thanh Mạch đánh lộn với hắn ta.
Điều này không cách nào tránh khỏi.
Nhưng Bùi Thanh Thiển vẫn hy vọng, Bùi Thanh Mạch không cần vì bảo vệ cô, mà xảy ra tranh cãi với người khác.
"Có việc gì sao?" Cố Thừa Viễn vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói còn mơ mơ màng màng.
"Tôi không dự định tiếp tục giả vờ đang nɠɵạı ŧìиɦ nữa." Bùi Thanh Thiển bình tĩnh nói rõ.
Cố Thừa Viễn say rượu, đau đầu dữ dội, vừa nghe thấy câu nói này, cũng không để ý tới cơn đau đầu nữa: "Lúc bắt đầu không phải đã đồng ý dứt khoát sao? Sao lại đột nhiên. . ."
"Lúc đó chỉ suy nghĩ đến bản thân mình, cảm thấy cho dù bị người ta mắng là nɠɵạı ŧìиɦ cũng chẳng sao, bởi vì tôi có thể chịu được." Bùi Thanh Thiển cụp mắt: "Lại quên mất người nhà tôi..."
Cố Thừa Viễn hỏi: "Cái này có liên quan gì đến người trong nhà cô?"
"Những tiếng mắng chửi tôi, bọn họ cũng có thể nghe thấy..." Bùi Thanh Thiển chậm rãi cam đoan: "Điều kiện mà lúc đầu anh đưa ra, là vì để bà nội ghét tôi, từ đó đưa cho tôi sổ hộ khẩu để tôi và Mộ Diễn Chi ly hôn."
Cố Thừa Viễn cười hỏi: "Cho nên, bây giờ không muốn ly hôn nữa?"
"Không phải." Bùi Thanh Thiển chầm chậm nói rõ: "Tôi sẽ nghĩ tới những cách khác, để bà nội ủng hộ việc chúng tôi chia tay."
Cô đã nói đến nước này rồi, nếu như Cố Thừa Viễn vẫn không đồng ý, thì cứ như là có gì muốn thỉnh cầu Bùi Thanh Thiển vậy.
Anh ta dửng dưng như không mà cười nói: "Nếu cô đã có thể nghĩ được cách, vậy tôi không có ý kiến."
"Ừm." Bùi Thanh Thiển dừng một chút, lại hỏi: "Em trai của anh gần đây có rảnh không?"
"Nó hả?" Cố Thừa Viễn thẳng thắn: "Ngày nào cũng rãnh, sao vậy, nó lại gây chuyện rồi?"
Bùi Thanh Thiển lạnh nhạt nói: "Có một số việc muốn nói chuyện với cậu ta, cho nên làm phiền anh nói với cậu ta một tiếng, mười giờ sáng ngày mai, tôi ở quán cà phê Lan Đình đợi cậu ta."
Cố Thừa Viễn không rõ vì sao, có điều vẫn đồng ý.
Cúp điện thoại, Bùi Thanh Thiển đang chuẩn bị xào rau, mẹ lại trở về vào lúc này, đuổi cô từ phòng bếp đi ra ngoài, kêu cô nghỉ ngơi, còn bản thân mình thì hùng hùng hổ hổ đi vào trong phòng bếp nấu ăn.
Bùi Thanh Thiển nhớ đến bản thân mình vẫn còn công việc chưa xử lý, cũng không giành giật với mẹ nữa, cô ôm lấy máy tính, ngồi ở trước mặt Bùi Thanh Mạch xử lý dự án vừa mới nhận.
Bùi Thanh Mạch đang giải đề, nghe thấy tiếng bàn phím liền ngẩng đầu lên, thấy Bùi Thanh Thiển đang nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tâm trạng đang xao động của cậu cũng trở nên bình tĩnh theo.
Khoảng mười hai giờ, cơm nước xong xuôi, mẹ Bùi gọi hai người bọn họ ra ăn cơm, khi đã chắc rằng bọn họ đã nghe thấy rồi mới đem chút cơm và thức ăn bỏ vào hộp giữ nhiệt, mang đến bệnh viện ăn cùng với bố Bùi.
Trong nhà chỉ còn lại hai người Bùi Thanh Thiển và Bùi Thanh Mạch, ăn hết cơm một cách nhanh chóng, hai người một người làm việc, người còn lại làm bài tập, không quấy nhiễu tới nhau.
Thỉnh thoảng Bùi Thanh Mạch có câu nào không biết thì sẽ hỏi Bùi Thanh Thiển, Bùi Thanh Thiển cũng sẽ dừng lại công việc trên tay mà giảng lại cho cậu.
Đợi khi đã giảng bài xong rồi thì tiếp tục xử lý văn kiện của dự án.
Bốn giờ chiều, Bùi Thanh Mạch giải đề đến đến đầu óc choáng váng, không tiếp tục kiên trì được nữa, ngáp liên tiếp mấy cái rồi đứng dậy nói với Bùi Thanh Thiển: "Chị à, em buồn ngủ quá."
"Vậy em đi nghỉ trước đi, chị cũng có việc phải đi ra ngoài một chuyến." Sau khi Bùi Thanh Thiển lưu văn kiện lại xong thì đóng máy tính lại, dặn dò Bùi Thanh Mạch: "Buổi tối, nếu như em thức dậy rồi mà chị vẫn chưa về, em cứ tự mình giải đề trước một lúc, còn những bài nào không biết thì để lại, khi nào chị về nhà thì sẽ giảng lại cho em."
"Được." Bùi Thanh Mạch nhếch miệng cười với Bùi Thanh Thiển.
Ngây ngốc.
Đợi cậu đi vào phòng ngủ, Bùi Thanh Thiển sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, đang chuẩn bị bước vào phòng ngủ thay đồ để đi ra ngoài.
"Cộc cộc cộc."
Cô vừa đi tới cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa lại đi vòng trở lại, nhìn thấy quản gia ở ngoài cửa, khó hiểu hỏi: "Chú Triệu, có chuyện gì sao?"
Chú Triệu là quản gia của nhà họ Mộ, bình thường có chuyện gì, đều là do chú ấy phụ trách.
"Bà chủ kêu tôi qua đây đón cô." Chú Triệu kính cẩn cung kính trả lời.
"Vậy chú vào phòng khách ngồi đợi cháu một lúc." Bùi Thanh Thiển rất ngượng ngùng: "Cháu mặc bộ này này đi tham gia tiệc rượu, không thích hợp cho lắm, cho nên..."
Cháu muốn đi thay một cái váy.
Lời vẫn chưa kịp nói hết.
"Bà chủ đã chuẩn bị quần áo xong rồi." Chú Triệu vui vẻ hòa nhã nói: "Bây giờ xuất phát thì vừa đúng giờ."
Vì để cho Bùi Thanh Thiển có thể bước vào tiệc rượu một cách thật tỏa sáng, rực rỡ làm kinh ngạc đến cả hội trường rồi tìm được một người phù hợp với cô hơn.
Bà nội đã chuẩn bị rất lâu...