Bùi Thanh Thiển đã phải nỗ lực rất lâu mới có thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân và để không bật khóc ra: “Em có ngốc không đấy!”
Nhưng khi cô vừa mở miệng, trong giọng nói vẫn có hơi nức nở.
“Không ngốc.” Bùi Thanh Mạch nghiêm túc nói: “Khi em còn nhỏ, chị vẫn luôn bảo vệ em. Bây giờ em lớn rồi, đến lượt em bảo vệ chị.”
“Vậy thì em cũng không được đánh nhau với người ta.” Bùi Thanh Thiển thực sự không muốn thấy cậu bị thương một chút nào.
Bùi Thanh Mạch vỗ ngực, thản nhiên nói: “Không đau đâu!”
“Thật không?” Bùi Thanh Thiển đặt ngón tay lên mặt Bùi Thanh Mạch và ấn nhẹ một cái.
Bùi Thanh Mạch lùi lại hai bước theo phản xạ có điều kiện: “Đau!”
Vừa dứt lời, cậu chợt nhận ra có gì đó không đúng, cậu nhìn Bùi Thanh Thiển, mặt Bùi Thanh Thiển hiện ra vẻ “quả nhiên là như vậy…”
Cậu biết mình đã bị lộ tẩy rồi, liền lấy tay che mặt: “Được thôi, em thừa nhận là có đau, nhưng chỉ đau một chút thôi...”
Nhìn thấy cái điệu bộ ngoan cố này khiến trái tim của Bùi Thanh Thiển vô thức trở nên mềm dịu lại: “Lại đây.”
Bùi Thanh Mạch ngập ngừng bước đến gần cô.
Bùi Thanh Thiển đi đến tủ lạnh lấy mấy viên đá, cho vào túi rồi dùng khăn quấn lại, khi khăn lạnh dần, cô ngồi trên sô pha vỗ lên đùi mình: “Chị chườm lạnh giúp em nhé.”
Bùi Thanh Mạch ngoan ngoãn nằm xuống.
Bùi Thanh Thiển cẩn thận lấy khăn chạm vào mặt Bùi Thanh Mạch.
Ban đầu Bùi Thanh Mạch còn thút thít vài tiếng, nhưng cuối cùng cậu lại cảm thấy không đau lắm nên mở mắt ra nhìn Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển thấy chườm cũng đã tạm ổn rồi, nên đặt viên đá sang một bên, rồi bôi thuốc làm tan máu bầm cho cậu, xử lý xong mọi chuyện, cô đóng gói hộp thuốc, mở miệng, cổ họng khô khốc: “Chị xin lỗi.”
Bùi Thanh Mạch ngồi bật dậy ngay: “Chị, sao chị lại xin lỗi em?”
“Chuyện lần này là do chị đã xử lý không tốt.” Bùi Thanh Thiển nhìn Bùi Thanh Mạch. Nếu như không phải cô cứ luôn nhún nhường, em trai cô đã không phải vì muốn bảo vệ cô mà đánh nhau với người ta.
Cô rất nghiêm túc nói: “Nhưng chị đã nhận ra rằng mình đã sai rồi, tiếp theo sau chị sẽ sửa nó.”
“Biết sai rồi sửa.” Bùi Thanh Mạch vô cùng chân thành nói: “Không hổ là chị gái tốt của em!”
“Chuyện này cũng có thể khen à?” Vốn dĩ tâm trạng của Bùi Thanh Thiển đang rất nặng nề, nhưng cô không thể ngừng cười khi nhìn thấy Bùi Thanh Mạch làm ra vẻ người lớn.
“Em cũng đâu có nói sai đâu.” Bùi Thanh Mạch vừa nói vừa vào phòng ngủ, ôm ra một chồng tài liệu ôn tập, ngồi ở bên cạnh Bùi Thanh Thiển: “Không phải là có rất nhiều người rõ ràng biết mình đã sai, nhưng vẫn không muốn thay đổi sao?”
Sau đó, cậu bổ sung thêm: “Chị có thể kịp thời nhận ra sai lầm của mình và sẵn sàng sửa chữa chúng thì đã tốt hơn rất nhiều người rồi.”
Vừa nói, cậu vừa trải những bài mà mình làm sai ra trước mặt Bùi Thanh Thiển: “Còn có những người khác làm sai nhưng không biết phải sửa như thế nào, chẳng hạn như em vậy...”
Câu hỏi đó cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi...
Cậu cũng đã thay đổi hướng làm để giải đề rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn không thể làm ra được câu trả lời chính xác.
“Để chị xem.” Sau khi đọc câu hỏi, Bùi Thanh Thiển đại khái đã có ý tưởng, cô viết ra các bước giải quyết câu hỏi đó sang bên cạnh.
Bùi Thanh Mạch vẫn mơ hồ.
Bùi Thanh Thiển thấy vậy, liền giảng chi tiết cho Bùi Thanh Mạch nghe về hướng giải của câu hỏi này. Lúc đó Bùi Thanh Mạch mới hiểu ra. Sau khi hiểu câu hỏi này, cậu lại tiếp tục nói các câu hỏi tiếp theo ...
Làm xong tất cả các đề sai, cũng đã hơn mười một giờ.
Bùi Thanh Mạch ủ rũ giải để.
Thấy mẹ vẫn chưa về, Bùi Thanh Thiển vào thẳng bếp nấu ăn.
“Ting!”
Màn hình điện thoại sáng lên.
Tin nhắn được gửi đến từ một số lạ.
“Bất ngờ dành cho em, em có thích không?”