Tiếng gió rào rạt rung động bên tai, giữa không trung đột nhiên dừng lại, Ân Xu giương mắt, Sầm Duẫn một tay ôm nàng, một tay khác bắt lấy vách đá trên núi đá, cái trán thấm mồ hôi, vết thương trên tay trải rộng, giữa lòng bàn tay máu me mơ hồ lăn xuống theo cổ tay của hắn.
Ân Xu ngơ ngác trong nháy mắt có chút mê mang, hắn có thể tránh thoát, vì sao còn muốn liều mạng cứu màng.
Sầm Duẫn xoay đầu, nhìn khuôn mặt mờ mịt của nàng, còn có thời gian trào phúng: “Đạp Tuyết theo ta nhiều năm, ta là đang cứu nó, cứu ngươi chỉ là thuận tay.”
Cảm động trong lòng bị dập tắt, Ân Xu quay đầu, nhẹ “À” một tiếng.
Vách đá đã không chịu được trọng lượng của hai người, sắp vỡ vụn, Sầm Duẫn chau mày, âm thanh cứng rắn: “Lý Ân Xu, ngươi ôm chặt.”
Ân Xu còn chưa hiểu ý hắn, chỉ thấy hắn đột nhiên buông lỏng tay, chân giẫm lên vách đá đẩy người ra ngoài, bên tai vù vù tiếng gió, Ân Xu ôm chặt, vùi đầu ở trong lòng ngực hắn, Sầm Duẫn mang theo nàng nhảy vào trong hang động.
Phía dưới là thâm cốc u ám, nếu nhảy thất bại, cũng là tan xương nát thịt.
Ân Xu ôm eo hắn, bờ vai của hắn rộng lớn, cánh tay chặt chẽ bao trọn nàng trong lòng ngực, nhịp tim bên tai mạnh mẽ có lực, sợi tóc nàng hỗn loạn ở trước mắt nhìn sườn mặt kiên nghị của hắn, giờ khắc này, nàng thế nhưng không thấy sợ hãi.
Sầm Duẫn vươn tay ra bám lấy vách đá, thọc thật sâu, hai người lăn vào hang động.
Hai chân chạm xuống mặt đất, Ân Xu mới cảm thấy chân thật.
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nữ lang sắc mặt trắng bệch, môi cũng không có chút máu, ôm chặt eo của hắn, cho dù vào bên trong cũng chưa buông tay. Hắn nhướn mày, lá gan của tiểu hồ ly lại nhỏ như vậy.
Ngay sau đó, trong mắt Ân Xu chảy ra nước mắt, đáng thương nói: “Công tử, Ân Xu sợ quá.”
Sầm Duẫn cong môi cười nhạo một tiếng, tách nàng ra khỏi người mình, không để ý tới nàng làm bộ làm tịch.
Trong hang động ẩm ướt âm u, nương ánh nắng bên ngoài chiếu vào mới miễn cưỡng thấy rõ bóng người.
Sầm Duẫn xoay người ngồi dưới đất, xoa đôi tay, con ngươi híp lại, giống như đang trầm tư.
Ân Xu đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn hắn, nàng nhớ rõ lúc nãy hắn bị thương.
Nàng cởi nút thắt, kéo xuống áo vải dệt bên trong, đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống.
Sắc trời tối dần, trong bóng đêm một đôi tay đè ở trên tay hắn, Sầm Duẫn giương mắt nhìn hình dáng mơ hồ của nàng, bàn tay khẽ nhúc nhích, bị Ân Xu đè lại. Kéo tới đặt ở trên đùi mình, cầm miếng vải màu hồng nhạt nhẹ nhàng chà lau, hơi cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắm ngay ngón tay, khẽ thổi lên miệng vết thương.
Không có thị giác quấy nhiễu, xúc giác càng mẫn cảm, cặp tay nhỏ ôn nhu đến cực điểm, thổi gió ra càng có thể an ủi lòng người. Nữ lang mặt mày nhu hòa, tràn đầy thương tiếc, giọng có chút nức nở nói “Công tử, đau không?”
Yết hầu Sầm Duẫn lăn lộn, hắn bỗng dưng dời mắt, không nhìn nàng.
Từ nhỏ hắn đọc đủ thứ thi thư, tất nhiên biết khó nhất là nhận ân của mỹ nhân, huống chi còn là một mỹ nhân rắn rết, ân này hắn không muốn nhận, cũng xem thường một phen làm bộ làm tịch này của nàng.
Ân Xu lau vết máu, lại kéo xuống vạt áo băng bó cho hắn. Không cần nhìn cũng biết, không có áo trong che lấp, quần áo này định là không thể gặp người. Sầm Duẫn ngăn lại tay nàng, xé áo ngoài của mình xuống đưa cho nàng.
Ân Xu cự tuyệt: “Vải này dính tro bụi không sạch, sẽ khiến miệng vết thương càng thêm nghiêm trọng.” Ngay sau đó, nàng xé rách một miếng áo lót, trong bóng đêm âm thanh vải dệt xé rách kích thích cảm quan người.
Ân Xu cầm tay hắn tiếp tục băng bó, bị Sầm Duẫn bắt lấy, hắn cắn răng “Lý Ân Xu, ngươi đủ rồi.”
Tay Ân Xu dừng lại, nàng lấy hai cọng lông mi thề, nàng thật sự cảm kích Sầm Duẫn, tuyệt đối không có tâm tư khác!
Sầm Duẫn ném tay nàng ra, không muốn nhiều lời với nàng. đứng lên, đi vào sâu trong hang động.
Ân Xu ngồi xổm tại chỗ, nắm chặt cổ áo, gió từ ngoài động thổi vào, lạnh căm căm.
Hang động trống trải, sắc trời bên ngoài đã tối, gió giữa sườn núi càng mạnh mẽ, gió không ngừng thổi vào cửa hang lạnh lẽo bức người. Ân Xu cách cửa động không xa, nàng chà xát tay, đi vào trong động.
Sầm Duẫn nằm dựa vào trên đá. Hắn thần sắc mỏi mệt, mùi máu tươi trên người dày đặc, làm như mệt cực.
Ân Xu cố sức dọn một cục đá tới, ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Công tử?”
Sầm Duẫn sau một lát mới đáp nàng: “Ừ.”
Nàng lấy lui làm tiến, nhỏ giọng hỏi hắn “Ngài bị thương?”
Sầm Duẫn mở to mắt, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, không nói.
Cứng đối cứng với tảng đá lớn kia, sao không bị thương? Nàng nghĩ đến lúc đó nàng muốn ngẩng đầu nhìn lên, lại bị hắn ấn trở về, nhất định là bị thương lại không muốn nàng biết.
Nàng để sát vào hắn, nói, “Công tử, ngài nằm xuống có lẽ sẽ đỡ chút.”
Trong bóng đêm Sầm Duẫn không thấy rõ đôi mắt nàng, không biết là chân tình hay là giả ý. Hắn quay đầu, dựa vào đá không lên tiếng.
Ân Xu thấy hắn lại không để ý tới mình, hai tay đáp ở trên vai hắn, dùng sức kéo vào trong lòng ngực. Có lẽ là do Sầm Duẫn bị thương vậy mà thật sự bị nàng kéo xuống. Lưng Sầm Duẫn dựa vào ngực nàng, phía sau là vô cùng mềm mại, không có áo trong che đậy, cảm giác đẫy đà mượt mà càng thêm chân thật.
Ánh mắt Sầm Duẫn u tối, muốn ngồi dậy, bị Ân Xu dùng sức ấn hắn về trong lòng ngực mình.
Quanh thân quanh quẩn hương thơm của nữ tử, còn có nơi mềm mại giơ tay là có thể với tới kia, giống trong mộng như đúc.
Nàng đặt tay trước ngực hắn, xuyên qua tầng tầng vạt áo vùi vào, Sầm Duẫn muốn động đậy, bị Ân Xu kìm chế: “Công tử bị nội thương, ta cần thăm dò khí mạch của ngài.”
Sầm Duẫn hừ lạnh: “Ngươi không phải chỉ biết chế thuốc, không biết bắt mạch xem bệnh?”
Tay Ân Xu cứng đờ rồi lại tự nhiên mà vói vào, Sầm Duẫn không cản nàng, mặc kệ bàn tay kia làm xằng làm bậy bên trong.
“Tuy không biết bắt mạch xem bệnh, nhưng huyệt vị trên cơ thể Ân Xu biết, có thể giúp ngài giảm bớt đau đớn.”
Đôi tay kia giống như rắn nước, đầu ngón tay mềm mại lạnh lẽo chạm vào vòm ngực nóng như lửa của hắn, không mang đến lạnh lẽo, ngược lại làm độ ấm càng tăng cao.
Tay Ân Xu từ ngực hắn di chuyển xuống bụng nhỏ của hắn, để ở trên quần lót của hắn, Ân Xu ngừng tay, Sầm Duẫn cười nói: “Không tiếp tục?”
Giờ khắc này nàng thất thần, tiếp tục không? Nàng tất nhiên muốn tiếp tục, nếu ở chỗ này cộng độ một đêm cũng không phải không thể, Sầm Duẫn giữ mình trong sạch, nhân sinh hai mươi mấy năm bên người không có một nữ nhân, giờ phút này đúng là thời cơ tốt để xuống tay.
Nhưng… Ân Xu do dự. Nàng nghe âm thanh bên tai tựa như trào phúng, đều không phải là xuất phát từ chân tâm, nàng muốn là quyền thế địa vị của hắn, là vị trí thế tử phi kia. Nhưng hiện tại Sầm Duẫn chỉ có một chút hảo cảm với nàng. Có lẽ, hiện tại còn phải chờ, còn phải chờ một chút.
Nhưng Ân Xu cũng không nhanh chóng thu tay lại, nàng vẽ một vòng lại một vòng trên bụng nhỏ của hắn, tê tê dại dại truyền khắp toàn thân. Hơi thở Sầm Duẫn tăng lên, bắt lấy tay nàng, sắc mặt giận dữ, giọng nói cũng hung ác “Lý Ân Xu, đừng cho là ta sẽ không giết ngươi.”
Ân Xu cười, nàng cong lưng, mặt hai người áp vào nhau, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở ấm áp giao triền, nữ lang như yêu tinh mê hoặc lòng người: “Thế tử gia chẳng lẽ không thích à?”
Hắn không thể không nhắc nhở chính mình, nàng là anh túc, tuy đẹp, lại mang theo độc, bề ngoài nhu nhược, lại độc hơn bất luận kẻ nào. Cho dù phóng túng, cũng chỉ một lần hứa kia, không thể phá lệ một lần nữa vì nàng.
Hắn hô hấp nặng nề, trong mắt như u đàm, một mảnh yên lặng.
Hắn buông tay ra, hai tay vòng ở sau đầu, nhắm mắt.
Ân Xu “???” Vậy là… Xong rồi?
Biết xem huyệt vị điều này Ân Xu không lừa hắn, hắn bị nội thương còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng, chống được đến hiện tại đã là không dễ, nếu không có thảo dược cứu trị, sợ là tình huống không khả quan.
Nhưng đây là hang động âm u ẩm ướt ngay cả thức ăn nước uống cũng không có, thì lấy đâu ra thảo dược?
Sầm Duẫn nằm ở trên đầu gối nàng, hơi thở vững vàng, giống như đã ngủ.
Tay Ân Xu xoa ngực hắn, nhẹ nhàng ấn ấn huyết mạch lưu thông, giảm bớt máu đông trong thân thể hắn.
Đôi tay kia cực kỳ giống gió xuân, ấn một chút lại một chút, gần như muốn cầm theo tâm hắn đi.
Sầm Duẫn cảm nhận được người kia đang làm cái gì, vẫn chưa ngăn cản nàng, ngược lại như là chìm đắm trong ôn nhu.
“Grừ…”
Có tiếng sói hầm hừ đánh úp lại, xuyên qua huyệt động, có tiếng vọng, sắc bén khiếp người, giữa bóng đêm yên tĩnh rõ ràng vô cùng.
Sầm Duẫn phút chốc mở mắt ra, đứng lên, bảo vệ Ân Xu ở sau lưng. Ân Xu thấy động tác theo bản năng của hắn, không khỏi nhìn về phía hắn, trong mắt lấp lánh tia sáng.
Đêm tối nặng nề, không ai chú ý tới sâu bên trong hang động còn có một hang nhỏ, một đôi mắt màu lục đậm giấu ở chỗ sâu nhất, trong bóng tối vô cùng sáng, từ từ đi ra.
Nó nhe răng, trên mắt phải có một vết sẹo dài, chân trước hạ thấp, chân sau thụt về phía sau, làm tư thế công kích. Ác lang gầy trơ cả xương, giống như đã bị đói bụng rất lâu.
Hai người một sói giằng co, ác lang thông minh lẳng lặng quan sát bọn họ, không chủ động công kích.
Sói bị đói lâu ngày đều sẽ liều mạng tóm được con mồi, hiện giờ trong mắt ác lang hai người chính là một bữa tiệc màu mỡ nhất.
Giằng co trong chốc lát, ác lang gấp không chờ nổi, chùn chân xông tới, Sầm Duẫn kéo theo Ân Xu tránh qua bên cạnh.
Ác lang vồ hụt, hai người một sói trao đổi vị trí, ác lang há miệng, nhìn trời tru dài một tiếng.
Sói thật đúng là xảo trá, tuy thay đổi vị trí nhưng trong hang động còn cất giấu một con sói khác. Giờ phút này nó đứng ở phía sau hai người.
“Công tử!” Ân Xu quay đầu, mở to mắt nhìn phía sau, lại một con sói duỗi bốn chân chạy về phía hai người.
Hai người tránh né không kịp, Sầm Duẫn mở rộng cánh tay bảo vệ Ân Xu ở trong ngực, dùng thân thể chặn móng vuốt sắc bén.
Ân Xu nghe thấy hắn rên lên một tiếng, áo ngoài bị sói cào một đường dài, áo màu đen che giấu vết máu, Ân Xu lại ngửi được mùi máu tươi dày đặc hơn lúc nãy.
Hắn người này, haizzz, sao lại hư như vậy, vừa rồi còn nói muốn giết nàng, bây giờ lại tới cứu nàng.
Lông mi Ân Xu rung động, tay cũng run theo, nàng chưa bao giờ sợ hãi như thế, hơn nữa còn là vì người khác, không phải vì bản thân, “Công tử?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Người nọ còn cậy mạnh, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Hắn buông lỏng tay ra.
Mùi máu kích thích ác lang, hai con sói cùng xông tới, Sầm Duẫn kéo Ân Xu lui về phía sau, ác lang lại vồ hụt.
Sầm Duẫn nhặt hai cục đá vụn trên mặt đất, chờ ác lang lại xông đến, hắn không trốn, ngược lại hai tay cầm đá vụn chỉa lên, trong bóng đêm tìm đúng thời cơ, cắt vào cổ ác lang. Máu phun tung tóe, hai con sói đồng thời ngã xuống trên mặt đất.
Sầm Duẫn nội thương nghiêm trọng lại lần nữa vận dụng nội lực sẽ chỉ làm nội thương tăng lên. Hắn đứng, máu loãng trên vai lăn theo cánh tay hắn, một giọt một giọt nhiễu trên mặt đất.
Trong bóng đêm, Ân Xu chỉ nghe thấy tiếng giọt nước nhiễu trên mặt đất. Nàng hậu tri hậu giác phản ứng lại, đây không phải nước, mà là máu của Sầm Duẫn.
“Lý Ân Xu, ngươi thiếu ta hai cái mạng, ngươi lấy gì trả?” Sầm Duẫn đứng trước thi thể của hai con sói, không hề để ý vết thương trên người, hắn nói, giống như vui đùa, lại như cố ý.
Ân Xu rũ lông mi, cười ôn nhu đáp hắn: “Ân Xu nguyện lấy thân báo đáp.”
Sầm Duẫn ném hai cục đá trong tay, trào phúng nhìn nàng, “Ngươi là nguyện ý hay là gấp không chờ nổi?”
Trong hang động đột nhiên yên tĩnh, không ai nói. Ân Xu không trả lời hắn, Sầm Duẫn cũng không muốn nghe nàng trả lời.
Hai người ngồi yên chờ đến hừng đông, máu của Sầm Duẫn chảy đầy đất. Ân Xu muốn đến băng bó cho hắn, bị Sầm Duẫn né tránh.
Hắn lạnh lùng nói: “Không cần.”
Ân Xu không rõ, nếu hắn liều mình cứu nàng, vậy vì sao cứ xa lánh từ chối nàng.
Nàng ngồi cách hắn không xa, mơ mơ màng màng đã ngủ, chờ ánh nắng chiếu vào, Ân Xu mở to mắt.
Sầm Duẫn ngồi ở miệng hang động, nghe được động tĩnh phía sau, đứng lên, quay đầu nhìn về phía nàng.
Nữ lang áo lót bị xé rách lộ ra độ cong như ẩn như hiện bên trong. Nàng còn chưa phát giác, mặt mày nhu hòa, mang theo ý cười đi tới.
Sầm Duẫn dời ánh mắt, “Cần phải đi.” Hắn nói.
Vách núi cao, muốn trèo lên thì một mình Sầm Duẫn trèo được, nhưng hiện tại mang theo Ân Xu, hắn còn bị nội thương, càng khó như lên trời.
Hai người đều ý thức được loại cục diện này.
Ân Xu không nói, nàng sẽ không nói để Sầm Duẫn đi trước, bản thân lưu lại ở đây, nàng còn muốn sống chưa muốn chết tại đây, nên ích kỷ chút, nàng biết hắn nhất định sẽ có cách.
Sầm Duẫn đi vào bên trong hang động, bên trong thiếu ánh sáng, người ở bên ngoài khó có thể thấy rõ, có khi thì nghe tiếng nước chảy như ẩn như hiện.