Ân Xu phe phẩy ly sứ, thoạt nhìn không chút để ý: “Không biết xem bệnh, chế thuốc thì biết một ít.”
Hai người lại không nói chuyện.
Bình thường Ân Xu hay nói, giờ phút này cũng im lặng, như là bị điểm huyệt, vẫn luôn nhìn nơi khác.
Ba mươi phút sau, hai người đều đồng thời nhìn chằm chằm thuốc bột trên cổ tay, màu xanh sẫm dần dần biến thành màu đen.
Không có thai.
An Lăng Thấm không biết nên vui hay buồn, tóm lại kết quả này mới là tốt nhất.
Ân Xu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng giống như có thứ gì nặng trĩu.
An Lăng Thấm nói cảm ơn, đứng dậy rời đi.
Ân Xu nhìn thân ảnh thẳng thắn kia, sáng ngời như trăng.
Hối hận không, sống thành bộ dáng hiện tại? Nàng tự hỏi.
Ngay sau đó lại cười khổ, Sầm Duẫn nhìn thấu nàng, chỉ là lười chọc thủng, đối xử có chút khác biệt với nàng cũng là bởi vì gương mặt này của nàng và nàng có chút tác dụng với hắn. Trên đời này còn ai sẽ chân thành quan tâm nàng?
Nhưng hối hận không? Nàng tự hỏi.
Không hối hận, tới đây rồi, đã không còn đường lui, cho dù người dính đầy nước bùn, cũng phải cắn răng đi tiếp.
Hôm sau, Ân Xu điều chỉnh tốt cảm xúc, vẫn là bộ dáng tươi cười lạc quan kia.
An Lăng Viễn còn luyến tiếc nàng, trước khi lên xe ngựa còn dong dài vài câu: “Ngày sau không chỗ để đi, nhất định phải tới Nhạc Bình tìm Tử Nghi ca ca!”
Ân Xu: Ngươi mới không chỗ để đi, cả nhà ngươi đều không chỗ để đi!
Nàng cười, cười đến vô cùng rõ ràng: “Yên tâm đi An Lăng công tử, Ân Xu nhất định trở về tìm ngài.”
An Lăng Viễn nghe xong, nói với An Lăng Thấm bên cạnh: “Sao huynh cảm thấy Xu Nhi muội muội hình như tức giận?”
An Lăng Thấm không nói, nàng ấy quay đầu nhìn về phía Ân Xu, hai người nhìn nhau, Ân Xu gật đầu xoay người đi trước, đều không nói gì.
Về Kim Lăng nhưng tâm tình Ân Xu lại không tốt.
Trên đường đi dừng lại nghỉ ngơi, nàng xuống xe ngựa, Thận Thường nướng thịt thỏ đưa cho nàng. Ân Xu chỉ cắn một miếng.
Sầm Duẫn ngồi ở trên cây, khoanh chân nghiêng người dựa vào thân cây, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ân Xu đứng dưới tàng cây, thấy lông mày hắn hơi động, Ân Xu mới lên tiếng: “Công tử?” Âm thanh không lớn, nhưng Sầm Duẫn hàng năm tập võ, hai người lại ở gần, Sầm Duẫn nghe được rõ ràng.
“Chuyện gì?” Vẻ mặt không kiên nhẫn. Giọng nói nặng nề, từ trên cây hạ xuống.
Ân Xu huơ huơ thịt thỏ nướng trong tay: “Thịt thỏ nướng nè, ngài không xuống ăn sao?”
Sầm Duẫn nửa híp mắt, rừng cây âm u, nữ lang xinh đẹp dưới tàng cây từ khe hở lá cây truyền đến, Sầm Duẫn chỉ liếc xuống dưới một cái, thu hồi tầm mắt, hừ lạnh một tiếng, mượn hoa hiến phật.
Người phía dưới chậm chạp không nghe được đáp lại, Ân Xu bao thịt thỏ đặt ở trên mặt đất. Nhìn khắp nơi, chỉ nhìn thấy một cục đá dưới tàng cây. Nàng vén tay áo lên, dẫm lên tảng đá kia, bám vào thân cây bò về phía hắn.
Lá cây sàn sạt rung động, chim chóc bị âm thanh này làm sợ bay tán loạn. Sầm Duẫn nghe thấy động tĩnh, mở mắt thấy đôi tay Ân Xu bắt lấy hai bên nhánh cây, chân giẫm lên chạc cây, tới trước mặt hắn.
Hai người cách xa nhau chỉ một tấc, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt Ân Xu ửng đỏ, như tô thêm một tầng phấn, hơi thở nhẹ nhàng thở hổn hển.
Thanh âm kia truyền vào tai hắn, con ngươi Sầm Duẫn u tối, bất ngờ đứng dậy, Ân Xu bị dọa đến ngưỡng về phía sau, lúc sắp rơi xuống bị Sầm Duẫn kéo vào trong lòng ngực. Nàng nghe thấy hắn trêu cợt cười nhẹ: “Thích leo cây?”
Mũi chân Sầm Duẫn điểm nhánh cây, nhảy tới đỉnh cây, cành tinh tế, rất khó chịu đựng trọng lượng của hai người. Sầm Duẫn đặt nghiêng nàng trên thân cây, bản thân lại nhảy xuống mặt đất.
Ân Xu chưa kịp phản ứng, bản thân đã tới đỉnh ngọn cây rồi, nàng bám chặt thân cây, nhìn xuống mặt đất, đỉnh cây cách xa mặt đất rất nhiều. Muốn đi xuống, trừ phi biết võ, nếu không tất nhiên rơi xuống bất tỉnh nhân sự.
Thật là một công tử thế gia đáng ghét.
Ân Xu bực tức, nhưng cũng không còn cách nào, tại đây chỉ có thể xin hắn giúp đỡ.
Nàng nức nở nói “Công tử, Ân Xu sợ, ngài cho Ân Xu xuống dưới đi.”
Sầm Duẫn nhướn mày, tiểu hồ ly trở mặt nhanh thật
Ân Xu kêu nửa ngày, cũng không thấy người phía dưới đáp lại, xem ra hắn đây là định để nàng ở trên cây thêm một lát.
Tìm được điểm chống đỡ ngồi xuống, đôi tay Ân Xu cẩn thận bắt lấy một nhánh cây, ánh mắt nhìn qua, chợt, nàng dùng một chút lực, nhánh cây “rắc” một tiếng đứt gãy, Ân Xu hoảng sợ hét lên: “Công tử!”
Cả người rơi từ trên cây xuống dưới, phía dưới toàn nhánh cây dài đan xen phức tạp, đâm vào lưng nàng phát đau, xuyên qua tầng tầng cành lá, vết thương trên người trải rộng, quần áo cũng bị vướng ở trên nhánh cây.
Thẳng đến rơi xuống đất, trong dự kiến ngã vào trong lòng ngực một người, Ân Xu mở mắt ra, vừa mừng rỡ vừa cảm kích, đôi mắt sáng lên, “Công tử!”
Nữ lang khuôn mặt nhỏ bị cành cây cắt ra vết thương, trâm ngọc rơi xuống, tóc đen tán loạn rũ trên cánh tay hắn, tựa tơ lụa thượng hạng. Cũng không biết là cố ý hay vô tình, xiêm y bị nhánh cây vướng phải trực tiếp máng trên cây, chỉ để lại áo lót trên người. Cặp mắt gợn nước lưu chuyển, bắt mắt bức người.
Đầu lưỡi Sầm Duẫn cọ qua hàm dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Ân Xu, chơi vui không?”
Sầm Duẫn buông lỏng tay, Ân Xu trực tiếp té trên mặt đất, sau lưng đau đớn, nàng duỗi tay xoa xoa nơi bị ngã đau, hàm răng cắn môi, hờn dỗi một tiếng, mắt đẹp chứa nhu tình.
Quần áo rộng lớn bị ném lên trên người nàng. Hai tay Ân Xu kéo áo trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhăn lại, ngước mắt nhìn người nọ đã không thấy đâu.
Thận Thường đang ăn thịt thỏ, thấy công tử không mặc áo ngoài, vội vã trở về lên xe ngựa lấy một bộ quần áo từ bên trong ra, màu hồng đào, hình như là… Quần áo của Ân Xu cô nương.
Thận Thường trợn mắt há hốc mồm, lại nhanh chóng cúi đầu, hắn nhớ rõ Ân Xu cô nương mới đi không lâu, công tử đã trở lại, tốc độ này, khụ, nhanh quá!
Ân Xu khoác áo ngoài của Sầm Duẫn trên người, xiêm y của Sầm Duẫn to rộng, bao vây nàng từ đầu đến lòng bàn chân, có vẻ người càng thêm nhỏ xinh.
Sầm Duẫn rất nhanh trở lại, khi đến gần, trong tay có thêm một bộ xiêm y màu hồng phấn.
Ân Xu nhướn mày, hóa ra hắn đi lấy quần áo cho nàng! Nàng cười trong lòng, khoác áo ngoài của hắn, lấy thịt thỏ nướng đặt ở một bên.
Giày thêu rớt mất tiêu, không biết khi nào vớ cũng bị nàng cởi ra, lộ ra mười đầu ngón chân trắng nõn, giẫm lên cỏ mềm mại, nghịch ngợm co giật.
“Công tử, ngài thật sự không muốn ăn một miếng?”
Ánh mắt Sầm Duẫn trầm trầm nhìn bàn chân trắng đến lóa mắt trên mặt đất một lát, lại chuyển qua khuôn mặt nàng, phía trên thịt thỏ mềm xốp bị cắn ra một dấu răng nho nhỏ. Mà trên môi nàng, cũng dính một tầng mỡ, kiều diễm ướt át.
Hắn ném xiêm y cho Ân Xu, cười lạnh một tiếng: “Đồ ăn bị người khác ăn rồi, bổn thế tử không nuốt nổi.”
Ân Xu ôm xiêm y vào trong ngực, làm như không hiểu mà nói: “Vậy ngài có thể ăn ta, ta chưa bị ăn!” Hai tay nàng dâng lên, vạt áo rộng mở lộ ra phong cảnh bên trong.
Môi Sầm Duẫn gợi lên, ý trào phúng trong mắt tăng cao, duỗi tay cởi bỏ nút thắt trên cổ nàng, chậm rãi lột áo ngoài của hắn phủ trên người nàng ra, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.
Quần áo bị hắn cầm ở trong tay, Sầm Duẫn giơ tay mặc vào người. Không có xiêm y che phủ Ân Xu cảm thấy lạnh lẽo, nàng không tự giác co rúm lại một chút. Ngón tay hắn theo bờ vai trơn trượt chuyển xuống xương quai xanh nhô lên, chỗ kia hình dạng tuyệt đẹp, như cánh bướm giương cánh muốn bay.
Ân Xu không động đậy, cứ như vậy nhìn hắn.
Bỗng dưng, bàn tay hắn dừng lại, chọc chọc ở trên xương quai xanh, sau đó rút tay về, hai ngón tay nắm hàm dưới của nàng, trong mắt rất là ghét bỏ, “Đã khó coi lại còn khó ăn.”
Đến khi hắn đi rồi Ân Xu mới định thần lại, nàng cúi đầu nhìn thịt thỏ nướng, không biết hắn là đang nói con thỏ, hay là đang nói nàng?
Gió lạnh thổi qua, Ân Xu mặc xiêm y, lấy vớ và giày thêu sau thân cây ra, sửa soạn đàng hoàng rồi mới trở về.
Thận Thường thấy hai người một trước một sau trở về, hắn rũ đầu không dám nhìn. Khóe mắt hắn liếc liếc, sắc mặt chủ tử có chút khó coi. Ân Xu cô nương… Hắn vừa định nhìn, bị Sầm Duẫn trừng một cái, hắn lập tức thu hồi ánh mắt, khom người tỏ vẻ thuộc hạ biết sai.
Tiếng vó ngựa chấn động mặt đất, tên bắn lén xé rách không khí, thoảng qua không trung thẳng đến Sầm Duẫn.
Ân Xu thấy tên bắn lén bay về phía hắn, la lên: “Công tử cẩn thận.”
Sau lưng Sầm Duẫn như có một con mắt, trở tay rút kiếm, lưu loát chặt đứt mũi tên thành hai đoạn.
Thích khách bay ra từ bốn phía, có mấy chục người, hắc y che mặt, tay cầm đao dài, vây quanh ba người ở giữa.
Ân Xu thấy trận này không ổn thân thể run run, cẩn thận hoạt động bước chân chậm rãi di chuyển đến sau lưng Sầm Duẫn.
“Ha!” Sầm Duẫn cười nhạo nàng, “Sợ chết?”
Ân Xu trợn trắng mắt, ai không sợ chết chứ!
Sầm Duẫn lại nói: “Muốn mắng ta cũng đừng đứng ở đây.”
Ân Xu che ngực lại, chẳng lẽ người này có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng?
Sầm Duẫn nâng cao giọng về phía những hắc y nhân đó: “Trở về nói cho chủ tử nhà ngươi, muốn giết ta thì phái nhiều người chút. Bao nhiêu đây chẳng đủ giết ta đâu.”
Người này thật là cuồng vọng, nếu chết ở đây thì làm sao bây giờ? Ân Xu nghĩ thầm.
Tia sáng chợt lóe, mấy chục người cùng xông lên, đao quang kiếm ảnh, vung đao máu tươi đầm đìa.
Ân Xu tránh bên trong vòng bảo hộ của Sầm Duẫn và Thận Thường, thường thường cũng sẽ có trường kiếm cắm qua khe hở, nhưng Sầm Duẫn tựa như có ba đầu sáu tay, đao kiếm đều bị hắn ngăn trở. Ân Xu ngước nhìn bóng dáng sát phạt quyết đoán trước mặt, thế nhưng có một loại vô cùng an tâm.
Hai bên đánh nửa khắc, hắc y nhân càng ngày càng nhiều.
Nàng luôn cảm thấy Sầm Duẫn không nên nói những lời kia, hắc y nhân bên ngoài chưa diệt hết, lại thêm một đống hắc y nhân khác, nhân số càng nhiều, y phục dạ hành màu đen tụ ở bên nhau, giống như một nùi kiến.
Vết máu bắn lên mặt Sầm Duẫn, trường kiếm bị máu tươi nhiễm đỏ, ba người thối lui đến dưới tàng cây, Thận Thường nói: “Công tử, ngài mang Ân Xu cô nương đi trước, thuộc hạ tới yểm hộ.”
Ân Xu còn chưa phản ứng đã bị Sầm Duẫn nhấc cổ áo ném lên ngựa.
Sầm Duẫn xoay người lên ngựa, bảo vệ nàng ở trong lòng ngực, nắm cương ngựa, trong nháy mắt người đã chạy xa, để lại bụi đất đầy trời.
Thận Thường có biện pháp ứng phó của mình, những người đó thấy Sầm Duẫn chạy xa, đều muốn đuổi theo nhưng võ nghệ Thận Thường cao cường, một mình ngăn cản mấy chục người. Trong lúc giằng co Thận Thường ném một viên khói. Sương mù nổi lên bốn phía, Thận Thường nhảy lên ngựa, chờ sương mù tan hết người đã không còn.
Lại nói Sầm Duẫn một đường phóng ngựa chạy nhanh, tới đường núi lúc trước, đường núi khúc chiết gập ghềnh, đá to chặn đường đi vẫn còn ở đó.
Ân Xu nhớ lại thảm thống lần trước trải qua, rụt rụt cổ.
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nữ lang không ngừng rút vào trong lòng ngực hắn. Thít chặt cương ngựa, vó ngựa giơ lên, lưng Ân Xu ngả về phía hắn, hai người dính chặt, Ân Xu thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Nàng hơi ngẩng đầu, đỉnh đầu vừa lúc đụng phải hàm dưới của hắn, đập vào mắt chính là yết hầu nhô lên trơn trượt lên xuống, ái muội mà mê ly, Ân Xu không hiểu tình cảnh này rốt cuộc là ai đang mê hoặc ai, có lẽ…
Phía trước đột nhiên xóc nảy một cái, nàng nắm chặt vạt áo hắn, giận liếc hắn một cái, người này định là cố ý, sao hắn lại hư như vậy, Ân Xu nghĩ thầm.
Bỗng Ân Xu nhớ tới một chuyện, lên tiếng “Công tử, A Li thì sao?”
Sầm Duẫn đáp: “A Li không vô dụng như ngươi.”
Ân Xu bĩu môi, chửi thầm trong lòng, không vô dụng như ta mà cần ta cứu hai lần!
Tiếng vó ngựa vang vọng toàn bộ vách núi.
Lần trước cho dù ở trong đêm tối cũng đi qua dễ như trở bàn tay, nhưng lần này không may mắn như lần đó.
Phía trên núi vang lên âm thanh ù ù, một viên đá lớn rơi xuống từ trên vách núi, theo đường núi, đè đứt cành cây cỏ khô.
Ân Xu ngẩng đầu đôi mắt trừng lớn, trong đầu trống rỗng, tay nắm càng chặt, cả người run rẩy, gọi: “Công tử?”
Con đường phía trước chật hẹp, muốn cưỡi ngựa lướt qua sẽ tan xương nát thịt, mà nếu Sầm Duẫn một người bỏ ngựa mà qua, còn có một đường sống, nhưng nàng chỉ có thể bỏ mạng tại đây.
Nàng run rẩy hai tay siết chặt vòng eo Sầm Duẫn, sợ hãi hắn sẽ vứt bỏ nàng.
Sầm Duẫn hiển nhiên cũng ý thức được, hắn buông dây cương, bế lên nữ lang trong lòng ngực, giẫm lên lưng ngựa, nhảy lên, chân chạm vào tảng đá lớn, dùng mười phần nội lực, tảng đá lớn lăn về phía sau rơi xuống vách núi. Chịu trọng lượng của hai người, Sầm Duẫn liên tiếp lui về phía sau mười mấy bước, hắn quay đầu, nôn ra một ngụm máu tươi. Ân Xu nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn bị Sầm Duẫn ấn trở về. Lăn được nửa đường, hòn đá dưới chân tan vỡ, hai người cùng rơi xuống.