Sầm Duẫn nhìn nữ tử chật vật trước mặt che chở con mèo giống như hiến vật quý đưa cho hắn. Nhất thời không rõ là cảm thụ gì, con ngươi trầm xuống, móc cái khăn trong lòng ngực ra ném cho nàng, ngữ khí đè nén tức giận, nói: “Lau mặt.”
Khăn trắng tinh mang theo mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, là mùi trên người hắn phát ra.
Ân Xu lấy khăn lau mặt, tấm khăn sạch sẽ lập tức dính đầy nước bùn, Ân Xu ngượng ngùng vắt sạch nó.
Sầm Duẫn nhìn thấy động tác của nàng, không chút nào che giấu cười nhạo một tiếng.
Không biết vì sao, mặt Ân Xu đột nhiên ửng hồng. Nàng nghĩ chắc là do bệnh.
Sử Văn Trăn đuổi tới.
Ông ta mặc yếm đỏ thêu mẫu đơn, thân dưới mặc một cái quần lót, cực kỳ không sạch sẽ đứng trước mặt hai người.
Sầm Duẫn chỉa kiếm về phía ông ta: “Sử Văn Trăn,” dừng một chút, lại nói “Có lẽ nên gọi ngươi là Tiêu Mạn.”
Ân Xu hơi kinh ngạc, đây là Tiêu Mạn đã từng nổi danh khắp Kim Lăng?
Nàng giơ tay dụi mắt, tin tưởng chính mình không nhìn lầm.
Bàn tay Sử Văn Trăn làm động tác Hoa Lan Chỉ để ở khóe miệng, nhợt nhạt cười, nụ cười cực kỳ quỷ dị, khiến người nhìn sởn tóc gáy. Ông ta bóp giọng nói: “Sầm đại nhân, đã lâu không gặp.”
“Nhiều năm trôi qua ngươi ở Cẩm Y Vệ vậy mà còn sống. Lúc trước ta xướng khúc ở trong cung, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngươi, nghe người ta nói Cẩm Y Vệ đắc tội người nhiều, nghĩ ngươi sống không được bao lâu sẽ bị kẻ thù giết chết, còn thở dài đáng tiếc thay ngươi. Không thể tưởng được ngươi còn sống đến hiện tại.”
Nàng ta cười khúc khích, dùng âm thanh nửa nam nửa nữ, vô cùng chói tai. Nàng ta nhếch tay hoa lan chỉ lên: “Cũng đúng, ngươi là vương công quý tộc, tất nhiên không thể so với nữ tử bạc mệnh chúng ta.”
“Là ai hại ngươi.” Sầm Duẫn chờ nàng ta nói xong mới mở miệng.
Ánh mắt Sử Văn Trăn trở nên bi thương: “Ai hại ta, đại nhân cũng sẽ báo thù cho ta?”
Sầm Duẫn đáp: “Đương nhiên.” Ngữ khí trịnh trọng.
Mưa đã nhỏ dần, ánh nắng từ từ ló dạng.
Ân Xu hơi nghiêng người nhìn hắn, ánh nắng chiếu lên mặt hắn nửa sáng nửa tối, bọt nước theo cằm lăn xuống yết hầu hắn, kiên nghị và nội liễm cùng tồn tại, giờ khắc này nàng cảm thấy hắn nói được chắc chắn làm được.
“Muộn rồi, đại nhân, hết thảy đều đã muộn rồi.” Mặt ông ta dữ tợn, âm nhu cùng cương nghị giống như quỷ mị: “Hiện tại, ta chỉ muốn mạng của nữ nhân bên cạnh ngươi, nàng nên thay ta đi tìm chết.”
Sử Văn Trăn đột nhiên vồ đến, một tay hất bột phấn về phía hai người.
Ân Xu chưa kịp dùng tay che lại miệng mũi đã bị Sầm Duẫn kéo qua đè ở dưới thân, áo choàng phía sau giơ lên, chặn một đợt thế công của Sử Văn Trăn.
Sử Văn Trăn móc ra một con dao găm, đang muốn tấn công, trường kiếm trong tay Sầm Duẫn ra khỏi vỏ, một kiếm đánh văng dao găm của ông ta, lại xoay tay lấy chuôi kiếm tấn công, hai mắt Sử Văn Trăn tối sầm, ngã xuống trên mặt đất.
Mưa ngừng.
“Mê ảo thuật.” Ân Xu nhìn người ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm nói.
Người thi triển thuật sẽ lấy một người trúng mê ảo thuật gây với ý thức của một người khác, người sau sẽ dùng ý thức của người trước hành sự.
Dáng vẻ của Sử Văn Trăn hẳn là trúng mê ảo thuật nhiều năm, thọ mệnh sợ là không dài.
—
Sầm Duẫn ở trong thư phòng lật hồ sơ, nếu không phải Giang Hoài Sơn, vậy hung thủ chân chính nhất định còn trốn ở chỗ sâu bên trong, lại có lẽ đã sớm lộ diện.
Trên bàn đặt một tấm bài vị trong mật thất: “Bài vị ngô thê Tiêu Mạn.”
Dấu vết vẫn còn mới, bút tích rõ ràng.
Tay Sầm Duẫn cọ xát bài vị, dưới đáy bài vị hơi cộm, khắc chữ rất nhỏ, không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
Hắn để sát vào ánh nến, dưới ánh sáng nhạt soi ra bốn chữ 'Ái nữ Tiêu Mạn'.
“Nhanh đi Lê Viên bắt Sử Văn Trăn lại đây.” Sầm Duẫn vội vàng đẩy cửa ra, Thận Thường đứng canh giữ ở bên ngoài.
Thận Thường chắp tay lui ra ngoài, nhưng hồi lâu, lại trở về nói “Công tử, Sử Văn Trăn ra khỏi thành.”
—
Khi trở về, chân Ân Xu bị thương, nàng bĩu môi, dựa vào cây cao bên đường, đáng thương kêu lên: “Công tử, chân Ân Xu đau.”
Sầm Duẫn xoay người, rũ mắt nhìn cặp chân ngọc dính đầy bùn đất, mặt vô biểu tình lướt qua, “Chịu đựng.”
Ân Xu bĩu môi, chịu đựng đau, khập khiễng đi theo sau Sầm Duẫn.
Nhưng đi một lát, Sầm Duẫn đột nhiên dừng lại, huýt sáo một tiếng, một con ngựa chạy tới.
Là con ngựa hắn thường dùng.
Sầm Duẫn nói: “Đi lên.”
Ân Xu ngẩn ra, đây là muốn nhường ngựa của hắn cho nàng? Khi Sầm Duẫn không kiên nhẫn lại muốn mở miệng, Ân Xu nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa.
Trở về sân, thủ vệ trong viện đã thay đổi.
Ân Xu chạy đến trước mặt Sầm Duẫn hỏi: “Công tử, sao đổi thủ vệ trong viện?”
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng một cái, vào trong phòng: “Khán hộ bất lực, nên phạt.”
Ý hắn nói chắc là không bảo vệ được con mèo.
Ân Xu rụt rụt cổ, bước đi chầm chậm, không biết hắn có phạt nàng hay không.
Cảm lạnh chưa hết, lại thêm vết thương mới.
Ân Xu vào phòng mới phát giác cả người đều lạnh, lạnh đến phát run.
Nàng vào phòng trong thay đổi một bộ quần áo, xử lý vết thương trên chân. Ống tay áo rớt ra một cái khăn nhăn dúm dó, dính đầy bùn, Ân Xu nhặt nó lên, nghĩ nghĩ, phóng tới cái giá gần mình nhất.
Ân Xu ra ngoài, sợi tóc còn chưa khô rũ ở sau lưng, có cảm giác thanh thuần.
Lông A Li bị mưa xối ướt nhìn rất buồn cười, Sầm Duẫn không biết lấy từ đâu ra một cái lồng sắt, nhốt nó lại.
Ân Xu cười trộm: “Ngươi không thể chạy loạn rồi ha.”
Trùng hợp nụ cười này bị Sầm Duẫn bắt được, hắn hài hước nói: “Cũng nên nhốt ngươi lại.”
Ân Xu “….”
Hắn đây là muốn nuôi nàng như sủng vật!
A Li héo héo dựa vào lồng sắt, nhẹ giọng “Meo” một tiếng, tròn xoe đôi mắt nhìn hai người.
Sầm Duẫn ngoài lồng sắt nhéo nhéo lỗ tai nó, đột nhiên nói: “Vì sao mỗi lần nó chạy ra đều sẽ gặp được ngươi.”
Ân Xu giật mình, lời này không thể đáp. Nói đến cũng kỳ quái, con mèo này dường như thật sự thích đi theo nàng.
Ân Xu còn chưa nghĩ xong nên trả lời hắn như thế nào, Sầm Duẫn lại nói: “Nằm mơ à?”
Đề trài xoay chuyển hình như hơi nhanh đấy!
Ân Xu không biết đáp như thế nào, mơ, nàng cũng có mơ, chỉ là không biết hắn nói mơ là mơ về cái gì?
“A Li có lẽ…” Sầm Duẫn dừng lại, nhìn đôi mắt tròn xoe trong lồng sắt: “Cũng nằm mơ.”
“Meo!” Đôi mắt A Li phát sáng, kêu một tiếng, làm như đang đáp lời hắn.
Ân Xu nhìn một người một mèo trả lời, cảm thấy vị Thế tử gia này chẳng lẽ bị mưa xối đến hư đầu rồi.
Sầm Duẫn rút tay về, xoay người ngồi ở trên ghế, giương mắt nhìn nàng, Ân Xu cảm thấy ánh mắt hắn rất là phức tạp, nhưng giây lát lướt qua, lại khôi phục hờ hững.
Ân Xu thấy hắn ngồi một lúc lâu không nói lời nào, đôi mắt liên tiếp nhìn hắn vài lần, Sầm Duẫn nhíu mày: “Sao vậy?”
Ân Xu rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Án của Khương Tần, công tử có manh mối?”
Nói xong, Sầm Duẫn vẫn không trả lời nàng.
Đối với việc này Ân Xu vốn không có hứng thú, nhưng phương thuốc của ngoại tổ phụ liên tiếp xuất hiện ở Kim Lăng, khiến Ân Xu không thể không hoài nghi, nàng muốn biết ngoại tổ phụ đang ở nơi nào.
Sầm Duẫn nói “Những y thuật đó của ngươi, ngoại trừ ngươi, còn có ai nhìn qua?”
Ân Xu mặc sam màu bạc, mưa bên ngoài đã ngừng, thời tiết mát mẻ, cửa sổ mở ra một trận gió lạnh thổi qua, thân thể Ân Xu run run, khuôn mặt ửng hồng không bình thường.
Nàng còn chưa phát giác: “Mấy quyển sách đó ta cất rất kỹ, chưa từng qua tay người khác.” Nàng ngừng lại, nghĩ tới sự kiện ba năm trước, nàng bị Sử Hàm Chi bắt trở về, bị nhốt suốt một tháng không về Xuân Lan Uyển, khi trở về, một ngọn lửa lớn đã thiêu trọn phòng của nàng, có lẽ là khi đó.
Nàng trầm ngâm một lát, vừa nhấc mắt lại không thể tin tưởng, còn lừa mình dối người mà giãy giụa: “Đại nhân sao biết là bởi vì ta, nói không chừng là tổ phụ Cố Bình Châu của ta thì sao.”
Sầm Duẫn nắm chặt cái ly: “Ba năm trước ông ấy đã chết.”
“Ta có một người bạn cũ, cũng coi như là đệ tử của Cố lang trung, ba năm trước, Cố lang trung bệnh chết dưới Hiệp Đông Giang.”
Sau khi nghe xong, Ân Xu như bị sét đánh trúng, ngoại tổ phụ nàng thế nhưng đã chết, mà nàng hoàn toàn không biết gì cả. Hy vọng trong lòng chợt tắt. Im lặng một lát, nàng thu liễm cảm xúc, cung kính cúi đầu nói: “Công tử có không thể cho ta biết ngoại tổ phụ an táng ở nơi nào không?”
Sầm Duẫn thần sắc phức tạp, “Chuyện trong đó ta cũng không biết, trước khi chết Cố lang trung nhờ người đem tro cốt rải dưới Hiệp Đông Giang, vẫn chưa lập bia.”
Đây xác thật là việc ngoại tổ phụ sẽ làm ra, khi còn sống ngoại tổ phụ làm nghề y tế thế, cả đời quang minh lỗi lạc, sau khi chết chỉ nguyện hứa hẹn trên thế gian. Mà nàng nghĩ đến bản thân bị hãm dưới nước bùn, cũng không có thể diện đi gặp người.
Ân Xu hơi cúi đầu, ánh mắt rũ trên mặt đất, bóng dáng nàng tối tăm không có ánh sáng, ba năm ở vũng bùn Kim Lăng Xuân Lan Uyển, đã sớm không thể thoát thân. Nàng nhắm mắt, cười tự giễu chính mình, khi mở mắt, đáy mắt một mảnh sáng trong, vẫn là bộ dáng tươi cười lạc quan đó.
“Ân Xu đa tạ công tử đã nói cho Ân Xu những việc này.” Trước đây Sầm Duẫn biết nàng là cháu gái đích tôn của Cố Bình Châu, nhưng không nói cho nàng những việc này, mà hiện tại hắn nói, đủ để nhìn ra Sầm Duẫn đã có chút tin nàng.
Ân Xu đôi mắt phát sáng nhìn hắn, làm Sầm Duẫn nghĩ tới con mèo trong lồng sắt.
Sầm Duẫn quay đầu đi, không nhìn nàng, lòng bàn tay cọ xát mép ly, nhàn nhạt nói một câu: “Không cần.”
“Án của Khương Tần có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hiện tại đã có mặt mày. Ngươi chờ ở đây, không được đi ra ngoài. A Li thì nhốt trong lồng sắt, không được thả ra ngoài.”
“Meo!” A Li dùng móng vuốt cào lồng sắt phản kháng, bị Sầm Duẫn liếc mắt một cái, lập tức cuộn tròn người ngoan ngoãn nằm im.
Ân Xu bật cười, nói: “Vâng, công tử.”
Sử Văn Trăn tỉnh lại thấy mình nằm ở trong tù, Sử Văn Trăn hoảng hốt chỉ nhớ rõ bản thân đang ngủ, chuyện sau đó không hề biết. Ông cúi đầu mới phát hiện trên người mình mặc một cái yếm đỏ, tức khắc hổ thẹn, mặt già đỏ lên, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
“Tỉnh.”
Sử Văn Trăn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn ra ngoài thấy Sầm Duẫn chậm rãi đi tới, thân hình cao lớn, mặt mày nghiêm nghị.
Đôi tay Sử Văn Trăn bắt lấy song sắt, quỳ trên mặt đất, kêu rên nói: “Đại nhân, thảo dân đây là phạm chuyện gì, đại nhân phải khắt khe với thảo dân như thế.”
Sầm Duẫn đi đến trước mặt ông, đứng yên, từ trên cao nhìn xuống, “Không nhớ rõ?”
Sử Văn Trăn lắc đầu, việc trước đây ông một mực không biết, bản thân sao có thể làm ra chuyện hổ thẹn như thế được, nhất định là Sầm Duẫn hoặc là những người khác biến ông thành dáng vẻ này.
Nàng nói qua, người trúng mê ảo thuật sau khi tỉnh lại sẽ quên những việc đã xảy ra. Vỏ kiếm trong tay Sầm Duẫn gõ hai cái trên đất, mày nhăn lại không kiên nhẫn: “Thân thế của Tiêu Mạn, ngươi tốt nhất nên nói rõ ràng.”
Thân thế của Tiêu Mạn?
Cuối cùng vẫn tra đến đây ư? Thần sắc Sử Văn Trăn hoảng hốt, tay nắm ở song sắt chợt buộc chặt, lại chậm rãi buông ra, làm như nhẹ thở một hơi, nói: “Đều là ta tạo nghiệt!”
Xuân Lan Uyển là hoa lâu nổi danh Kim Lăng, các cô nương bên trong đều là mỹ nhân Hồng ma ma chọn lựa kỹ càng, không chỉ dáng người tốt còn hát hay múa giỏi, mỗi người đều có tay nghề riêng của mình. Ban đêm Xuân Lan Uyển ca múa thăng hoa, âm thanh trêu đùa không ngừng.
Hồng ma ma mặc một thân quần áo đỏ thẫm, trên mặt trát phấn trang diễm, dáng người đẫy đà, khóe mắt tuy có nếp nhăn nhưng không già, nhìn ra được thời tuổi trẻ là một mỹ nhân hiếm có.
Bà ngồi trước gương trang điểm, hôm nay không tiếp đón khách nhân, ngược lại trở về nhà, khóa cửa.
Bà nhúng khăn ướt, lấy từ tráp ra một cái mặt nạ. Mặt nạ da dán ở trên mặt, dùng khăn ướt đè lại cho đến khi mặt nạ và khuôn mặt hoàn toàn trùng khớp, bà cười với bản thân trong gương, đó là một khuôn mặt thiếu nữ.
Mặt mày thanh lãnh, mang theo lạnh nhạt xa cách.
Bà nhìn gương, duỗi tay vỗ khuôn mặt: “Nhỏ Nhỏ, hôm nay là sinh nhật của con, mẹ ở cùng con, được không?”
Rất nhanh, thay đổi biểu cảm gương mặt, lộ ra ngây thơ của nữ nhi gia, e lệ mỉm cười: “Được, Nhỏ Nhỏ đều nghe mẹ.”
Gã sai vặt canh giữ ở cửa nghe được động tĩnh bên trong, run bần bật, cho dù đã qua nhiều năm nhưng mỗi khi nhìn đến bộ dáng này của Hồng ma ma, hắn vẫn cảm thấy sởn tóc gáy.
.