“Meo!” Mèo mập không biết tỉnh lại từ khi nào, mở to hai mắt tròn xoe, nhìn nữ lang nhẹ nhàng múa trong mưa.
Sầm Duẫn giơ tay ấn đầu nó, che mắt nó lại.
Trước mắt tối đen, mèo mập: “…..”
“Meo!” Mèo mập kháng nghị.
Sầm Duẫn ấn đầu nó xuống, cúi đầu liếc nó một cái, kháng nghị không có hiệu quả.
Hiện tại trong mắt Giang Hoài Sơn, Ân Xu đã là người chết.
Sầm Duẫn sắp xếp nàng ở tiểu viện hoang phế ngoài thành Kim Lăng.
Kết cục của việc khiêu vũ trong mưa đó là Ân Xu bị bệnh. Lần trước rơi xuống nước Ân Xu chỉ dùng một viên thuốc là khỏe, nhưng cơn sốt lần này giống như dính ở trên người nàng không rời.
Trán Ân Xu nóng hổi, cả người mê mang thần sắc uể oải nằm ở trên giường, trên người đắp chăn dày, lại còn cảm thấy lạnh.
“Công tử.” Nàng ho một tiếng, rồi lại đột nhiên không ngừng được, tay che ngực ho khù khụ mấy tiếng, lòng ngực phập phồng kịch liệt.
Sầm Duẫn đứng ở bên cạnh nhíu mày: “Sao lại thế này?”
Ân Xu đè môi cười, cười đến miễn cưỡng: “Cảm lạnh mà thôi, đại nhân không cần lo lắng.” Nói xong, nàng lại ý thức được không đúng, vội vàng đổi câu chuyện: “Công tử, tìm được người giết chết Sử Hàm Chi chưa?”
Sầm Duẫn không nói, người nọ giấu rất sâu vẫn chưa có động tác mới.
Ngày ấy âm thầm thả Sử Hàm Chi, vốn định tìm được chứng cứ Giang Hoài Sơn thông đồng với hắn, không tưởng được hắn còn chưa trốn xa, đã tự chết trước.
Ân Xu hoài nghi hắn trúng độc. Người sử dụng thuật dịch dung, độc tính thuốc mãnh liệt, ngoại tổ phụ từng nói cho nàng, những y thuật này không thể dùng loạn.
Sau khi Sử Hàm Chi chết, có người âm thầm truyền tin cho Giang Hoài Sơn, ý đồ sai sử là Ân Xu tiết lộ hết thảy, lại khiến Giang Hoài Sơn nghi ngờ Sầm Duẫn. Màn đêm buông xuống, Sầm Duẫn sẽ bị ám sát.
Người này ẩn thân âm thầm chậm chạp không chịu hiện thân, chính là ngồi chờ ngư ông đắc lợi.
Người này thật đúng là bí ẩn, Ân Xu thấy hứng thú đột nhiên ngồi dậy, cái chăn rớt một nửa, tò mò hỏi: “Công tử hoài nghi người đó là ai?”
Con ngươi Sầm Duẫn trầm xuống, khom lưng nhặt cái chăn rơi trên mặt đất ném lên trên người nàng.
Ân Xu bị che kín mít, nàng duỗi tay kéo chăn lộ ra cái đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt trông mong nhìn hắn, gọi một tiếng “Công tử.”
Sầm Duẫn nhìn nàng một cái, ôm mèo mập đặt bên cạnh nàng: “A Li giao cho ngươi chăm sóc.” Xoay người lập tức đi ra ngoài, bước chân ngừng ở cửa, lưu lại một câu: “Không có việc gì thì không được ra ngoài.”
Chờ Sầm Duẫn rời khỏi tòa nhà, Ân Xu kéo chăn ném qua một bên phủ lên người mèo mập, cũng không mặc giày vớ xuống đất.
Trên mặt đất lạnh lẽo, Ân Xu không tự giác hắt xì một tiếng. Đôi tay hoàn vai chà xát, nàng biết, đây là mị thuật phản phệ.
Các loại vu thuật ngoại tổ phụ lưu lại tuy có thần hiệu, nhưng cũng vừa đả thương địch vừa tổn hại chính mình.
Nàng nghĩ, nếu thuốc viên của nàng không có hiệu quả với Sử Hàm Chi, có phải cũng là dùng thuật của ngoại tổ phụ, hiện giờ lọt vào phản phệ mới chết không rõ.
Ba năm trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bọn họ ai là người nói dối.
Ân Xu đứng trên mặt đất, cả người phát run, biết rõ không thể tiếp tục như vậy. Nếu Sầm Duẫn đã đồng ý mang nàng hồi Kinh, vậy mị thuật cũng không cần dùng, nhưng nàng không muốn chỉ thỏa mãn với 'trở lại Thượng Kinh'. Làm một cô nương ăn nhờ ở đậu thế gia.
Nàng quay đầu lại nhìn mèo mập nằm ở trên giường, ngón trỏ chọc chọc cái bụng mềm mại của nó: “Ngươi làm sao khiến chủ nhân ngươi thích vậy hả!”
“Meo!” A Li lười biếng kêu một tiếng.
Giang Ngọc nghe nói phụ thân giết Ân Xu, đi Đông các tìm Giang Hoài Sơn, bị Giang Hoài Sơn lạnh giọng giáo huấn một trận.
Giang Ngọc phản bác: “Nếu Ân Xu có thể cho chúng ta lợi dụng, chẳng phải là một vũ khí sắc bén, phụ thân cớ gì muốn giết nàng.”
Giang Hoài Sơn ném nghiên mực về phía hắn, đập trúng đầu Giang Ngọc, cả giận nói: “Nghiệp chướng, Giang Hoài Sơn ta sao lại dưỡng ra một đứa đầu óc ngu xuẩn như ngươi. Lúc trước Lý Ân Xu dựa vào Giang gia ta, lại ở trong hoa lâu ba năm, ngươi cho rằng, khi ngươi và nàng ở bên nhau thật sự từng có việc giường chiếu?”
Giang Ngọc bị nghiên mực đánh trúng, như là không cảm giác được đau, ngẩn ngơ mà hỏi “Ý của phụ thân là gì?”
Giang Hoài Sơn hận hắn không nên thân, nhưng cũng là con trai độc nhất của mình, nhiều năm như vậy ông ta không có dạy dỗ hắn tử tế, ông ta thở dài một hơi: “Mỗi đêm, nàng sẽ cho các ngươi uống một loại dược vật huyễn trí, để các ngươi làm giấc mộng xuân.”
“Ta nghĩ, tiểu kỹ xảo đó của nàng đều có thể bỏ qua, dựa vào tướng mạo của nàng, lưu trữ bản thân hoàn chỉnh có lẽ có ngày trọng dụng.”
“Nhưng không nghĩ tới nhiều năm như vậy nàng ta vẫn là con hồ ly xảo trá. Sử Hàm Chi chết, không còn độc dược khống chế nàng ta. Hiện tại lại có Sầm Duẫn, không chừng sẽ có ngày thọc cho chúng ta một nhát trí mạng, huống chi Kim Lăng còn cất giấu vài thứ, tuyệt đối không thể để Sầm Duẫn biết.”
Giang Ngọc biết chân tướng, như sét đánh giữa trời quang, nghĩ đến mỗi đêm nàng đều tìm cớ cho hắn uống một ly, thì ra là như thế.
Hắn nắm chặt quyền, lảo đảo đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Án mạng ở Lê Viên gây xôn xao dư luận, truyền khắp phố phường, đều nói là Lê Viên trúng tà, cần đi đuổi quỷ.
Sử Văn Trăn được thả ra ngục giam, ra ngoài nghe tin Sử Hàm Chi chết, nháy mắt già nua mười tuổi, tóc bạc một nửa.
Án tử khép lại, nhưng người trong cuộc đều biết, chuyện còn chưa kết thúc.
Lê Viên khai trương một lần nữa đáng tiếc trình độ không bằng trước, nhưng thanh danh Lê Viên nổi tiếng Kim Lăng nhiều năm, người tới nghe khúc vẫn nguyện ý cho bọn họ mặt mũi.
Sử Văn Trăn không đi theo tới Lê Viên, vẫn luôn ở trong nhà.
Bên ngoài trời mưa to, A Li nằm trên thảm nhung mềm mại, “Meo” vài tiếng, nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen, nó lật người đứng lên chạy ra ngoài.
Ân Xu chăm chú nhìn trời mưa, năm nay Kim Lăng mưa nhiều, nàng cau mày rồi lại giãn ra, mưa liên tiếp mấy ngày tình hình hạn hán của các Châu chắc đã giảm bớt, không biết trận mưa này đã cứu bao nhiêu người.
Nước mưa xuyên qua ô cửa sổ dính vào mặt nàng, Ân Xu giơ tay đánh cái trán mình một cái: “Nhìn ta xem, bản thân còn khó bảo toàn mà rảnh rỗi đi quan tâm người khác.”
“Đúng không, A Li.”
Nàng quay đầu nhìn giường, mèo mập lông xù xù nằm ngủ giờ phút này đã không thấy tung tích, chỉ còn lại nếp uốn chăn.
Ân Xu đóng cửa sổ lại, gọi một tiếng: “A Li.”
Đáp lại nàng là một mảnh yên tĩnh.
Bình thường nàng gọi nó, nó sẽ lập tức xuất hiện cọ làn váy nàng, làm nũng với nàng. Nhưng bây giờ nàng gọi rất nhiều lần cũng không thấy bóng dáng mèo mập đâu.
Nàng không biết vì sao Sầm Duẫn yêu thích A Li như vậy, nàng chỉ biết một việc, Sầm Duẫn thích con mèo này và vì nàng cứu con mèo này nên Sầm Duẫn mới đồng ý mang nàng về Thượng Kinh. Nếu con mèo này xảy ra chuyện, nàng chết chắc!
Huống chi mèo mập còn rất thích nàng, luôn thích dính lên người nàng.
Ân Xu tìm khắp phòng cũng không thấy nó.
Nàng bung dù giấy, ra cửa. Đột nhiên có hai người xuất hiện trong viện, hắc y che mặt, tư thế huấn luyện rất có tố chất.
Ân Xu hoảng sợ, lui về sau một bước, trầm giọng nói: “Các ngươi là ai?”
Hai người nghe vậy khom người nói: “Thuộc hạ làm theo lệnh của công tử bảo vệ cô nương.”
Ân Xu ngạc nhiên nói: “Sầm Duẫn?”
Hai người nghe nàng gọi thẳng đại danh của công tử, thần sắc chợt tắt: “Đúng vậy.”
Thì ra tòa nhà lớn này không chỉ có một mình nàng, Sầm Duẫn phái người bảo vệ mình. Nàng ngược lại nghĩ rằng hai người này có lẽ tới để bảo vệ mèo của hắn, rốt cuộc mèo quan trọng hơn nàng nhiều.
Ân Xu cảm thán, hiện giờ người còn không bằng mèo!
Ân Xu nói: “Không thấy A Li đâu, bây giờ ta muốn ra ngoài tìm nó..”
Quả nhiên, hai người nọ nghe nói không thấy A Li đâu, thần sắc cả kinh, lập tức nghe lệnh ra sân.
Bầu trời giống một lỗ hổng, mưa to không ngừng nghỉ.
Ân Xu bước đi chầm chậm, giày thêu dính đầy bùn đất.
Nàng ra ngoài, càng đi càng xa.
Không thấy động tĩnh của A Li, không biết đã đi đâu.
Dù giấy nhẹ nhàng không ngăn được mưa to, gió mạnh cuồn cuộn thổi tới, dù giấy chổng ngược lên trên.
“Meo!” Giữa mưa to Ân Xu nghe được một tiếng mèo kêu.
Nàng xoay người, nhìn thấy một người đầu đội nón vành rộng, ôm mèo mập trong lòng ngực đi về phía nàng.
“Cô nương, đây là mèo của cô?” Người nọ ngẩng đầu, mưa trắng xóa Ân Xu không thấy rõ mặt nhưng nàng biết người này là Sử Văn Trăn.
Ân Xu duỗi tay lật vành dù xuống, lau nước dính trên mặt, nói: “Đúng vậy.”
Sử Văn Trăn cởi nón lộ ra khuôn mặt già nua, mèo bị ông ta ôm vào trong ngực, cũng không có ý đưa cho nàng, ngược lại hỏi nàng: “Ân Xu cô nương gặp được ta ở đây, không kinh ngạc à?”
Ân Xu không để ý mỉm cười: “Sử lão bản không chịu nổi nỗi đau mất con trai nên rời thành giải sầu, vừa lúc ngẫu nhiên gặp được ta ở nơi này, có gì kinh ngạc!”
Sử Văn Trăn cười gượng hai tiếng: “Ân Xu cô nương thật là hiểu lý lẽ, nhưng hôm nay ngươi và ta không phải ngẫu nhiên gặp được.”
“Hôm nay ta tới để giết ngươi.”
“Ồ.” Ân Xu cũng không sợ hãi, hỏi ông ta: “Vì sao?”
Sử Văn Trăn bị phản ứng của nàng chọc cười, khóe mắt càng nhăn nheo, ngoan độc trong mắt chợt lóe, “Bởi vì ngươi phải chết thay ta.”
Gió lạnh thổi qua, mưa to như trút nước, xôn xao rơi trên mặt đất.
Hoàng hôn quá nửa, ánh trăng dâng lên, âm thanh của ông ta giữa rừng núi trống rỗng phá lệ khiếp người.
Ân Xu nheo mắt, Sử Văn Trăn của hiện tại khiến nàng cảm thấy sợ hãi, cảm giác sợ hãi sinh ra từ sâu trong nội tâm, hệt như cảm giác ba năm trước Sử Hàm Chi mang lại cho nàng.
“Sử lão bản, bây giờ ông còn sống.” Môi trên môi dưới Ân Xu chạm vào nhau, nàng nghe tiếng nói của mình nhẹ bẫng không hề chứa ý cười thản nhiên vừa rồi.
“Không, ta đã chết.” Lời của Ân Xu tựa hồ khiến ông ta tức giận, ông ta càng táo bạo quăng ngã con mèo trên mặt đất.
A Li kêu thảm thiết một tiếng, xù lông lên, bốn chân ngắn nhanh chóng chạy về phía Ân Xu.
Ân Xu bế nó lên, dùng tay áo che nó lại, hơn nửa cây dù gắn vào trên người nó.
Sử Văn Trăn giận dữ: “Ta đã chết, ba năm trước ta đã chết, là các ngươi, các ngươi hại ta!”
Ông ta điên cuồng xé rách đồ mặc trên người, nón vành rộng rớt xuống đất, tóc x, áo choàng khoác bên ngoài cũng bị ông ta cởi bỏ, ném xuống mặt đất lầy lội, mà bên trong ông ta mặc một cái áo yếm.
Yếm thêu mẫu đơn.
Ông ta giống một con chó dữ điên cuồng, không ngừng tranh đấu với bản thân.
Mắt Ân Xu nhìn chằm chằm ông ta, thần sắc không loạn, nhấc chân lui từng bước.
Còn chưa đi xa, bị Sử Văn Trăn phát hiện, ông ta khôi phục bộ dáng dữ tợn: “Các ngươi đều phải chết.”
Ân Xu mượn cơ hội ném dù vào người ông ta, xoay người chạy.
Sử Văn Trăn bị dù giấy đập vào giữa trán, càng tức giận, nắm dù quăng ra ngoài, đuổi theo nàng.
Ân Xu nhận biết con đường từng đi qua, trong lòng ngực ôm A Li, không dám tạm dừng một giây, liều mạng chạy về phía trước.
Gió thổi bên tai, nước mưa làm mờ tầm mắt, nàng duỗi tay quệt nước mưa trên mắt, bắt đầu chán ghét cơn mưa to.
Mèo mập rất ngoan ngoãn rúc vào lòng Ân Xu không động đậy.
Trước mặt một đường đất lở thật dài. Đất bị mưa to xối lầy lội. Ân Xu trợt chân, nằm liệt ở trên mặt đất, giày thêu rớt xuống vớ vướng vào cỏ dại.
Nàng không kịp mặc vào, kéo vớ xuống, đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước.
Bàn chân bị cục đá nhánh cây xẹt ngang bị thương, nàng bất chấp đau, chỉ có thể liều mạng chạy nhanh một chút, lại nhanh một chút.
Sử Văn Trăn điên rồi, không biết sẽ làm ra việc gì.
Một bóng đen đột nhiên hiện lên trước mặt kéo nàng qua. Ân Xu không nhìn thấy rõ đã té nhào vào trong lòng ngực người nọ.
Nàng rút cây trâm trên đầu, giơ tay đâm tới, bị người nọ chặn lại, âm thanh quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: “Là ta.”
Ân Xu thấy rõ hắn, khuôn mặt nhỏ dính bẩn hiện ra biểu tình như trút được gánh nặng, nàng đứng thẳng người, ôm mèo mập trong lòng ngực ra đưa tới trước mặt Sầm Duẫn, mặt mày cong cong, cho dù dính bùn đất, cũng không che được ánh sáng trong mắt, “Công tử, mèo của ngài không sao!”