Công trình khai quật quặng sắt ở Giang Nam bắt đầu thi công, Trần Ngọc Lan thập phần mãn nguyện, nhưng không có nghĩ là cô sẽ rảnh rang hơn.
Sáng thứ năm, Trần Tiểu Niên mang đôi mắt thâm xì tới lớp. Ngày hôm qua Trần Ngọc Lan lôi cô đi khảo sát thị trường, báo hại cô phải nghỉ học một buổi.
Vừa tới cửa lớp đã ngây ngẩn cả người. Hình như hôm nay cô cũng đi không muộn lắm mà nhỉ, sao ai nấy đều đã có mặt ở chỗ ngồi vậy?
Trần Tiểu Niên vừa xuất hiện, mọi người đều tập trung về phía cô. Không ai nhắc cô hôm nay sẽ họp lớp thì phải?
"Mọi người có chuyện muốn nói với cậu, Tiểu Niên."
Trần Tiểu Niên:??
Sau đó, một đám người nối đuôi nhau đi đến trước mặt cô. Tiểu Niên nhận ra, là nữ sinh tên Lê Mai Anh, còn có những người ngày đó đã nói xấu cô.
"Xin lỗi?"
Trần Tiểu Niên còn tưởng mình nghe nhầm.
"??"
"Sững sờ cái gì, tôi đang xin lỗi cậu đó."
"Ồ."
"..."
"Thật ra cũng không có gì. Tôi không để bụng chuyện đó."
Tiểu Niên đúng là không ghi thù chuyện xấu kia thật, cô không phải người thù dai, huống hồ trong tình huống đó, mọi bất lợi đều hướng về cô, người khác hiểu nhầm không sai.
Sự điềm nhiên của Trần Tiểu Niên khiến Lê Mai Anh và một đám người đột nhiên thấy xấu hổ. Nhớ lại những lời quá đáng hôm đó nói về cô, Trần Tiểu Niên mắng họ một trận vẫn là quá nhẹ.
"Nói chung tôi vẫn xin lỗi cậu lần nữa. Tôi không hề nghĩ tới việc người trong lớp sẽ làm ra chuyện như vậy với cậu."
"Đúng vậy. Bôi nhọ người khác như vậy, Đặng Uyển Uyển bị đuổi cũng xứng đáng thôi."
Không biết ai đã nói ra câu này, nhưng cái tên kia vừa được nhắc đến, không khí trong lớp cũng tĩnh lặng hẳn. Đặng Uyển Uyển bị đuổi học, là điều mọi người không ngờ đến.
Dù sóng gió mà Đặng Uyển Uyển mang đến không chỉ gây hại tới Trần Tiểu Niên mà còn ảnh hưởng đến danh dự của học viện, nhưng không tới mức bị đuổi học. Có rất nhiều đàn anh, đàn chị từng phạm pháp, nhưng vẫn tại vị 3 năm, sau đó tốt nghiệp.
Ai cũng hiểu rõ cái ẩn khuất trong câu chuyện này, nhưng không ai dám nói ra.
Chỉ có mình Giang Trì và Nghiêm Cẩn hiểu, vũng bùn này, tay của Lục Thời nhúm vào không ít. Lục Thời là một kẻ sáng suốt, những việc không đem lại lợi ích cho bản thân, đừng hòng được anh tặng cho một cái liếc mặt. Nhưng lần này thì ngoại lệ.
Lục Thời từng bước phá vỡ quy tắc của mình, chỉ vì cậu đấy, Trần Tiểu Niên!
"Đừng nhắc tới chuyện không vui nữa. Hiểu lầm được giải quyết rồi, chúng ta đi ăn đi."
Phí Nhi vừa nói vừa chạy đến ôm chặt lấy Trần Tiểu Niên, giống như diễn một vở cửu biệt trùng phùng trước mặt mọi người.
Ánh sáng trong mắt cô lóe lên, chân phải lùi lại hai bước, né đi cái ôm thắm thiết của Phí Nhi, lại đụng phải lồng ngực rắn chắc của người phía sau. Cô khẽ ngước đầu. Hương bạc hà thơm ngát lại phảng phất quanh người cô.
'Lục...Lục Thời.'
Suýt thì cô đã vạ miệng hét lên cái tên này, may mắn gương mặt cô lúc nào cũng là bộ dạng trầm tĩnh điềm nhiên, nếu không thì bây giờ xấu mặt rồi.
Cô vội vàng kéo dài khoảng cách giữa hai người, làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt Lục Thời hơi tối lại, môi mím thành một đường thẳng.
Những người khác không phát hiện ra điều dị thường, chỉ có Phí Nhi âm thầm khắc ghi trong tim. Cô vẫn là nên về nhà dạy dỗ lại Lâm Tử Bắc, không thể để ông anh này tới phá hoại quan hệ màu hường của hai người được.
Nhắc đến Lâm Tử Bắc, Phí Nhi lại ngao ngán không thôi. Trần Tiểu Niên thực sự rất xinh đẹp, cũng rất tài giỏi... ài, nói chung là tài sắc vẹn toàn, khó tìm khó kiếm. Nhưng Lâm Tử Bắc cũng đừng đặt tiêu chí cao như vậy chứ, Trần Tiểu Niên lọt vào mắt xanh của y, cô muốn y từ bỏ, phải kiếm đâu ra được cô gái khí chất đầy mình như Tiểu Niên được.
Đây chính là làm khó cô mà!
Nhưng không ngăn cản Lâm Tử Bắc theo đuổi Trần Tiểu Niên còn va phải một rắc rối to hơn. Nghĩ tới việc này, mắt Phí Nhi không kiềm được liếc trộm Lục Thời, câu nói hôm nọ vang vẳng bên tai khiến cô gái rùng mình.
'Giúp người khác đào góc tường nhà tôi không phải chuyện tốt đâu.'
Huhuhu...
Đại ca, em nào dám giúp anh trai em đào góc tường nhà anh. Hai người sớm để lộ dấu hiệu, cho mười lá gan, Phí Nhi cũng không tùy tiện ghép đôi cho Trần Tiểu Niên.
"Chậc, Phí Nhi. Đi ăn cũng được thôi, cậu sợ tui không đi hay sao mà lại rầu rĩ như vậy." Vũ Thanh Thanh quàng tay lên vai cô, thích chí cười cười.
Phí Nhi làm vẻ mặt khóc tang. Tôi đang lo cho tương lai của mình chứ cậu không đi, tôi càng vui đó Vũ Thanh Thanh chết tiệt! Hic!
"Haha, qua được kì thi cuối kì đi rồi hãng nói. Ngày mai báo điểm đấy, xem Từ ác ma có chém các cậu không."
"Lần này lọt khỏi top 30 trường chắc chết quá."
"Kkk, khoan nói, Trần Tiểu Niên, thi liên kết khó như vậy còn đứng thứ 5, lần này cậu định đứng thứ mấy đây?"
Câu chuyện đột ngột bẻ lái sang cô khiến Tiểu Niên không biết nên mở lời như thế nào.
"Chắc vẫn vậy."
"..."
Mọi người đều nghe thấy tiếng thở dài của Lê Mai Anh. Sau đó cô gái liền nói:
"Từ trước đến nay, vị trí thứ 5 luôn là của tôi, lần trước cậu đẩy tôi xuống hạng 6, lần này đừng cướp bóc như vậy chứ."
"Đúng, đúng."
"Lão Từ bảo lúc trước cậu học ở Thành Lập, nghe nói đấy là trường tư tốt nhất thành phố K, chỉ kém học viện chúng ta gần 30 điểm. Thi vào chắc cũng không dễ nhỉ."
"Tôi được tuyển thẳng."
Khi nói ra câu này, Trần Tiểu Niên tuyệt đối không có ít khoe khoang. Nhưng vẫn thấy được vài người đã hít khí lạnh. Thành tích của bọn họ đều rất tốt, nhưng để có được tiêu chí tuyển thẳng thì không phải ai cũng có khả năng. Lão Từ nói không sai, làm sao học viện lại để một người thường thường được bước vào đây. Chỉ có thể dùng một từ thôi "BÁ!"
"Lục Thời cũng là người hiếm hoi được tuyển thẳng đấy. Hai người đúng là trâu bò."
"Ước gì mình cũng có được bộ não kia."
"Vậy thì cậu không cần ước đâu, lên giường ngủ đi."
"Hahaha.."
Bầu không khí trong lớp rất vui vẻ, không ai để ý Lục Thời đã về chỗ từ lúc nào. Anh nhìn mọi người vài ngày trước còn bài xích cô, giờ đây lại vây quanh cô, cười cười nói nói. Trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh không thích người khác để ý đến cô nhiều như vậy. Lục Thời tâm phiền loạn ý đỡ trán, dạo này bận rộn giải quyết việc công ty, ở nhà thì anh em ngầm đấu đá, có chút ...
"Ái chà chà, bộ dạng như cả thế giới mặc nợ này của mày đúng là kỳ quan thế giới mới nha."
Giọng điệu ngả ngớn của Giang Trì cắt ngang dòng suy nghĩ trong anh. Lục Thời liếc mắt một cái, phun một chữ:
"Cút."
Giang Trì giật khóe môi, nếu không vì thương tiếc cái bản mặt này, y cực kì muốn đấm tên này một trận.
"Tao nghe Cẩn nói mày và Trần Tiểu Niên cùng tham gia dự án ở Giang Nam. Mụ dì kia cũng ghê gớm thật."
"Tùy tiện xử trí. Tao không thích nhúm tay vào việc không đâu."
"Hầy, Lục Thời. Mày thay đổi rồi."
Lục Thời không đáp, chỉ có ánh mắt hướng về Trần Tiểu Niên vẫn một mực giữ nguyên. Thay đổi? Thật ra cũng chẳng có gì.
Giang Trì bị một màn này làm cho không nói nên lời. Dù sao thì tình cảm cũng là chuyện người ta không thể lường trước. Lục Thời không phải kẻ tốt đẹp như nhiều người nghĩ, chỉ có ai thâm sâu mới có thể nhận ra dưới lớp hóa trang hoàn mĩ kia là trái tim đã mục rữa.
Ai mà biết được cảm xúc của anh hiện tại chỉ là nhất thời hay nghiêm túc. Nếu Lục Thời có thể vì người kia mà thay đổi, ấy mới là tình yêu thực sự. Còn bây giờ chẳng qua chỉ là chiếm hữu tuyệt đối. Giang Trì không muốn có ngay nhìn thấy Trần Tiểu Niên giống như những đám con rối ở Lục gia, hằng ngày bị Lục Thời chi phối.
Mặc dù anh ghét con nhỏ này thật.
Y vẫy vẫy tay với Lục Thời, quay lưng, một câu nói thỏ thẻ chỉ đủ để hai người nghe thấy:
"Hàng về rồi. 7h tối nay, Phú Thành."
Đôi mắt Lục Thời khẽ híp lại.
"Ờ."
...
Tối đó, Trần Tiểu Niên nhận được một cuộc gọi. Là Tần Phương.
Cô cũng hiếu kì, lần cuối cùng liên lạc với hắn là lúc cô vẫn đang nằm trên giường bệnh. Không thể không nói, Tần Phương quá mức hào phóng.
Angel's Wing bị phế, Trần Tiểu Niên chỉ thấy tiếc nuối. Đó là món quà cô được tặng, nhưng đã theo cô suốt bao cuộc đua, mạo hiểm, có khi là mất mạng, vậy nên với cô, đó là thứ vô giá.
Tần Phương không chỉ bồi thường cho cô, còn cho xây dựng lại toàn bộ hàng rào chắn bao quanh khu vực hẻm sâu kia. Có thể thấy hắn để ý việc cô gặp tai nạn này như nào.
Trần Tiểu Niên cũng rất thắc mắc. Hắn ném tiền lên người cô như vậy, thì có ích gì?
Bên Tần Phương không thiếu đàn em trung thành, sẵn sàng vì hắn mà dâng mạng. Còn cô, chỉ là thuộc hạ cũ, không tình nguyện mà đi theo thôi. Phí tâm phí sức.
|Hờ, bắt máy hơi lâu nha, tiểu công chúa?|
|Nhóc có đoán được lần này anh tìm nhóc có việc gì không?|
Trừ việc đùa giỡn cô, thì chỉ có thể là Lưu Lệ Bình.
|Bà ấy lại tới chỗ anh?|
|Ồ, lần này thì em đoán sai rồi. Hôm nay anh tới thành phố A một chuyến, là cuộc gặp mặt cực kì quan trọng.|
Trần Tiểu Niên càng nghe càng nhíu mày, cô không kiên nhẫn nói:
|Vậy thì liên quan gì đến tôi?|
|Em đoán xem, anh đã gặp ai.. haha|
Tay cô run lên, đột nhiên cô cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.
.
.
Trời bắt đầu về khuya, nhưng thành phố vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Đối với nó, khi bóng tối bao trùm mới là lúc nhịp sống thực sự tồn tại.
Trần Tiểu Niên vơ vội lấy áo khoác ngoài sofa, vội vàng ra ngoài.
Ngoài đường, xe cộ vẫn qua lại tập nập. Ánh đèn vàng mập mờ của đường phố càng lộ rõ cái vẻ cô độc hiếm thấy. Gió lạnh ào ào thổi qua, nhưng cô chẳng thèm để ý.
Phía xa, một người đã đứng chờ cô sẵn.
Người đó lẫn vào trong bóng đêm, thân hình cao lớn, khiến người ta không phân biệt rõ là thực hay ảo.
Trần Tiểu Niên đi tới. Chính cô cũng ăn mặc phong phanh, chỉ khoác vội chiếc áo mỏng bên ngoài, lại chẳng thấy lạnh cho mình, lại lạnh cho người con trai giữa trời đông giá rét mặc áo thể thao dài, quàng một chiếc khăn đơn giản trên cổ.
Trán anh lớt phớt vài tầng mồ hôi mỏng, giống như vừa thoát khỏi cuộc rượt đuổi vô biên. Cô có thể mơ màng nhận ra anh vừa làm gì.
"Trời rất lạnh."
"Ừm."
Trần Tiểu Niên không phải cô gái thích mơ mộng, sẽ không thích đọc những cuốn tiểu thuyết ngọt ngào, tình cảm. Nhưng cô vẫn biết, dưới những bóng tuyết lạnh lẽo của mùa đông, nam chính phủ lên người nữ chính chiếc áo khoác ấm áp hương vị của mình, sau đó giữa hai người sẽ có một nụ hôn nồng cháy, xua đi cái giá rét.
Đúng là chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình.
Đáng tiếc, trong câu chuyện này cô vốn không phải nhân vật chính. Hơn nữa lạnh như này, cô còn có thể men lì cởi áo khoác cho Lục Thời hay sao?
Quên đi!
"Cậu..." Lời nói giữa chừng cuối cùng lại biến thành mời gọi "Muốn vào nhà ngồi không?"
Lục Thời chỉ bật cười. Đấy là lần đầu tiên, nụ cười trên gương mặt anh lại rõ ràng đến như vậy. Anh tiến tới gần Trần Tiểu Niên, bất ngờ nắm lấy tay cô.
Tay anh rất lạnh lẽo, còn Tiểu Niên thì ngược lại, rất ấm áp.
"Trần Tiểu Niên, không ai dạy cậu, nửa đêm không thể tùy tiện để con trai lạ mặt ở qua đêm sao?"
Trần Tiểu Niên: !!!
Không có! Rõ ràng là cô mời vào nhà ngồi mà, sao qua tai Lục Thời lại thành qua đêm ở nhà cô vậy???
****
Trần Tiểu Niên: Cậu vào nhà ngồi đi?
Lục Thời: Chỉ ngồi thôi sao? \=)) /cười ẩn ý/
Trần Tiểu Niên: Ồ, vậy tối nay cậu rửa bát dùm tôi đi. Trời rất lạnh.
Lục Thời: ...
Lục Thời: Không cần tối nay đâu, tôi rửa bát cho cậu cả đời.
...