Cơ thể hai người một lần nữa xóa nhòa đi khoảng cách.
Cả người Trần Tiểu Niên ngã vào lòng Lục Thời. Cô đã không còn đường trốn nữa rồi, Tiểu Niên bối rối quay đầu.
Ấy vậy mà Lục Thời vẫn không biết xấu hổ ôm lấy cô, hơi thở nóng rẫy phả vào người cô khiến Tiểu Niên không sao kìm nổi sức nóng đang lan ra khắp người. Thậm chí cô còn cảm nhận được ngón tay anh vô thức vuốt ve tay cô, hệt như đang dỗ dành một đứa nhỏ.
Giọng nói trầm ấm, ôn hòa đến bất ngờ, khẽ khẽ vang bên tai:
“Bên ngoài là đường lớn đấy. Cậu muốn người ta trông thấy bộ dạng này của cậu à.”
Hành động gian trá, kì quặc của Lục Thời khiến Tiểu Niên muốn khóc. Người này, rốt cuộc hôm nay bị gì vậy? Hết hôn cô, giờ lại còn...
“Sao? Còn muốn ra ngoài không?”
Đây chính là bức ép, là khi dễ.
“Kh..không muốn.” Tiểu Niên lấy hai tay bưng mặt, che đi từng vết ửng đỏ đang lan rộng trên khuôn mặt xinh đẹp của mình, giọng cô khẽ khàng, có chút nghẹn ngào.
Lục Thời mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc dài của cô. Bộ dạng ngoan ngoan này thật tốt, cũng rất đáng yêu.
...
Tiểu Niên hoàn toàn không rõ bản thân đã về nhà bằng cách nào. Đến tận lúc ngồi trên giường, cảm nhận sự ấm áp của chăn gối mới mơ màng tìm lại linh hồn đang đi lạc.
Cô ngã xuống giường, vô thức nhớ lại nụ hôn cháy bỏng trên xe. Xúc cảm khi ấy, hương vị, sự quyến luyến khi ấy... mặt cô đỏ bừng.
Tiểu Niên vùi mặt vào chăn gối, rõ ràng trời đang lạnh mà, sao cô lại thấy nóng như vậy.
“Lục Thời.” Tiểu Niên nỉ non cái tên đã khắc cốt ghi tâm, cảm xúc biến hóa vi diệu. Trái tim nảy lên từng nhịp, tình yêu dằn sâu lại một lần nữa bùng lên mạnh mẽ trong cô.
Tại sao Lục Thời lại hôn cô? Chẳng phải anh ghét cay ghét đắng cô ư?
Chẳng lẽ chỉ để trêu chọc cô thôi sao?
Lục Thời sao lại có thể trở thành loại người như vậy được. Cô lắc đầu phủ nhận. Cái tính cách xấu xa ấy chỉ có ở cái tên thiếu gia Giang Trì kia thôi.
Giang Trì nằm không cũng trúng đạn: \=))
Elise bị một loạt hành động điên điên khùng khùng của Trần Tiểu Niên làm cho không kêu meo meo nổi. Nhưng rõ ràng nó có thể cảm nhận tâm trạng tối nay của chủ nhân rất tốt. Vậy là có thể đòi hỏi được ăn ngon sao?
Nhớ tới những chú cá thơm ngon, từng thớ thịt dai dai, lại mềm mại, Elise phấn chấn nhảy lên giường, cọ cọ bàn tay Tiểu Niên để lộ ra ngoài.
‘Meo meo meo, cá ngon cá ngon’
Tiểu Niên bị dáng vẻ nũng nịu của Elise làm cho bất ngờ. Con mèo này rất ít khi làm nũng với cô, bình thường đều kiêu căng làm giá, sao hôm nay lại đổi tính rồi?
Trần Tiểu Niên dở khóc dở cười, bất lực đỡ trán. Hồi trước cô thấy con mèo này rất giống Lục Thời, hôm nay anh hôn cô tới đầu óc quay cuồng, bây giờ phiên bản mini của anh lại đang dỗ dành, nũng nịu với cô.
Đây có nên gọi là trùng hợp không?
Tiểu Niên vui vẻ ôm nó vào lòng, dường như quên hẳn mọi buồn phiền tối nay, tất cả đều đang dừng lại ở khoảnh khắc hạnh phúc kia.
Đêm nay thật ấm áp.
.
.
Diễn đàn trường vừa được mở lại, đã vô vàn người xông vào bàn tán. Có thể thấy, để học viện phải ra tay xử lí mạnh như vầy, Trần Tiểu Niên chắc chắn không phải kẻ dễ xơi.
Điều này khiến nhiều người tò mò về thân phận thật sự của cô. Trong ấn tượng của bọn họ, Trần Tiểu Niên chỉ đơn giản là một nữ sinh chuyển từ một trường trung học bình thường tới. Liệu có ẩn khuất gì chăng?
Có thể nói, điều bất ngờ nhất đối với học sinh của toàn học viện Lâm Dương chính là danh tính của thủ phạm thực sự. Là một học sinh lớp A.
Thông tin này vừa được đưa lên, lập tức thu hút tâm tình hóng dưa của mọi người.
Lầu 33: Đấu đá nội bộ?
Lầu 34: Chậc, tôi còn nghĩ lớp A đoàn kết, tốt đẹp ra sao. Quá thất vọng.
Lầu 35: Lầu trên thất vọng làm gì, tôi sớm đã không ưa cái đám đó rồi.
Lầu 36: Đúng vậy, cậy quyền cậy thế, cậy học giỏi, xong hống hách ra mặt.
Lầu 37: Tự nhiên thấy tội tội Trần Tiểu Niên. Va phải cái đám con ông cháu cha đó.
Lầu 38: Kkk, đúng vậy, ngã phải đám đó, đúng là sánh ngang với đống sh*t.
...
Lầu 102: Nghe nói là nữ sinh, chắc lại là ghen ăn tức ở rồi đây.
Lầu 103: Thế á, sao giáo viên chủ nhiệm lớp tui kêu là nam sinh. Chẳng lẽ tai tui đã hết hạn sử dụng rồi sao.
Lầu 104: Là ai thì lần này cũng đau đầu rồi đây. Lão Từ bình thường hay đi rêu rao học sinh cưng lớp mình, giờ chắc sắp tức hộc máu mà chết rồi.
Lầu 105: Không sai!
...
Ai nấy đều được mở mang tầm mắt, chờ đợi trò hay của lớp A. Đặc biệt là các lớp G, F, bọn họ vốn đã không ưa việc lớp A dựa vào thành tích mà được thiên vị nên càng hả hê, đi đâu cũng lớn mồm lớn miệng châm chọc.
Học sinh lớp A tức anh ách, lại không làm gì được. Phải thôi, bọn họ cũng đâu ngờ mọi việc lại thành ra thế này.
Tưởng đại bàng hóa ra là chim cút. Nhục nhã vô cùng.
Từ Hiên cầm sổ điểm trên tay, mặt mày u ám bước vào lớp học.
So với vẻ mặt khó ở của ông, không khí bên dưới cũng trầm trọng không kém.
Lão Từ đặt sổ điểm cái ‘bộp’ xuống bàn, đôi mắt sắc bén quét qua một lượt tất cả các học sinh, có thể thấy ông đang cực kì tức giận.
Sao không tức cho được. Khi nam sinh lớp 12 kia khai ra toàn bộ, ông còn suýt ngất vì choáng váng, kiên quyết không tin. Đến lúc những tin nhắn giữa hai người được chiếu lên trước con mắt của toàn bộ hội đồng giáo viên, Từ Hiên mới vỡ lẽ chấp nhận.
“Lớp trưởng, điểm danh.”
“Thưa thầy, Trần Tiểu Niên vắng.”
“Được.”
Một thầy một lớp nhìn nhau.
“Sao? Trò hay này, các anh chị xem chán chưa?”
Cả lớp một mảnh im lặng.
“Tôi không thể hiểu nổi các anh chị đến trường để nhét cái gì vào đầu, là ganh ghét, đấu đá nhau, đem nhau đi bôi xấu. Hay phải đợi bố mẹ người ta thuê luật sư ra kiện tội phỉ báng, các anh chị mới sợ?”
“Hay nghĩ cứ dựa vào cha vào mẹ dựa vào danh thế là muốn làm gì thì làm?”
Đối mặt với sự chất vấn của ông, không một ai dám lên tiếng.
“Đặng Uyển Uyển, theo tôi tới phòng họp.”
Đặng Uyển Uyển bị gọi tên, không thể tin được nhìn lão Từ. Cô ta không hề ngờ được Từ Hiên lại vạch trần mình trước toàn bộ học sinh trong lớp.
Không thể có chuyện như vậy được.
Rõ ràng đàn anh nói sẽ không khai ra mình mà. Anh ta đã nhận tiền của cô, sao lại có thể?
“Em đang nghĩ sao đàn anh kia lại khai ra mình chứ gì?”
Nữ sinh chơi thân với Đặng Uyển Uyển kinh hãi lay lay tay cô ta, phát hiện người cô lạnh toát, hơn nữa còn đang run rẩy.
“Uyển Uyển, là cậu thật sao??”
“Không phải, không phải em.”
“Em không cần phải chối làm gì. Vốn dĩ tôi đã cho em cơ hội, em lại không biết nhận lấy.”
“Vào phòng giáo viên lấy trộm hồ sơ của Trần Tiểu Niên, hối lộ đàn anh kia, em tưởng giáo viên trong cái học viện này là trò đùa của em sao?”
“Em...”
Mọi việc bị phanh phui, Đặng Uyển Uyển sững sờ, không nói nên lời. Cô ta cứ tưởng chỉ cần phê bình ẩn danh đơn giản thôi, nào ngờ mọi việc lại trở nên nghiêm trọng đến mức này.
Tất cả ánh nhìn đều đang đổ dồn vào cô ta. Ngạc nhiên, khinh thường, thương hại,... Máu nóng trên người dồn lên não, khiến Đặng Uyển Uyển hoàn toàn không kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
Đều tại Trần Tiểu Niên, chính cậu ta đã khiến cô bị dồn đến bước đường cùng này. Tại sao? Tại sao cô phải chịu đựng những ánh mắt này của mọi người, phải chịu nỗi nhục nhã này? Người đáng phải chịu là Trần Tiểu Niên!
“Em làm gì sai sao, Trần Tiểu Niên, chỉ là một đứa tầm thường, tại sao cậu ta lại có thể vào đây một cách dễ dàng như vậy? Còn không phải giở trò bẩn thỉu sao.”
Không ai nghĩ Đặng Uyển Uyển lại có thể thốt ra lời vô liêm sỉ như vậy. Ngay cả lão Từ cũng sững sờ, ông không nghĩ học sinh của mình lại có thể loại người này. Phí Nhi căn bản không nghe nổi mấy lời rác rưởi từ miệng cô ta, đứng phắt dậy, khinh bỉ hừ mạnh:
“Đặng Uyển Uyển, tốt nhất cậu nên câm miệng vào. Ăn không được thì đạp đổ, đạo lí làm người cũng được đấy.”
“Cậu với nó chẳng một giuộc với nhau là gì, đúng là cá bè một lứa.”
“Gì cơ? Có giỏi thì nói lại xem.”
“Phí Nhi, ngồi xuống!” Từ Hiên quát lên.
“Nhưng mà...”
“Đặng Uyển Uyển, nếu em còn mạnh miệng như vậy thì tốt thôi. Lên phòng hội đồng nhận giấy thông báo đuổi học.”
“Đuổi...đuổi học?” Đặng Uyển Uyển vừa nghe thấy, choáng váng suýt thì ngã.
Sao lại như vậy? Chẳng phải chỉ là nỗi nhỏ thôi sao, sao có khả năng đuổi học cô chứ?
“Thầy...thầy, tôi là họ hàng của viện trưởng, thầy đừng hòng đuổi được tôi.”
Đặng Uyển Uyển bị dồn vào thế bí nhưng vẫn cứng miệng. Cô ta không biết, trong tất cả các lí do có thể bao biện, lí do của cô ta lại là trò hề hước nhất.
Họ hàng của viện trưởng, vậy thì sao? Trong học viện Lâm Dương này, còn thiếu những người như cô? Ngay cả Từ Hiên, viện trưởng cũng phải tôn trọng nhiều phần, một đứa oắt con thì đáng cân đáng kí gì để viện trưởng phải đắc tội với những người khác.
Lại còn dám lớn giọng nói.
Bấy giờ trong tay Phí Nhi không có cầm thứ gì cả, chứ nếu có thì cô chắc chắn rằng mình sẽ ném thẳng vào bản mặt của Đặng Uyển Uyển, không ngại bồi thêm một câu chửi cho hả lòng hả dạ.
Thật may Trần Tiểu Niên hôm nay không đi học, nếu không phải chịu đựng vẻ hợm hĩnh của Đặng Uyển Uyển, nhất định cậu ấy sẽ nôn đến bao tử không còn gì. Như vậy thì khổ cho cô lắm!
Đúng vậy, hôm nay Trần Tiểu Niên không có mặt ở đây chứng kiến, vậy thì cô càng phải thay mặt cô trừng trị con nhỏ đáng ghét này.
“Tôi đi dạy hơn 20 năm không ít học sinh từng nói với tôi câu đó. Đáng tiếc, bọn họ sau này đều không còn là học sinh của Lâm Dương nữa.”
“...”
“Rõ ràng em chẳng làm gì sai cả? Tại sao? Cậu ta thì có gì xứng đáng chứ?”
“Xứng đáng?” Từ Hiên ngược lại ngạc nhiên mà nhìn cô.
“Vậy em nói xem, giống em mới xứng đáng được vào lớp A sao?”
“Thầy...”
“Từ một học sinh đội sổ 7 môn không nổi 50 điểm, cuối cùng bỏ thi một môn vẫn có thể là thủ khoa đứng đầu kì thi tuyển sinh thành phố K, top 15 toàn quốc. Huy chương vàng giải đấu Taekwondo toàn thành phố, học sinh danh dự đứng đầu Thành Lập các bộ môn thể thao. Vậy đã đủ xứng đáng chưa?”
“Nếu Trần Tiểu Niên như vậy vẫn không được công nhận, vậy các em lấy gì để so sánh với công sức, nỗ lực mà em ấy bỏ ra?”
“Ngay từ đầu, em đã không bằng Trần Tiểu Niên rồi. ”
Đặng Uyển Uyển ngây người, cuối cùng cúi đầu đi theo Từ Hiên.
Trước khi vào phòng giáo viên, Đặng Uyển Uyển vẫn cam tâm, quay đầu muốn chạy về lớp. Cô còn một chuyện muốn xác nhận.
Nhưng vừa quay đầu, bóng dáng bản thân tìm kiếm đã đứng ngay trước mắt.
Lục Thời... vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, không cảm xúc như mọi khi. Nhưng rõ ràng ánh nhìn lãnh đạm kia hướng về cô đặc biệt chán ghét, gay gắt.
“Cậu...có phải thích Trần Tiểu Niên không?”
Không phải lời tỏ tình luôn chôn giấu. Chỉ đơn giản là dò hỏi cảm xúc của Lục Thời.
“Ừ.”
Đây là lần đầu tiên Lục Thời đáp lời cô ta nhanh như vậy, dứt khoát như vậy. Ngược lại chẳng đem tới Đặng Uyển Uyển chút niềm vui, mà toàn là đau đớn.
Giá như Lục Thời im lặng như mọi khi, có lẽ Đặng Uyển Uyển vẫn sẽ giữ cho mình chút hi vọng, nhưng lời khẳng định của anh đã trực tiếp cắt đứt mọi ảo tưởng trong cô ta, trực tiếp đẩy cô xuống tận cùng vực thẳm.
Đặng Uyển Uyển bật cười, rồi lại bật khóc. Nước mắt trên mặt như chảy qua một cái mùa mưa, nhưng vẫn không kiềm lại tiếng cười. Người khác nhìn vào, chắc chắn sẽ chửi cô điên. Chỉ có Đặng Uyển Uyển biết, khi sự tuyệt vọng lên tới đỉnh điểm, con người ta mới điên dại như cô vậy.
Cô ta đã thua Trần Tiểu Niên rồi.
Thua triệt để.