Nhưng trở về hay không, không phải cô muốn là có thể lựa chọn.
Nếu như vụ làm ăn này thất bại, Trần Ngọc Lan sẽ không tha cho cô. Cô không sợ Trần Ngọc Lan trừng phạt, chỉ sợ những người bạn, người thân xung quanh bị tổn hại.
Không ai có thể khẳng định Trần Ngọc Lan sẽ không làm điều đó.
"Cậu..."
Trần Tiểu Niên á khẩu. Cô thực sự không cãi lại Lục Thời.
"Nhưng dù thế nào thì đây cũng là công việc. Tôi không thể bỏ ngang được."
Cô thực sự quá bướng bỉnh. Lục Thời nhận định. Nhưng đã đến mức này, anh cũng không muốn dồn cô vào bước đường cùng. Anh biết cô có nỗi khổ riêng của mình.
Nhưng việc để Tiểu Niên một mình đối diện với nguy hiểm, anh không làm được.
"Được."
"Mọi thứ đều phải cẩn trọng."
"Hiểu."
Kỷ Vỹ vốn định đi tìm, nào ngờ trong chốc lát hai người đã trở về.
Y rất ngạc nhiên. Theo những gì điều tra được, mối quan hệ giữa Trần Tiểu Niên và Lục Thời trước kia không hề tốt đẹp. Lục thiếu ở thành phố A nổi tiếng lãnh cảm, xa cách mọi người, không ai không biết. Vậy mà...
Rốt cuộc bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào? Kỷ Vỹ muốn hỏi nhỏ Trần Tiểu Niên nhưng đúng lúc đó, một nam phục vụ đã tới cắt ngang.
"Ông chủ chúng tôi mời Lục thiếu và Trần tiểu thư lên phòng, ngài đã chuẩn bị đầy đủ để tiếp đón hai người."
Mọi người liền đi theo anh ta vào thang máy. Phòng được chuẩn bị là một căn phòng VIP ở cuối tầng 3, tạo không gian yên tĩnh, cần thiết cho việc nói chuyện.
Tới cửa phòng, Kỷ Vỹ liền bị ngăn lại. Anh ta nhìn Trần Tiểu Niên, Lục Thời cùng các vệ sĩ của anh lần lượt bi vào, quay sang nam phục vụ, cau mày:
"Đây là ý gì?"
"Ông chủ chúng tôi căn dặn, chỉ có người liên quan mới được phép vào. Thân phận của Lục thiếu đặc biệt, vệ sĩ của ngài được trực tiếp thông qua."
Kỷ Vỹ hừ lạnh, đúng là làm việc cẩn trọng thật. Chỉ hi vọng không có y bên cạnh nhắc nhở Trần Tiểu Niên cũng phải biết điều không gây rắc rối.
Đối tượng lần này rất khó đối phó.
Trong phòng, không chỉ có vệ sĩ của Lục Thời, một đám người bận đồ đen kín mít, bao quanh bàn làm việc khiến Trần Tiểu Niên hít thở không thông.
Tất cả ánh mắt của bọn họ đều đang đổ dồn về cô và Lục Thời.
Người lên tiếng trước tiên là Trạch Thắng Lợi. So với ảnh mà Kỷ Vỹ tìm hiểu, hắn trông thật khác. Hắn béo hơn rất nhiều, gương mặt phì nộn một cách đáng cười, đôi mắt híp lại vì béo. Hai bàn tay to múp míp đeo đến 5 chiếc nhẫn khác nhau, trên cổ tay là đồng hồ Rolex. Trông hắn giống như đi chơi gái hơn là bàn chuyện làm ăn.
Trái ngược với Trạch Thắng Lợi, Trạch Hạo Long lại có vẻ ngoài hoàn toàn khác hẳn. Hắn đeo kính đen, cơ thể vạm vỡ to lớn. Cúc áo tùy tiện mở ra, để lộ lồng ngực màu nâu đồng khỏe khoắn.
Dáng vẻ bất cần này với Trần Ngọc Lan không khác là bao.
Đôi mắt híp của Trần Lợi vừa thấy Lục Thời liền hào hứng mở lớn. Cô đoán vậy, vì Trần Lợi quá béo, mỗi lần hắn cười, từng thớ thịt trên mặt hắn đều nhăn nheo lại, che mất cả đôi mắt.
"Lục thiếu, cậu đến rồi, mời ngồi mời ngồi."
"Để hai vị phải chờ rồi." Lục Thời khách sáo nói.
"Không sao, Lục thiếu trăm công ngàn việc, có thể thông cảm."
Vẻ nịnh nọt của Trạch Thắng Lợi khiến Trần Tiểu Niên không nhìn nổi, cô khẽ quay mặt, lại đụng phảo cái nhìn thâm thúy của Trạch Hạo Long.
"Thất lễ rồi, tôi là Trần Tiểu Niên."
Cô né tránh hắn, lạnh nhạt chào hỏi.
"Tôi biết. Tôi đã từng gặp cô. Một năm về trước, cô vẫn là đứa nhóc lẽo đẽo theo sau Tần Phương."
Mặt Tiểu Niên thoáng biến sắc. Cái người này, hắn..."
"Haha, đừng nhìn tôi như vậy. Tần Phương chẳng qua chỉ là khách hàng mà thôi. Giữa một lũ mặt mày đưa đám, lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy. Sao tôi có thể không nhớ rõ."
Trần Tiểu Niên còn chưa đáp lời, Lục Thời đã kéo cô xuống ngồi cạnh anh, cánh tay thân mật khoác lên eo cô, đối Trạch Hạo Long đáp:
"Trạch tổng quá khen rồi. Không nghĩ tới người thương của tôi lại cho ngài ấn tượng sâu đậm như vậy."
Trần Tiểu Niên, Trạch Thắng Lợi:!!!!!
Dây thần kinh tại đại não Tiểu Niên ùn ùn chuyển động, cái chạm thân mật của Lục Thời khiến cơ thể cô tê dại.
'Lục... Lục Thời!?' Cô kinh hãi ngước đầu nhìn Lục Thời, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như cũ, vậy rốt cuộc anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy?
Ngay cả Trạch Thắng Lợi cũng bất ngờ. Hắn hoàn toàn không biết việc Lục thiếu này đã có đối tượng. Đáng tiếc thật, vốn dĩ còn định chơi đùa ả xinh đẹp kia, vậy mà..
"Không...không ngờ nha. Tôi còn tưởng Trần tiểu thư đây là vị khách còn lại của chúng tôi, hóa ra lại là ý trung nhân của Lục thiếu đây. Tiếp đón không chu đáo, thất lễ quá!"
"Ồ, không. Trạch tổng không nhầm đâu, cô gái của tôi chính là đối tượng hợp tác của ngài."
"Cái...cái gì?"
"Đúng là rất có duyên. Phải- không?"
Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây.
Trán Trạch Thắng Lợi đổ một giọt mồ hôi lạnh. Mặt mũi căng thẳng, quay sang người anh trai của mình, lại phát hiện Trạch Hạo Long không hề có chút phản ứng gì.
Nụ cười 45 độ không góc chết vẫn giữ nguyên từ lúc ban đầu nhưng nhìn kĩ sẽ thấy dưới đáy mắt Trạch Hạo Long đã tối đi một chút.
"Không nghĩ tới Lục thiếu còn trẻ vậy đã nghĩ đến việc yên bề gia thất. Thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Lục Thời cười nhạt. Lời khen của Trạch Hạo Long, chữ nào chữ nấy nghe thật giả tạo.
Dưới bàn, Trần Tiểu Niên bắt lấy tay Lục Thời, ngón tay nhanh nhẹn viết vài đường vào lòng bàn tay anh.
'Cậu đang làm gì vậy?'
Lục Thời không đáp lại cô nhưng bàn tay bên eo cô lại siết lại, giọng nói trầm ấm và hương bạc hà thoang thoảng bên tai. Nhân lúc Trạch Hạo Long và Trạch Thắng Lợi không chú ý. Anh nói khẽ, chỉ đủ để mình cô nghe thấy.
"Bĩnh tĩnh phối hợp."
Trần Tiểu Niên nén lại những thắc mắc, cô hiểu, đâm lao thì phải theo lao, Lục Thời làm như vậy, chắc chắn có nguyên do.
Cô tin anh.
...
Có thể khiến Lục Thời tận tâm đề phòng như vậy, đủ để cô hiểu được hai kẻ trước mặt nguy hiểm đến mức nào. Trạch Hạo Long là kẻ rất khôn ngoan, hắn không dễ dàng để vuột mất thứ gì, dù bằng bất cứ giá nào.
Hợp tác với Lục gia, đây có thể nói là chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống. Nhưng làm gì có chuyện nằm không ăn sẵn như vậy, chiếc bánh này chắc chắn có độc!
Không khí trong phòng càng lúc càng căng thẳng. Trạch Hạo Nam chăm chú nhìn anh, hắn đoán cuộc nói chuyện đêm nay không dễ kết thúc yên bình rồi.
“Lục thiếu, trên thương trường, những kẻ ngư ông đắc lợi nhiều lắm. Cậu vẫn còn rất trẻ, vẫn cần học hỏi nhiều lắm.”
“Ý ngài là ngựa non háu đá? Tôi không ngại nhắc lại quyết định của mình đâu, Trạch tổng.”
Lục Thời trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, xé rách toàn bộ những suy nghĩ trong đầu Trạch Hạo Long, phơi bày dưới ánh sáng.
“Nếu cậu khăng khăng làm mọi việc theo ý mình, tôi e việc hợp tác lần này không suôn sẻ như cậu muốn đâu. Lục tổng là người rất sáng suốt, tôi chắc chắn ngài ấy cũng sẽ không đưa ra chủ ý bất lợi như vậy.”
“Vậy sao? Trạch tổng, ngoài LORD ra, tôi nghĩ không kẻ nào có ý định cướp mỏ sắt đó từ tay tôi cả.” Lục Thời cười nhạt.
“Mỏ sắt là nguồn khai thác chủ yếu để chế tạo vũ khí, cũng chính LORD là người phát hiện nó đầu tiên, chúng tôi có được nó là lẽ dĩ nhiên.”
“Vậy chiếm nó đi, nếu anh có thể.”
“...”
“Thế này đi, Lục thiếu. Quặng sắt kia, chúng ta bỏ vốn như nhau, LORD ăn 4, còn lại là của Lục gia. Tôi biết, cậu hiện tại đang dồn toàn bộ để phát triển những chi nhánh bên nước ngoài, huống hồ, so với Lục gia, lĩnh vực này vốn là nghề tay trái của chúng tôi. Chỉ cần tôi lên tiếng, việc hợp tác này, hai bên đều có ích cả.”
“Nghe rất hấp dẫn.” Lục Thời thản nhiên đáp lại. Chắc hẳn tên họ Trạch này đã điều tra rất kĩ, ngay cả việc Lục gia đang rót toàn bộ tiền và tài lực sang bên nước ngoài cũng rõ trong lòng bàn tay, gã đối thủ ma mãnh kia đã nắm được khó khăn hiện tại của anh nhưng chẳng có việc gì phải vội cả.
Anh muốn xem, hai kẻ họ Trạch này còn thủ đoạn gì chưa tung ra.
“Cậu cần thời gian suy nghĩ chứ? Huống hồ, vé đầu tư vào dự án khai thác lần này không chỉ có chúng tôi mà còn có Trần tiểu thư đây, tôi nghĩ Lục thiếu nên cân nhắc một chút.”
Trạch Thắng Lợi đắc ý liếc về phía Trần Tiểu Niên. Từ lúc cuộc đàm phán này bắt đầu, cô gần như không tham gia vào, yên lặng lắng nghe. Điều này càng khiến suy đoán của Trạch Thắng Lợi được khẳng định. Hắn tưởng dưới gương mặt xinh đẹp kia sẽ có đất dụng võ, hóa ra cũng chỉ là loại bình hoa di động, đầu óc đần độn.
Nãy giờ nghe bọn họ nói chuyện chắc vẫn hiểu mặt chữ đi?!
Thái độ khinh thường của Trạch Thắng Lợi quá rõ ràng. Trần Tiểu Niên nhếch môi cười, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Mong sau hôm nay, Trạch Thắng Lợi không hộc máu mà chết.
“Tham gia? Trạch tổng, ngài không nhầm đó chứ? Từ nãy đến giờ, hình như tôi chưa đề cập đến việc sẽ hợp tác với hai người thì phải.”
“Ý cô là gì?” Mặt Trạch Thắng Lợi tím lại, hình như hắn đã lờ mờ hiểu được ý cô.
“Đúng là hôm nay tôi đến bàn bạc thay Trần tổng với hai vị, nhưng tôi quên mất chưa nói Trần tổng của tôi chỉ căn dặn đến đây nói chuyện chứ chưa hề có ý định bắt tay làm ăn với LORD. Tôi nghĩ hai vị hẳn hiểu điều này có nghĩa là gì, đúng chứ?”
“Mẹ kiếp, mày..mày..” Hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa, đứng phắt dậy, nắm chặt hai bàn tay.
Đồng thời với hắn, dàn vệ sĩ của Lục Thời cũng ngay lập tức vào vị trí. Chỉ cần Trạch Thắng Lợi có bất cứ hành động nào công kích Trần Tiểu Niên hay Lục Thời, cái đầu của hắn không quá nhanh sẽ trở thành tổ ong.
Trạch Hạo Long không kích động như Trạch Thắng Lợi. Hắn ngồi yên, bình tĩnh nâng ly rượu vang, nhấp môi.
Dở tệ!
“Trần tiểu thư, dùng cảm xúc xen vào công việc không phải là điều nên có ở một người làm kinh doanh.”
“Cảm xúc?” Trần Tiểu Niên bật cười, cô nhìn Trạch Hạo Long, dù bị dồn ép vào tình thế bất lợi, hắn vẫn là dáng vẻ điềm nhiên như không này. Nhưng hắn có thể giả vờ đến khi nào?
“Ngài không nhầm chứ Trạch tổng. Tôi không phải một kẻ sành sỏi nhưng vẫn hiểu được tầm quan trọng của mỏ sắt kia. Trên đất nước này có thể kiếm được bao nhiêu nguồn tài nguyên tốt như vậy?! Thế mà hai vị đây lại định chiếm nó một mình.”
“Góp vốn bằng nhau, LORD ăn 4, còn lại là của Lục gia. Vậy ngài không nghĩ tới 70% vốn đầu tiên là ai rót vào ư? 4 phần lời của ngài còn chẳng bù nổi số vốn của công ty chúng tôi. Lời lãi như vậy, tôi nào dám hai mặt một lời với Trần tổng đây.”
Cứ nghĩ cô chỉ là con ngốc không biết gì, không ngờ lại là sói đội lốt cừu, tới phút cuối mới lộ ra bản chất thật của mình. Giờ thì hắn hiểu tại sao, ả phụ nữ kia lại can đảm giao việc này cho Trần Tiểu Niên.
Hay lắm, quay đi quay lại, cuối cùng lại dắt mũi, đưa hắn vào tròng.