Tiếng ồn ào bên ngoài nhanh chóng kinh động tới người trong nhà.
Người bước ra đầu tiên là chị cả Lục gia- Lục Thiên Kiều. Nghe có vẻ rất lớn lao, tuy vậy cái chức danh chị cả kia vốn cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, vì cô chỉ là đứa con riêng, thứ sản phẩm vô tình được tạo ra từ cuộc hoang *** vô độ của Lục Đình.
Dù mang họ Lục nhưng ở Lục gia, Lục Thiên Kiều hoàn toàn không có tiếng nói. Cô ta ăn, ngủ, tiêu, xài đều phải nhìn sắc mặt Lục Thời, Lục phu nhân, thậm chí ngay cả người đã cho cô cuộc sống giàu sang như bây giờ- Lục Đình.
Lục Thiên Kiều căm ghét Lục phu nhân, người phụ nữ độc địa luôn tìm cách bóc mẽ để cô bẽ mặt trước mặt người khác, khinh thường cô chỉ là đứa con ngoài dã thú. Lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Nhật Vy trước tất cả con mắt của tất cả mọi người ném đồ đạc của Lục Thiên Kiều ra ngoài bãi rác, còn mắng chửi cô là đồ cặn bã, thứ con hoang rác rưởi.
Nhưng những điều đó vẫn không bằng nỗi hận mà cô ta dành cho Lục Thời.
Phải, cô ta hận anh, hận tận xương tủy.
Tại sao Lục Thời sinh ra đã là kẻ được chọn, ăn sung mặc sướng, cơm bưng nước rót, người người hầu hạ, còn cô phải sống trong một ngôi nhà rách nát với một bà mẹ nghiện ngập? Tại sao chỉ có nó mới được thừa kế toàn bộ gia sản?
Tại sao Lục Đình chỉ nhìn về nó, cô cũng rất cố gắng để trở thành một đứa con khiến ông tự hào mà? Tại sao lại không thừa nhận cô?
Tại sao, tại sao nó lại xuất sắc như vậy??
Hận ý này của Lục Thiên Kiều đã theo cô ta từ khi còn là một đứa trẻ. Kể từ lúc bước chân vào Lục gia, cô ta biết cuộc đời mình hoặc mãi ti tiện, thấp hèn hoặc liều mình bất chấp để chiếm đoạt mọi thứ. Chỉ cần không có Lục Thời, không có Bạch Nhật Vy, sẽ không ai có thể ngăn cản cô ta chiếm lấy Lục gia, chiếm lấy những thứ vốn thuộc về Lục Thiên Kiều này.
Lục Thiên Kiều nghe tin Lục Thời và Bạch Nhật Vy lớn tiếng cãi nhau bên ngoài, vẻ mặt hả hê thấy rõ. Cảnh tượng gà mẹ chọi gà con này, đúng là khiến người ta vừa buồn cười vừa thỏa mãn. Cứ đấu đá nhau đi, rồi kẻ chiến thắng chỉ có thể là tôi mà thôi.
"Có..có chuyện gì vậy?"
Lục Thiên Kiều cũng không phải dạng vừa. Thoáng chốc, cô ta đã mang trên mình gương mặt vô số tội, nét ngây thơ của một cô gái chưa đầy 18 tuổi xen lẫn chút sợ hãi, khiến ai nhìn vào cũng phải thương xót.
Những người hầu ở đó có thể bị lừa nhưng đối với Lục phu nhân thì không. Sự giả tạo của Lục Thiên Kiều khiến bà buồn nôn.
Loại con gái ngày ngày giả bộ yếu đuối, bày ra dáng vẻ cừu non giữa bầy sói, thực chất lại là con hồ ly tinh, sáng tối mong nhớ tiền tài quyền lực của Lục gia. Trình độ không kém gì ả phụ nữ d*am đ*ng, đê tiện kia. Mẹ nào con nấy, thật khiến người ta ghê tởm.
"Gì đây? Mẹ con tôi trao đổi tình cảm, người ngoài như cô có quyền lên tiếng?"
Hai chữ 'người ngoài' này trực tiếp đả kích đến Lục Thiên Kiều. Ai cũng biết, từ trước đến giờ, cô ta căm hận nhất chính là những kẻ hó hé chạm tới danh phận con riêng của mình. Sự giận dữ đã bùng lên nhưng vẫn phải im lặng nhẫn nhịn. Bởi vì cô ta biết, bây giờ chống đối lại Bạch Nhật Vy, người thiệt thòi chỉ là mình.
"Thứ không biết tốt xấu."
Sau đó nói với Lục Thời.
"Sau khi dùng bữa, đến thư phòng, chuyện giữa con và mẹ còn chưa nói hết đâu."
"Đứng đó đợi tôi và người Lục gia chết đói hết đúng không?"
Dù bà nói rất nhẹ nhàng nhưng mỗi câu chữ đều ác liệt, rắn rỏi, tác động đến người nghe chẳng khác nào một mệnh lệnh không thể chống lại. Những người hầu nghe xong, mặt tái xanh như lá chuối non, rối rít trở lại làm việc.
Lục Thiên Kiều bị làm bẽ mặt, xấu hổ không để đâu cho hết. Nhưng vẫn phải hướng Lục Thời nở nụ cười nịnh nọt:
"Lâu rồi mới thấy em về nhà. Vẫn khỏe chứ, Lục Thời?"
Tâm trạng Lục Thời không tốt, đối diện với dáng vẻ con chó trông mong đợi chủ nhân đáp lại, Lục Thời lựa chọn phớt lờ. Thậm chí dù hôm nay Bạch Nhật Vy không chọc giận anh, Lục Thời cũng chẳng muốn phí lời với loại người như này.
Lục Thiên Kiều bị anh làm lơ, ngoài mặt tỏ ra không sao, trong lòng đã nguyền rủa anh hàng nghìn lần. Hết mẹ đến con, cao quý ra sao, cuối cùng cũng là lũ khốn nạn như nhau.
'Cứ đợi đến khi tao chiếm được Lục gia, việc đầu tiên tao làm chính là khiến mẹ con chúng mày phải nếm trải mùi vị nhục nhã này.'
...
Push Blub- một trong những quán bar sang trọng và nổi tiếng ở thành phố A mà bất cứ tay làng chơi cũng từng nghe đến.
Nằm giữa trung tâm thành phố phồn hoa, rạng rỡ. Khi màn đêm buông xuống, Push Club gây ấn tượng bởi phong cách kiến trúc Châu Âu tráng lệ. Cái vẻ sang chảnh, hiện đại của quán bar thực sự tạo nên một sức hút khó cưỡng.
Push Club có hệ thống đèn chiếu sáng hiện đại, nội thất sang trọng cùng hệ thống âm thanh chất lượng. Đây đích thực là thiên đường ăn chơi giải trí của những kẻ vung tiền bởi không khí nóng bỏng, âm thanh sôi động cùng với sự góp mặt của những DJ đình đám.
Khi còn làm việc ở địa bàn Hắc Long, không ít lần cô phải mạo hiểm tới những nơi như này. Nhưng vào quán bar với Lục Thời như này vẫn là lần đầu tiên.
Thực sự cô cũng rất nghi hoặc. Bản thân ban đầu chính là một mình tới đây làm việc, như nào lại trở thành cảnh tượng một nam một nữ sánh bước cùng quán bar như này?
Mọi việc phải kể đến vài giờ trước.
Từ hôm Trần Ngọc Lan tiết lộ cho cô những bí mật động trời kia, Trần Tiểu Niên liền biết những ngày tới của cô chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Dự đoán của cô quả nhiên không sai. Mệnh lệnh của Trần Ngọc Lan đã không chỉ dừng ở việc tính toán sổ sách nhỏ nhặt mà đã nâng lên thành những việc có tính nguy hiểm.
Việc bàn giao hợp đồng với người của tập đoàn quân sự LORD cũng là một trong số đó.
LORD không phải tập đoàn quân sự duy nhất ở thành phố A, ngược lại nó là một tổ chức mờ nhạt nhất. Thậm chí có tin đồn, cố phiếu của tập đoàn này đang rớt giá liên tục, giám đốc thì ôm tiền bỏ trốn, không quá năm nay, sẽ phá sản.
Vì vậy việc hợp tác giữa LORD và Trần Ngọc Lan chính thức dấy lên nghi ngờ trong Trần Tiểu Niên. Trần Ngọc Lan không phải kẻ ngốc, dì ta sẽ không để bản thân phải ăn trái đắng. Biết rõ đầu tư vào những nơi như thế sẽ thiệt hại như thế nào mà vẫn làm, chỉ có thể là có điều ẩn giấu đằng sau.
Khi ra lệnh cho cô là người thực hiện việc hợp tác lần này, chính Trần Tiểu Niên cũng rất bất ngờ. Những vụ giao dịch như này, khi còn theo Tần Phương, Trần Tiểu Niên đã tham gia không ít. Nhưng chỉ vậy đã thực sự đủ sao? Đủ để tin tưởng?
Hơn hết, Nếu thực sự có điều mờ ám, Trần Ngọc Lan có thể tự tin đem mọi việc giao cho cô sao? Hay dì ta muốn nhân cơ hội lần này, tóm gọn cả bè cả lũ?
Không, không đúng!
Mảnh đất Thẩm Quyên k,ia vẫn chưa về tới tay, Trần Tiểu Niên vẫn còn là quân cờ còn có thể lợi dụng. Vậy tại sao?
Những thắc mắc liên tiếp hiện lên trong tâm trí khiến cô đau đầu không thôi. Nhưng việc gì rồi cũng sẽ đến, như đã nói, với mệnh lệnh của Trần Ngọc Lan, Tiểu Niên không có khả năng không chấp thuận, trừ phi cô chết.
Trần Tiểu Niên cầm theo CCCD giả đã được Trần Ngọc Lan chuẩn bị trước đi tới Push Club. Nhưng điều cô không ngờ, Lục Thời cũng xuất hiện ở đây.
Anh mặc vest, quần tây thẳng thớm. Dáng vẻ lịch lãm, đúng đắn hoàn toàn chẳng ăn nhập gì giữa chốn ăn chơi sa đọa này. Đứng cạnh anh là một hàng vệ sĩ bảo vệ, nhưng Lục Thời liếc mắt cũng không để tâm.
Đôi mắt anh dường như chẳng có chút ánh sáng nào, nếu thấy rõ nhất chính là thái độ bất cần, vô cảm. Sự lạnh lùng tuyệt đối này khiến Trần Tiểu Niên vừa xa lạ, vừa nhận ra một điều rằng.
Ngay chính cô cũng không hiểu hết được Lục Thời. Dáng vẻ thường ngày của anh, con người anh mà Tiểu Niên cho rằng mình đã hiểu rõ thực chất cũng chỉ là giả.
Một Lục Thời đơn phương độc mã với phong thái của kẻ đứng đầu, lãnh cảm, vô tình trước mắt này mới thực sự là chính anh.
Một người cô mãi mãi không thể chạm tới.
Thông qua những tin mật từ Kỷ Vỹ, cô biết được Lục Thời cũng là khách mời của bữa tiệc ngày hôm nay.
Thực sự, Tiểu Niên hoàn toàn không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với anh. Suy nghõ trốn chạy đột nhiên hiện trong đầu cô.
Nhưng đã quá muộn rồi. Lục Thời đã nhìn thấy cô. Ánh mắt anh như muốn hỏi, lí do cô có mặt ở nơi này.
Dưới con mắt của một dàn vệ sĩ cao to sừng sững bên cạnh Lục Thời cùng Kỷ Vỹ đang chăm chú dò xét cảnh tượng trước mắt, Tiểu Niên cảm thấy từng câu chữ trong cổ họng như bị đánh rơi mất. Chẳng có lời nào có thể diễn tả tâm trạng của cô bây giờ.
Không nhận được câu trả lời thỏa đáng, Lục Thời liền cùng Trần Tiểu Niên đến một nơi khác nói chuyện. Những vệ sĩ có ý định đi theo anh đều bị vẻ mặt dọa người của anh cảnh cáo.
Không còn sự theo dõi của người ngoài, rốt cuộc không khí giữa hai người đã hoà hoãn trở lại. Lục Thời hỏi cô:
"Sao cậu lại ở đây?"
Trần Tiểu Niên cũng không giấu diếm:
"Bàn việc hợp tác với LORD."
Cái tên này lập tức khiến mọi nghi hoặc trong Lục Thời đều được giải thích.
"Là Trần Ngọc Lan ra lệnh?"
Cô gật đầu.
"Cậu có biết tập đoàn quân sự LORD không chỉ là một công ty bình thường?"
"Tôi không biết. Nhưng có thể đoán được."
"Hiểu thì tốt. Nên trở về được rồi."
Trần Tiểu Niên ngẩng phắt đầu. Cô không thể tin là Lục Thời lại trực tiếp đuổi mình về nhà. Dù có thể việc này rất nguy hiểm, nhưng cô không tin dưới hàng trăm con mắt của người ở quán bar này, thậm chí cũng có thể các cớm cũng có khả năng trà trộn, đám người bên LORD sẽ liều lĩnh làm việc mờ ám.
Ngay cả những tên tội phạm hàng đầu của thành phố K cũng không ngu ngốc tới vậy. Trừ phi, chúng có ý định là chết cùng nhau.
"Không thể. Tôi không thể đi được."
"Muốn ở lại để chết?"
"Nếu thực sự nguy hiểm thì cậu cũng phải rời đi." Trần Tiểu Niên cãi lại.
"Bọn họ không có khả năng động đến tôi. Nhưng cậu thì chưa chắc."
Dáng vẻ ngang ngược của Lục Thời thực sự rất thiếu đánh. Nhưng những gì anh nói hoàn toàn không sai, Lục Thời là người thừa kế của Lục gia, động tới Lục gia, bất kể là ai cũng chỉ có một kết cục: chết không toàn thây.
Còn cô thì khác. Không địa vị, không danh thế, điều duy nhất cô có được là kẻ thế chỗ Trần Ngọc Lan tham gia vào cuộc hợp tác điên khùng này.
Một người trẻ người non dạ như cô chẳng khác nào miếng bánh béo bở để đám cáo già kia xâu xé.