Q.
Chủ quán không biết rốt cuộc y đã sống sót qua thời gian hai ngày còn lại như thế nào.
Tóm lại, 8h sáng Chủ Nhật, y đã tới cửa Trung tâm Triển lãm Quốc gia.
Y rất căng thẳng.
Lát thì y nghĩ xem liệu Nhà thiết kế có hiểu đây là một buổi hẹn hò thật hay không,
Lát y lại nghĩ mình thích lảm nhà lảm nhảm, nghĩ lung nghĩ tung y như con gái, thực sự là phiền muốn chết.
Y thật sự không có cách nào giảm bớt sự sốt ruột của mình,
Chỉ có thể một lần, rồi một lần mở di động ra xem mấy giờ rồi.
Sau đó y bỗng nhiên nhận ra, thực ra hai người cũng chỉ biết tên của nhau thôi, ngay cả số điện thoại cũng không có,
Cơ bản chỉ xem như hai người xa lạ.
Tâm tình luôn khô nóng của Chủ quán cuối cùng cũng nguội dần:
Thật là hoang đường mà.
Sao lúc trước y lại có thể lên cơn sốt nghĩ rằng giữa y và Nhà thiết kế có gì đó mờ ám cơ chứ?
Thậm chí còn chủ động hẹn anh,
Buồn cười quá, bọn họ thậm chí còn chưa được tính là bạn bè.
Nhưng mà —
Nhưng mà...
Không ít người đã lục tục tiến vào cửa Trung tâm Triển lãm,
Đợi thêm một lát, nghe thấy có người nói: Có thể vào rồi.
Chủ quán nắm chặt di động trong tay: 9:02.
Nhà thiết kế vẫn chưa xuất hiện.
Anh ấy đột nhiên có việc gấp?
Anh ấy gặp phải chuyện gì bất ngờ?
Hay thực ra anh ấy đã đến rồi, nhưng không có số điện thoại, không tìm được mình?
Không không không,
Cuộc sống không phải phim ảnh, không có những buồn vui chợt thoáng như thế.
Chủ quán thở dài một hơi: Quả nhiên là mình nghĩ nhiều mà.
Y không biết mình nên thấy thoải mái hay khó chịu.
Nhớ tới giấc mơ mình từng kể,
Có lẽ,
Biến thành lời tiên tri mất rồi.
R.
Nhà thiết kế ngồi trong xe nhìn thời gian: 8:50.
Từ bãi đỗ xe đến cửa Trung tâm Triển lãm có lẽ mất khoảng 2 phút.
Vì giấc mơ Chủ quán kể, anh cảm thấy, anh nên đi qua đó lúc 8:58,
Sau đó đúng 9:00 thì xuất hiện.
Ngây thơ quá đi.
Nhà thiết kế cũng thấy buồn cười.
Nhưng vừa nghĩ tới Chủ quán hiện tại đang đứng một chỗ đợi anh,
Lòng Nhà thiết kế lại cảm thấy ấm áp.
Nhà thiết kế vẫn cảm thấy trí lực của bản thân mình trên phương diện tình cảm tương đối bình thường.
Không đến mức quá trì độn,
Cũng không giống một vài người hiểu thông rồi lại thích trêu đùa lòng vòng.
Anh là một người yêu cần quá trình.
Chậm có cái lợi của chậm,
Chậm một chút,
Anh mới có thể hiểu rõ hơn, nhìn rõ hơn.
Chẳng hạn như Chủ quán.
Anh biết, anh thích Chủ quán.
Thậm chí, có lẽ cái sự thích ấy còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh.
Vì thích,
Anh mới không thể nào chuyên tâm, mới thất thần, mới hi vọng được dừng chân ở quán cà phê, mới nhịn không được phỏng đoán về mọi thứ của Chủ quán,
Đây là cảm thụ trước kia anh chưa bao giờ có.
Sau đó chậm rãi, anh bắt đầu trở nên tham lam hơn.
Anh không thể thỏa mãn với việc mỗi tối chỉ được ở bên nhau có một lúc như vậy,
Anh muốn nhiều hơn.
Anh khẳng định điều đó.
Nhà thiết kế xuống xe, đi về phía cửa Trung tâm Triển lãm.
Dường như anh chưa từng tỉnh táo như thế bao giờ, quãng đường chỉ hai phút lại trở nên rõ ràng mà khắc sâu:
1 phút 15 giây, anh thấy Chủ quán đứng trên bậc thang nhìn xung quanh;
1 phút 34 giây, anh thấy Chủ quán cuối cùng cũng nhìn thấy anh;
1 phút 51 giây, anh đứng trước mặt Chủ quán.
Hai mắt Chủ quán mở to, nhìn qua có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, lại có chút không thể tin được.
Y há miệng, như muốn nói gì, kết quả cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn Nhà thiết kế có chút bất mãn một cái: ... Anh... Anh đến muộn...
Muộn?
Nhà thiết kế nhíu mày, lấy di động của Chủ quán qua, lại nhìn di động của chính mình.
Anh thở dài: Thời gian của chúng ta hơn kém nhau 5 phút, không biết là của cậu nhanh, hay của tôi chậm.
Chủ quán hiểu ra mọi chuyện: À, hóa ra là vậy, suýt chút nữa tôi tưởng giấc mơ của tôi biến thành sự thật...
Y dừng lại một chút, rồi nói tiếp: Thực ra dù anh không tới cũng rất bình thường, dù sao hai chúng ta cũng không quá quen nhau, anh xem, ngay cả số điện thoại của anh tôi cũng không có...
Nhà thiết kế: ... Di động tôi có số điện thoại của mấy nhân viên chuyển phát nhanh, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi xem triển lãm với bọn họ.
Chủ quán: ...
Nhà thiết kế: Vậy nên, bây giờ chúng ta đã quen nhau hơn một chút chưa?
Chủ quán cuối cùng cũng cười: Ừ, đủ tiêu chuẩn để đi xem triển lãm với nhau rồi. Đi thôi.
Y nói xong liền tiến về phía trước.
Nhà thiết kế gọi y lại: Chờ một lát đã.
Nhà thiết kế gỡ chiếc đồng hồ anh đang đeo trên cổ tay trái xuống,
Đó là một chiếc đồng hồ kiểu nam đơn giản, nhìn qua cũng biết đã đeo được một thời gian rồi —
Nhà thiết kế đeo nó lên tay Chủ quán.
Chủ quán nhìn đồng hồ, có chút đơ ra.
Nhà thiết kế: Được rồi.
Chủ quán nhìn không được hỏi: Sao lại đưa đồng hồ cho tôi?
Nhà thiết kế: À, đây là quà sinh nhật, sinh nhật vui vẻ.
Chủ quán lắc đầu: Anh nhớ lầm rồi, hôm nay không phải sinh nhật tôi.
Nhà thiết kế không thèm để ý: Nếu sinh nhật của cậu sau ngày hôm nay, vậy tôi chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước; nếu sinh nhật cậu trước hôm nay, vậy tội chúc cậu sinh nhật vui vẻ bù.
Chủ quán có chút bất lực: ... Không được, làm gì có kiểu sinh nhật như thế này, tôi không muốn. Hơn nữa, đồng hồ này vừa nhìn đã biết là rất quý rồi, tôi —
Nhà thiết kế dùng tay trái của mình bao lấy tay phải của Chủ quán.
So với hồi đóng dấu hợp đồng lúc trước, là tay phải của anh nắm lấy tay trái của y.
Động tác lúc này, càng giống một nghi thức hơn.
Chủ quán bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Nhà thiết kế cuối cùng cũng nở nụ cười, khẽ nói:
Khoảng cách giữa chúng ta là 5 phút, tôi cảm thấy quá xa. Vậy nên hiện tại, tôi giao thời gian của mình cho cậu.
S.
Cho nên, đó là tỏ tình... đúng không?
Sau hôm ấy, trước cửa Trung tâm Triển lãm, Nhà thiết kế nói vậy với Chủ quán xong,
Anh không đề cập đến chuyện đó nữa,
Thậm chí tối đến vào quán cà phê, cũng không khác gì bình thường.
Chủ quán oán hận nghĩ, người này thật là đáng ghét,
Chỉ bỏ lại một câu mập mà mập mờ,
Làm hại y vắt hết óc nghĩ xem câu đó rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Không phải như vậy chứ,
Y cũng không phải bé gái mười bảy, mười tám tuổi, chơi trò anh đoán, em đoán, chúng ta cùng đoán với người yêu,
Tình cảm của người trưởng thành, chẳng lẽ không phải là ngắn gọn mà nhanh chóng sao?
Tối đến, khi Nhà thiết kế đi vào quán cà phê rồi ngồi xuống chỗ ngồi độc quyền, chuẩn bị làm việc như thường lệ,
Chủ quán trực tiếp ngồi xuống đối diện anh.
Y cố nghiêm túc: Tôi làm xong hết việc của mình rồi... Hay là... Chúng ta tâm sự một chút đi.
Nhà thiết kế đóng tài liệu lại, mặc dù có chút bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười: Được thôi, cậu muốn nói chuyện gì nào?
Chủ quán nghĩ nghĩ, nói: Vì sao anh lại thích chỗ này thế?
Nhà thiết kế: Bởi vì từ chỗ này đến phía trước nhất, là một khoảng cách rất an toàn.
An toàn?
An toàn cái gì cơ?
Vì cách xa y, nên an toàn?
Nhà thiết kế như nhìn thấu suy nghĩ của Chủ quán, ho nhẹ một tiếng: Xa phía trước nhất sẽ quan sát dễ hơn.
Chủ quán càng thêm khó hiểu: Quan sát? Anh muốn quan sát cái gì?
Nhà thiết kế cúi đầu cười: Quan sát thứ — mình thích.
Chủ quán bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nong nóng.
Nhà thiết kế hỏi tiếp: Cậu thì sao, cậu thích cái gì?
Chủ quán ngay lập tức trả lời: Tiền. Nó mới là thứ an toàn nhất.
Nhà thiết kế ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Chủ quán có chút bất đắc dĩ: Rốt cuộc là anh đồng ý hay là không đồng ý hả?
Nhà thiết kế không đáp, chỉ hỏi tiếp: Hôm nay cậu có chuyện gì không?
Chủ quán nhìn người trước mặt, thực ra, y rất muốn hỏi thẳng một câu:
Anh có thích tôi không? Nếu thích, trùng hợp thật, tôi cũng thích anh.
Nhưng y không nói thành lời được.
Thành thực mà nói thẳng tình cảm của mình ra miệng, dường như y đã mất đi cái thứ dũng khí đó lâu lắm rồi.
Chủ quán lắc đầu.
Nhà thiết kế: Nếu cậu không có việc gì, thì thực ra tôi có chút việc.
Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: Ngày mốt tôi có vài người bạn đến chơi, chúng ta cùng đi ăn tối nhé!
Chủ quán sửng sốt một chút, thốt ra: Gặp phụ huynh?
Nhà thiết kế nhịn không được mỉm cười.
Mặt Chủ quán đỏ lên: Không phải, thật ra tôi muốn nói, được ăn cơm chùa, tôi rất vui.
Kết quả là trò chuyện cả tối, Chủ quán vẫn chưa có được đáp án y muốn.
Mà có lẽ, rốt cuộc thì y muốn đáp án gì,
Chính y cũng không rõ nữa.