L.
Thực ra Chủ quán vẫn không rõ ý nghĩa của cái gọi là "Chỗ ngồi độc quyền" rốt cuộc ở đâu,
Nhưng sau vài ngày,
Y bắt đầu hối hận, vì sao không lấy tiền của Nhà thiết kế cơ chứ?
Trước đây, mỗi lần Nhà thiết kế đến ngồi chỗ kia, cơ bản đều chỉ đọc sách,
Người đi thì sách cũng mang đi.
Nhưng bây giờ, anh ngồi kia xem tài liệu, vẽ, mang một đống ảnh đến nghiên cứu,
Hoặc gõ bàn phím khe khẽ, viết mấy thứ linh tinh.
Bởi vì trên cơ bản ngày nào cũng tới đây, không ít đồ đạc anh để nguyên trên bàn, không mang về nữa:
Sách, bản vẽ, bút chì, thước đo,
Thậm chí Chủ quán còn nhìn thấy có cả hợp đồng.
Anh đã tận dụng hoàn toàn cái bàn kia.
Chủ quán cảm thấy y hẳn là nên tức giận —
Tiệm cà phê nho nhỏ, giống nhà của y, nay như bị một người khoét một lỗ, mạnh mẽ chui vào cùng chung sống.
Nhưng y cố gắng một chút, lại phát hiện mình không thể nào tức giận được.
Thật khiến người ta phiền muộn mà.
Cũng may mỗi ngày, lúc gần đi, Nhà thiết kế đều đem các thứ trên bàn dọn dẹp gọn gàng, nên cũng không ảnh hưởng gì.
Hơn nữa, dù thế nào, bản thân mình thực sự đã có giao ước với anh ta.
Chủ quán cúi đầu nhìn tay mình,
Tên của Nhà thiết kế đã không còn nhìn thấy được nữa.
Nhưng mỗi khi y nắm tay mình,
Lại dường như vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ hôm đó từ lòng bàn tay anh ta truyền đến.
Từ tay chạy thẳng vào tim.
M.
Gần đây, Nhà thiết kế thay đổi cách làm việc của anh một chút,
Anh sẽ đem một ít việc vốn nên hoàn thành ở công ty đến tiệm cà phê làm.
Mỗi tối, ở phía trước, Chủ quán tính sổ, rửa ly cốc, lau bàn,
Còn anh ngồi phía sau vẽ, xem tài liệu, viết linh tinh.
Thỉnh thoảng hai người sẽ tán gẫu mấy câu,
Cũng có khi nguyên cả tối không nói câu nào.
Hình như cũng không có gì đặc biệt cho lắm,
Nhưng anh vẫn cảm thấy hình như anh đang chìm vào đó.
Anh không biết đây là chuyện tốt hay xấu,
Điều duy nhất có thể khẳng định là,
Anh mặc kệ bản thân mình đắm chìm trong đó.
Nhà thiết kế thở dài,
Anh ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra nhân viên của mình đều đang nhìn chằm chằm mình.
Anh chợt nhớ ra, hình như bây giờ đang là giờ họp.
Phòng họp có chút im lặng.
Phó tổng khẽ ho một tiếng: Kỷ tổng, về phương án thiết kế khu Trung tâm hội nghị Khoa học kĩ thuật...
Nhà thiết kế cúi đầu nhìn báo cáo trong tay, nhẹ gõ xuống bàn, nói: ...Hơi mệt.
Phó tổng và nhân viên: ...
Nhà thiết kế nói tiếp: Lần trước hình như có ai nói, có tiệm cà phê ở bên dưới không tồi...
Phó tổng hiểu ra: ... Buổi thảo luận hôm nay có lẽ sẽ hơi dài, nghỉ một lát đã. Tôi với Kỷ tổng mời mọi người uống cà phê, ai cũng có phần. Tiểu Trần, cậu giúp tôi đi mua nhé!
Phòng họp vang lên một trận hoan hô.
Mọi người đều về chỗ mình, Nhà thiết kế một mình ngồi trong phòng hội nghị xem tài liệu.
Một lát sau, cả công ty tràn ngập hương cà phê, xem ra đã mua lên rồi.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa phòng họp, chắc là thư kí đưa cà phê tới, Nhà thiết kế không ngẩng đầu lên nói:
Tôi không uống cà phê đâu, mọi người cứ uống đi.
Vậy sao dạo trước lần nào đến quán tôi anh cũng gọi?
Nhà thiết kế ngẩng đầu, thấy Chủ quán đang tựa vào cửa cười.
Thế là anh giả bộ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: Tôi chỉ thích một loại cà phê.
Chủ quán đi đến, đem trà đã pha sẵn đặt trên bàn của anh:
Thấy các anh mua nhiều như vậy, khuyến mãi thêm một ly cà phê, vị anh thích — vị Thiết Quan Âm.
Nhà thiết kế làm bộ hiểu rõ, gật gật đầu: Nói cách khác, những ly khác phải dùng tiền mua, còn ly này là "vô giá", đúng không?
Chủ quán nhìn anh không nói lời nào.
Nhà thiết kế nâng ly lên: Vinh hạnh của tôi.
Chủ quán nhịn không được thầm nghĩ: Người này, dạo này thích cười thật đấy.
N.
Thực ra lạc thú lớn nhất của cuộc sống, đại khái chỉ là mỗi ngày trôi qua không giống nhau.
Cho dù bạn rõ ràng vẫn đang làm những việc giống hôm qua:
Thức dậy, đánh răng rửa mặt, xuống lầu mua đồ ăn sáng, mở cửa quán cà phê,
Sau đó từ xa, bỗng nhiên nhìn thấy trước cửa quán đã có một người đang đứng.
Cái sự không giống nhau này, có đôi khi chúng ta gọi là "kinh hỉ".
Chủ quán có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên y thấy Nhà thiết kế đến quán cà phê vào ban ngày.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, tay áo xắn cao đến cánh tay, để lộ làn da trắng.
Trên tay là một cái túi nilon, không biết bên trong đựng gì.
Chủ quán vừa mở cửa mời Nhà thiết kế vào, vừa hỏi: Chào buổi sáng, có chuyện gì à?
Nhà thiết kế gật đầu, nói: Cậu có thể nhìn giúp tôi xem, nó làm sao vậy?
Anh nói xong liền mở túi ra, bên trong là nhánh lục la kia.
So với hồi Chủ quán mới đưa tới,
Nhánh lục la này lớn lên không ít, lá cũng nhiều hơn, xanh mướt, nhìn là biết được chăm sóc rất tốt.
Nhưng mà có vài cái lá ở đầu không biết vì sao lại biến thành màu đen, còn rũ xuống, giống như là đã bị hoại tử.
Chủ quán trực tiếp cầm kéo cắt phứt mấy cái lá bị biến đen, rồi cắt luôn đám rễ chùm dài dài.
Sau đó cầm hai cái ly thủy tinh, chia nhánh lục la thành hai nhánh nhỏ thả vào.
Chủ quán đẩy chúng đến trước mặt Nhà thiết kế:
Được rồi, lá bị đen chỉ cần cắt đi là được. Nhưng mà bây giờ nó dài nhanh quá, chỉ để trong ly thôi thì hơi bé, phải chia ra nuôi trong hai cái ly, anh mang cả đi cũng được.
Nhà thiết kế có chút chần chừ: Thế... là được rồi sao?
Chủ quán nhíu mày: Anh muốn trả phí phục vụ?
Nhà thiết kế nhìn chằm chằm hai nhánh lục la một hồi, chỉ vào nơi mà lá bị hỏng vừa được cắt đi:
Bọn nó còn dài ra được không?
Chủ quán lắc đầu.
Nhà thiết kế: Ngay cả cậu cũng không có cách làm bọn nó dài ra sao?
Chủ quán: ...
Chủ quán nghĩ nghĩ, cúi đầu thổi nhẹ vào nhánh lục la, nói: Tôi thổi một tí, thổi một tí là nó sẽ tốt thôi.
Nhà thiết kế kinh ngạc nhìn y.
Chủ quán lúc này mới giật mình nhận ra hành động vừa rồi của mình ngốc như thế nào, thật sự là quá ngây thơ!
Mặt y có chút nóng, cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.
Nhưng mà nói gì bây giờ?
Nói ba chữ "ngay cả cậu" của anh khiến tôi bị kích thích?
Nói nhìn anh có chút buồn, nên tôi mới an ủi anh một chút?
Hình như nói gì cũng không được.
Thế là Chủ quán chỉ đỏ mặt mà không nói gì.
9h sáng.
Ánh nắng ngày xuân vô cùng dịu dàng,
Chỉ có một vài bóng nắng loang lổ hòa với một vài âm thanh nhẹ nhàng chui vào trong quán cà phê nho nhỏ:
Tiếng bước chân, tiếng nói chuyện,
Tiếng ô tô đi trên đường, tiếng chim hot,
Còn có tiếng hát loáng thoáng phát ra từ radio nhà ai đó...
Ồ, lắng nghe kỹ xem,
Còn có tiếng hạt giống nảy mầm.
O.
Đây đã là lần thứ ba Chủ quán buông máy tính trong tay xuống trong hôm nay.
Y mãi không thể nào tập trung được.
Đầu sỏ gây ra chuyện này là Nhà thiết kế.
Cũng không biết mọi chuyện biến thành thế này từ khi nào.
Y chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa y và Nhà thiết kế hình như có chút —
Mờ ám.
Điều này khiến cho lòng y có chút không yên, thậm chí còn nhớ lại một vài chuyện trước kia.
Đúng vậy, Chủ quán là gay.
Hơn nữa rất lâu trước kia cũng từng có bạn trai.
Giống như mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết, hai người cũng yêu nhau đến oanh oanh liệt liệt,
Chủ quán vì người kia mà không ngại công khai với người nhà, cuối cùng còn ồn ào một trận.
Nhưng y vẫn không hối hận.
Y tự nhận tình yêu của hai người họ là dũng cảm, là tốt đẹp như thế đó.
Không có gì có thể quan trọng hơn việc hai người yêu nhau.
Đáng tiếc câu chuyện của bọn họ, cuối cùng cũng không thắng được hiện thực.
Người bạn trai kia của y về nhà, cưới vợ sinh con;
Còn y, mở một tiệm cà phê.
Đường ai nấy đi,
Bọn họ quay về quỹ đạo của riêng mình,
Giống như cuộc sống vốn phải như thế.
Tất cả chuyện trước kia chỉ là một sai lầm.
Nhưng trong lòng Chủ quán hiểu rõ, y không quay đầu được nữa.
Theo lý thuyết,
Y không phải một người suy nghĩ không thoáng, chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua,
Nhưng, nam nữ gặp được người hợp ý rồi ở bên nhau còn khó,
Huống chi là đồng tính.
Chủ quán lại còn là một người đầy kiêu ngạo, đối với vấn đề tình cảm, y không muốn làm bừa.
Vậy nên y luôn nghĩ rằng,
Nói không chừng cho đến khi già rồi, y cũng sẽ chỉ có một mình, cứ như vậy mà kết thúc cuộc đời.
Y đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý.
Nhưng hiện tại, y lại gặp Nhà thiết kế.
Rõ ràng hai người chẳng biết nhiều về nhau,
Nhưng mỗi khi ở cạnh nhau lại cảm giác như đã quen từ lâu.
Tối nào Nhà thiết kế cũng đến quán cà phê, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Phần lớn thời gian, hai người đều tự mình làm việc của mình,
Chỉ thỉnh thoảng tình cờ ngẩng đầu lên nhìn người kia, lại phát hiện ra người kia cũng đang nhìn mình.
Người kia sẽ mỉm cười, sau đó khóe miệng lại như một vầng trăng non.
Chủ quán đã nghĩ về việc hái miếng trăng non đó xuống, nuốt vào bụng không biết bao nhiêu lần,
Suy nghĩ ấy càng ngày càng mãnh liệt.
P.
Nhà thiết kế cảm thấy Chủ quán hôm nay hơi lạ.
Cả tối, y không nói câu nào, chỉ cúi đầu làm việc.
Tuy rằng trước đây thỉnh thoảng cũng như vậy,
Nhưng Nhà thiết kế vẫn nhạy cảm thấy được, có gì đó là lạ.
Khi tính tiền, Chủ quán vẫn không nói một tiếng, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa nhìn anh lấy một cái.
Nhà thiết kế không kiềm lòng được, hỏi: Cậu làm sao vậy?
Chủ quán ngẩng đầu, nhìn anh có chút cổ quái: Hôm qua tôi nằm mơ, mơ đến anh.
Nhà thiết kế lại cười: Vậy à? Mơ gì vậy?
Chủ quán im lặng một lúc, nói: Tôi nằm mơ thấy chúng ta hẹn nhau đi công viên trò chơi. Trước công viên có một băng ghế dài, tôi tới sớm, ngồi yên ở đó chờ anh. Chờ, chờ mãi, chờ đến khi trời tối, cũng không thấy anh đến.
Nhà thiết kế ngẩn người, anh không nghĩ tới một giấc mơ như vậy.
Chủ quán nhìn thấy anh như thế, cười: Đó chỉ là một giấc mơ thôi, đừng xem là thật. Nhưng nếu anh muốn bồi thường cho tôi, tôi cũng không để ý đâu. Hoan nghênh nhân viên của anh mỗi ngày đến chỗ tôi dùng đồ.
Nhà thiết kế cúi đầu cười, không nói gì, cũng không rời đi, dường như đang nghĩ gì đó.
Chủ quán thấy thế, cắn chặt răng, nhịn không được mở miệng:
Anh... Cuối tuần có rảnh không?
Nhà thiết kế lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn y.
Chủ quán vờ lơ đãng ấn mấy con số trên máy tính: Ừm, ý của tôi là... Mấy ngày nay Trung tâm Triển lãm Quốc gia có triển lãm về sản phẩm thủy tinh, tôi rất có hứng thú, chúng ta... Hay là chúng ta cùng đi xem được không?
Khóe môi Nhà thiết kế nhếch nhếch.
Chủ quán có chút xấu hổ: ... Vì... Vì... Dạo này hơi mệt mỏi... Muốn nghỉ ngơi một ngày để thư giãn... Nếu anh không có thời gian thì...
Được.
A?
Giọng Nhà thiết kế hơi bé, Chủ quán không biết có phải mình đang nghe lầm hay không.
Nhà thiết kế nhắc lại lần nữa: Được.
Chủ quán ngơ ngác nhìn anh: Vậy —
Nhà thiết kế nở nụ cười: 9h sáng Chủ Nhật, chúng ta gặp nhau ở cửa Trung tâm Triển lãm Quốc gia.