Nhị phu nhân không biết sức lực từ nơi nào tới, ngẩng đầu nắm lấy tứ cô nương, vội vàng quỳ xuống trước vài bước rồi tóm chặt làn váy của lão phu nhân nói: "Mẹ, chúng ta chỉ cần khiến Trương gia tự mình từ hôn Quý gia thì sẽ không liên lụy đến việc sắc phong của Thất hoàng tử, thì sẽ không cần Hoàng Hậu nương nương nhúng tay vào việc này. Hoàng Hậu nương nương không nhúng tay, vậy Nhàn nhi sẽ không làm thiếp, mẹ..."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Chân lão phu nhân run lên đá rớt tay nhị phu nhân.
Thế tử phu nhân ở bên cạnh vội vàng dâng trà. Lão phu nhân uống vào hai ngụm trà, áp khí giận đang xông lên trong miệng xuống, cuối cùng bà ta chậm rãi nhìn Trang tứ cô nương trên mặt đất nói: "Vô luận thế nào, không được ném mặt mũi phủ Quốc công. Chúng ta nhất định phải khiến Trương gia từ hôn Quý gia rồi nhận việc hôn nhân này!"
Tuyến đường mà thích khách lên kế hoạch vô cùng bí mật. Bọn họ mang theo hai người, ven đường không gặp phải bất luận người nào, một đường thuận lợi xuống sườn núi. Chỉ hơn nửa canh giờ, Ngọc Thất và Quý Lục đã bị đưa xuống dưới chân núi.
Bên kia có người tiếp ứng, là một người nông dân thật sự, "Nhanh lên, nhanh lên." Ông ta nói xong, rồi mở thùng đồ ăn lớn lấy bó dây thừng bên trong ra. Thùng đồ ăn này đúng là cái thùng lúc trước vận chuyển lên Tử Hà Quan.
"Trói bọn họ lại!" Thích khách cầm đầu không nhận vải thô và dây thừng trên tay người nông dân. Hắn đứng nhìn xung quanh canh gác cho hai người, để người nông dân và một thích khách khác trói hai người lại.
Vị trí Quý Vân Lưu đứng là dưới bóng cây. Đối diện núi Tử Hà còn có một tòa núi. Hai núi đối diện. Nếu xem từ ý quẻ, hai núi là một chữ "Xuất"*. Ánh mắt nàng chuyển qua thùng gỗ cùng với xe đẩy tay. Thùng hình tròn, chất liệu bằng gỗ. Bánh xe trên xe hình tròn, chất liệu lại làm từ gỗ. Hơn nữa, trên đỉnh đầu nơi chính mình đứng là cây gỗ, tổng cộng có ba chữ "Mộc". Ba chữ "Mộc" chồng lên là một chữ "Sâm"*. Viên, Thiên Đạo hình tròn, lấy tròn làm quy tắc, không ngại vận chuyển. "Xuất", "Sâm", "Viên"*.
*Chữ "Xuất" tiếng Trung viết là 出, hợp lại từ hai chữ "Sơn" 山 - nghĩa là núi. Nên chỗ này mới có ý hai núi tạo thành một chữ "xuất".
*Chữ "Sâm" tiếng Trung là 森, hợp lại từ ba chữ "Mộc" 木 - nghĩa là cây, gỗ. Nên chỗ này ý là có ba thứ bằng gỗ nên hợp lại thành chữ "Sâm".
*Chữ "Viên" nghĩa là tròn.
Quý Lục rũ hai mắt xuống. Vừa rồi nàng lấy vật tính ra quẻ này ý tứ thật rõ ràng: Ra khỏi rừng nhất định có thể di chuyển không trở ngại. Như vậy... Ra khỏi núi Tử Hà này là được.
Nàng đang rũ mắt, bỗng nhiên trên chân hơi xót. Nàng liếc mắt qua đã thấy người nông dân đang cầm lá cỏ đắp lên trên chân nàng.
Người nông dân cảm giác được tầm mắt của Quý Vân Lưu bèn xấu hổ cười: "Chân... Chân bị chạc cây quẹt bị thương..."
Chỉ là nhìn thấy cả bàn chân đều là máu của vị thiếu nữ còn nhỏ tuổi hơn nữ nhi út nhà mình, bởi vậy ông ta có chút không đành lòng nên mới cầm lá cỏ đắp lên miệng vết thương muốn cầm máu mà thôi.
Quý Vân Lưu dời mắt xem ông ta. Mắt sâu tuổi thọ, dáng miệng vuông, ngược lại cũng là người đơn thuần lương thiện.
"Ông lão," Quý Lục khẽ nhếch miệng, "Mặt ông không có vẻ vui mừng, chắc hẳn cũng không tình nguyện làm việc này. Sau khi chuyện này qua rồi, ông vẫn nên chạy thật xa đi."
Đôi tay của người nông dân run lên, đầu ngón tay của ông ta lạnh băng, sắc mặt nháy mắt trắng nhợt. Thích khách cầm đầu vừa chuyển mắt nhìn sang, cầm khăn trực tiếp nhét vào miệng nàng. Cô nương này cũng không biết là con cháu nhà ai, dọc theo đường đi nàng đều nói bậy nói bạ, thật là khó xử người nhà nọ còn phải nuôi dưỡng một kẻ điên. Cô nương nuôi trong khuê phòng chẳng lẽ đều là bộ dáng này?
Ở bên kia, miệng Ngọc Hành cũng bị nhét một chiếc khăn vuông. Hắn thật ra không nghe được Quý Vân Lưu nói gì với người nông dân, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên hoàn cảnh bốn phía cùng với việc làm sao để chạy thoát. Thích khách tất nhiên không cho hắn bao nhiêu thời gian nhìn kỹ, rất nhanh sau đó, chúng đã trói cả tay chân hai người lại, nhét vải dệt vào miệng rồi giấu bọn họ vào thùng đồ ăn, đậy nắp thùng gỗ lên. Như vậy thì có thể thần không biết quỷ không hay vận chuyển bọn họ ra khỏi phạm vi núi Tử Hà.
Sau khi tất cả thỏa đáng, thích khách cầm đầu đi theo sau người nông dân, thấp giọng nói với ông ta: "Ra khỏi núi này thì các ngươi đi về hướng sông Tây bên kia, chờ một lát ta sẽ tự đi tìm các ngươi, sông Tây bên kia còn có người tiếp ứng." Sau đó, hắn che bố trắng lên mặt, rồi lại chạy như điên hướng về bên kia núi đi tìm đồng bọn của mình.
Bọn họ làm tử sĩ tuy rằng phải tùy thời liều mình, nhưng cũng không phải người hoàn toàn không có tình cảm. Bọn họ là những đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tất cả đều coi nhau là huynh đệ. Có thể chết, nhưng cũng muốn trong tình huống không hề có đường lui mà chấm dứt mệnh này!
Bánh xe chuyển động. Người nông dân và một gã thích khách khác đẩy xe, một đường cúi đầu thu liễm biểu tình chậm rãi ra khỏi núi Tử Hà. Bọn họ không lo lắng thủ vệ canh gác trên đường nhỏ núi Tử Hà, những người đó đều đã được thông qua hết rồi, bằng không hôm nay người nông dân trồng rau cũng sẽ không bị đánh tráo.
Người nông dân đẩy xe, trong lòng chỉ cảm thấy nặng nề. Vừa rồi cô nương kia nói ông ta không tình nguyện làm chuyện này? Ông ta thật sự không tình nguyện, nhưng thê tử và hài tử của ông ta đều bị bắt, ông ta cũng không có cách nào. Chạy? Ông ta có thể chạy đi đâu đây?
Thùng gỗ rất lớn nhưng miệng lớn đáy nhỏ, hai người Quý Lục và Ngọc Thất bị nhét trong thùng, ngay cả xoay người đều khó khăn. Bên trong, tuy hương vị rau xanh vô cùng nồng đậm nhưng cũng không tối. Để giúp nước rỉ ra, phía dưới và quanh thân thùng có không ít lỗ nhỏ, ban ngày ban mặt, Ngọc Hành và Quý Vân Lưu nhìn nhau là không có vấn đề.
Mắt to trừng mắt nhỏ, mắt đào hoa xem mắt hạnh.
Ngọc Hành giương mắt nhìn Quý Vân Lưu, chỉ thấy má nàng phồng lên, giống như đúc khi điểm tâm nhét đầy miệng lúc trước, vô cùng không thể nhìn thẳng. Hắn dứt khoát dời ánh mắt đi nhìn về phía lỗ nhỏ bên dưới.
Một đường đi tới. Vừa rồi bọn họ nghe được có người đang kiểm tra thích khách và người nông dân. Từ số cát đá nhìn thấy được nhờ ánh sáng xuyên vào qua lỗ nhỏ, hiện tại bọn họ đã ra khỏi núi Tử Hà, đang đi về phía sông Tây.
Trong lòng Ngọc Hành tính toán từ nơi này đi đến bên kia ước chừng còn bao nhiêu lâu và bước tiếp theo nên tự cứu như thế nào. Hắn đang nghĩ đến nhập thần, bên tai hắn lại bị người nhẹ nhàng phun một hơi. Trong lòng Ngọc Hành run lên. Hắn lập tức ngẩng đầu, chỉ cảm thấy miệng buông lỏng, khăn trong miệng chính mình bị người dùng miệng rút ra.
Ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển xuống dưới ngừng trên hai chiếc khăn bên chân. Ngọc Hành hoang mang khó hiểu. Khăn trong miệng kia, nàng làm thế nào mà dùng miệng phun ra được? Chẳng lẽ vừa rồi phồng má chính là vì phun khăn? Con ngươi trong trẻo của hắn nâng lên nhìn Quý Vân Lưu: "Cô..."
Trong chốn hồng trần hỗn loạn rối rắm như vậy lại có một dịp tình cờ gặp gỡ như thế. Trong thùng gỗ tràn đầy vị đồ ăn như thế lại có một thiếu niên lang nhan sắc rực rỡ sinh động như vậy.
"Huynh lớn lên rất đẹp." Quý Vân Lưu nghiêng đầu xem hắn, giương môi cười khẽ. Nàng dần dần tiến sát vào, đưa môi mình nhắm ngay hắn rồi bao phủ lên.
Che lên...
Ở trên...
???
!!!
Một cử động này giống như sét đánh giữa trời quang, khiến tất cả máu của Ngọc Thất đều dâng lên đỉnh não. Hắn quả thực sợ ngây người!
Đây là làm gì... Tình huống gì đây!
Trong đầu Ngọc Hành phát ngốc từng đợt, suýt nữa chẳng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc. Chẳng lẽ người này rút khăn trong miệng của hắn ra là vì cưỡng hôn hắn? Cô nương xuấ thân Quý gia đều là như vậy? Đã chết đến nơi, Quý Lục này ngay cả mặt mũi đều từ bỏ?
Đầu lưỡi ấm áp, Ngọc Hành chỉ cảm thấy cảm giác toàn thân đều tập trung ở giữa đôi môi. Theo đầu lưỡi thiếu nữ, từ trong miệng đầy mùi hương bánh hoa quế đẩy tới một vật tròn vo. Ngay sau đó, đôi môi tách ra, Quý Vân Lưu nghiêng sang bên tai hắn nói nhỏ: "Vừa rồi ta vẫn luôn ngậm dưới răng nên thuốc giải hơi tan chút, nhưng giải độc trên người huynh chắc là đủ rồi. Ầy, huynh không cần ghét bỏ nước miếng của ta, đây cũng là biện pháp khi không có biện pháp."
Những lời này giống như một trận mưa rền gió dữ rơi xuống hồ nước yên lặng. Trong lòng Ngọc Hành không thể ức chế được mà nổi lên rung động. Dường như giờ phút này một tia sấm sét lại tới, bổ đến mức trong đầu hắn cái gì cũng không còn thừa.
Miệng che miệng, thì ra là vì, vì...