"Dung ca nhi," Lão phu nhân ngồi ở ghế trên mở miệng, "Hôm nay tìm con tới là muốn nói cho con, con không cần thân cận quá mức với nhị lang Trương gia, e có người bàn ra tán vào."
Trang Thiếu Dung ngạc nhiên, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào. Trước đó vài ngày, lão phu nhân còn muốn hắn và Trương Nguyên Hủ lui tới nhiều hơn một chút, nhìn xem nhân phẩm của hắn ta, hiện tại vì sao lại đột nhiên thay đổi?
Trang tứ cô nương đột nhiên biến sắc, ngẩng đầu một cái, nắm chặt khăn: "Tổ mẫu, ngài nói vậy là có ý gì? Bảo lục ca nhi không cần thân cận với Trương nhị lang? Còn cháu gái, hôn sự của cháu và Trương nhị lang?"
"Tứ nha đầu!" Lão phu nhân quát một tiếng chói tai, "Tổ mẫu ngày thường cưng chiều con, nhưng cũng không cưng chiều đến mức khiến con quên mất phép tắc! Con một cô nương chưa lấy chồng sao có thể một chút thể diện đều không cần, nhắc đến hôn sự cùng với một nam nhân xa lạ!"
"Lão phu nhân, ngài không cần tức giận, tứ tỷ nhi tuổi còn nhỏ." Trang thế tử phu nhân lập tức lên tiếng khuyên can, "Chuyện này nó cũng là quá đau lòng nên mới lỡ mất lễ nghĩa."
Trang nhị phu nhân hung hăng liếc qua vị "Kế tẩu" này của chính mình một cái, vỗ về tứ cô nương rồi thấp giọng nói: "Nhàn tỷ nhi, con về sau không cần lại nghĩ đến chuyện Trương gia, việc này coi như chưa từng phát sinh, chúng ta không quen biết Trương gia nào cả, cũng không biết Trương nhị lang nào hết."
"Sao lại như vậy?" Ngay cả giọng nói của tứ cô nương đều thay đổi, "Mẫu thân, người nói phải xem như chuyện này chưa từng phát sinh? Xem chuyện rơi xuống nước đều chưa từng phát sinh sao? Danh tiết của con đây thì sao? Con cùng với Trương nhị lang... Đều thôi?"
"Nhàn tỷ nhi, con rơi xuống nước được người cứu lên là chuyện bất đắc dĩ." Biểu tình trên mặt của nhị phu nhân kiên quyết gần như bướng bỉnh, "Trang phủ chúng ta đã tặng hậu lễ cảm kích Trương gia nên chuyện này coi như đã qua, về sau không cần nhắc lại. Con và Trương nhị lang gả cưới không liên quan đến nhau."
"Mẫu thân!" Tứ cô nương khiếp sợ đến mức kêu lên chói tai, "Không, không thể để chuyện này cứ thôi như vậy..."
Lời khàn cả giọng này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đứng lên. Thế tử phu nhân phản ứng nhanh nhất, lập tức vẫy lui tất cả hạ nhân trong phòng. Nghiêm ma ma bên người lão phu nhân canh giữ ở cửa, ai cũng không được đến gần viện này.
"Tứ nha đầu!" Lão phu nhân đứng trên bục gỗ, đôi mắt đăm đăm, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, "Con nói thật cho ta, con và Trương nhị lang kia có phải trải qua việc không thể để ai biết hay không!"
Nhị phu nhân nhanh chóng duỗi tay ôm cả người tứ cô nương bảo vệ trong ngực: "Lão phu nhân, Nhàn tỷ nhi, Nhàn tỷ nhi đã bảo đảm với con dâu, nó chưa từng lén lui tới với Trương nhị lang." Tuy rằng giờ phút này trong lòng nàng ta cũng sinh ra nghi ngờ, nhưng ở thời điểm lão phu nhân thịnh nộ, vẫn nên bảo vệ cô nương nhà mình mới được.
"Các ngươi thật sự thấy ta đã già cả hồ đồ rồi sao?" Trên mặt lão phu nhân nặng nề đến mức có thể tích ra nước, "Cho Nghiêm ma ma đưa Tường Vi đến đây tra hỏi!"
Thế tử phu nhân liếc nhìn nhị phu nhân một cái, đứng bất động. Một cái liếc mắt này cũng đã đủ nói cho nhị phu nhân, vẫn nên khiến tứ cô nương nói thật trước mặt lão phu nhân mới tốt. Bằng không, đưa Tường Vi lại đây, vẫn có thể hỏi ra tất cả tình hình thực tế, chỉ biết càng thêm xấu mặt.
"Mẫu thân..." Toàn thân tứ cô nương đều đã mềm, trong đầu nàng ta ầm ầm vang lên. Nàng ta nghĩ đến tất cả đều là bộ dáng Quý Vân Lưu vừa rồi ở sau núi xem chính mình, "Mẫu thân, hôn sự của con và Trương nhị lang sao lại không thể thành, vì sao không thể thành? Vì sao các người đều muốn xem chuyện này như chưa từng phát sinh? Rõ ràng, rõ ràng ngay cả tổ phụ đều nói Trương nhị lang có tài nhất giáp, người và tổ mẫu đều nói hắn là nhi lang tốt."
Nhị phu nhân đỡ nàng ta, thấy biểu tình của nàng ta vô cùng đáng thương, an ủi nói: "Trên đời này có rất nhiều nhi lang tốt, chúng ta không bắt buộc phải chọn Trương nhị lang. Hắn có tài nhất giáp thì sao, khoa thi mỗi ba năm tiến hành một lần, mỗi ba năm là có thể xuất hiện một vị Trạng Nguyên."
"Không không không... Mẫu thân..." Tứ cô nương trượt người xuống, trở tay bắt lấy góc áo của nhị phu nhân quỳ xuống, "Mẹ, mẹ, cầu xin người, không cần cùng với Trương gia gả cưới không liên quan, con cần thiết, cần thiết phải gả cho Trương Nguyên Hủ, con nhất định phải gả cho hắn, nếu không thể gả cho hắn, con tình nguyện vấn tóc ở đạo quan đợi cả đời!"
"Nhàn tỷ nhi!"
"Nghiệp chướng!"
Nhị phu nhân và lão phu nhân đồng thời ra tiếng, mắt hai người đều phẫn nộ trừng to, lông mày treo ngược lên. Từ tình hình không thể không gả như vậy xem ra, nếu nói không lén lút lui tới, ai đều không thể tin tưởng!
Lão phu nhân tức giận đến trực tiếp giậm chân kêu: "Nhanh đưa nha đầu Tường Vi kia lại đây cho ta! Để ta hỏi cẩn thận rõ ràng một chút!"
Nhị phu nhân ngồi xổm người xuống, nước mắt ào ạt chảy ra: "Nhàn nhi, con vì sao phải chấp nhất gả cho Trương nhị lang như vậy? Trương nhị lang kia có gì tốt? Hắn không xứng với con, không xứng với phủ Trang Quốc công chúng ta! Con có biết hay không, có biết hay không... Hoàng Hậu nương nương nói, nếu con muốn gả cho Trương nhị lang, chỉ có thể... Chỉ có thể làm thiếp!"
Tứ cô nương nhào vào trên mặt đất oa oa khóc lớn: "Mẹ, người ngẫm lại biện pháp, ngẫm lại biện pháp..." Nàng ta không màng tất cả mở miệng, "Con, con đã ủy thân cho Trương Nguyên Hủ, đã là người của hắn, con chỉ có thể gả cho hắn! Con không có hắn không sống nổi, cũng không muốn sống thêm, con chỉ cần hắn, chỉ gả cho hắn."
"Đông!" Trang lão phu nhân trực tiếp ngã ngồi ra ghế thái sư phía sau: "Nghiệp chướng... Nghiệp chướng... Kéo nghiệp chướng này ra ngoài cho ta, kéo ra ngoài... Loạn côn đánh chết..."
Trang Thiếu Dung đứng ở một bên trực tiếp ngã ra vài bước, đỡ tay vịn ghế dựa mới có thể khiến chính mình đứng vững. Tỷ tỷ nhà mình thế mà, thế mà cùng một người nam nhân còn không thành thân đã làm việc phu thê...
Thế tử phu nhân trượt chân suýt nữa cũng không ổn định được thân thể, khuôn mặt của nàng ta trắng nhợt. Thấy lão phu nhân hít vào ít phun ra nhiều, nàng ta vội vàng vỗ lưng lão phu nhân: "Lão phu nhân, lão phu nhân, ngài bớt giận, bớt giận... Ngài tuyệt đối không được tức giận, tuyệt đối phải bớt giận."
Trong đầu nhị phu nhân trống rỗng không theo kịp, nghe được lão phu nhân muốn đánh chết con mình vội ôm lấy thân thể tứ cô nương, "Bùm" một tiếng quỳ trên mặt đất cuồng loạn khóc lên: "Mẹ, mẹ, con chỉ có một nữ nhi như vậy, nó là thịt trong lòng con, không có nó con cũng không sống nổi nữa. Ngài không cần, không cần đưa nó... Mẹ, mẹ, nếu ngài đánh chết Nhàn tỷ nhi, con cũng sẽ đi theo Nhàn tỷ nhi. Mẹ, là con không biết dạy nữ nhi, tất cả đều là con sai, ngài muốn đánh thì đánh chết con đi... Con cũng không sống, cũng sống không nổi nữa..."
Tình huống này không cầu xin đã hoàn toàn không có cách nào, Trang Thiếu Dung hai bước vọt đến bên cạnh tỷ tỷ nhà mình, quỳ xuống dập đầu thật mạnh: "Tổ mẫu, ngài tuyệt đối không cần tức giận, xin ngài ngẫm lại biện pháp. Chuyện đã xảy ra, dù đánh chết tứ tỷ tỷ cũng không thay đổi được gì. Xin tổ mẫu ngẫm lại biện pháp, giúp tỷ tỷ bảo toàn thanh danh."
Thế tử phu nhân đỡ lão phu nhân vẫn luôn thuận khí cho bà ta: "Lão phu nhân, lục ca nhi nói đúng, chúng ta không thể rối loạn, chúng ta tuyệt đối không thể tự mình rối loạn, vẫn phải nghĩ lại biện pháp, ngẫm lại một biện pháp đẹp cả đôi đường."