Gió lạnh phơ phất, rất nhanh đã tới ngày thêm trang cho nhị cô nương.
Quý phủ hiện giờ cũng coi như nhà mới nổi trong triều, lại thêm phủ An Hầu rốt cuộc vẫn là Hầu phủ, họ hàng xa tới thêm trang cho nhị nương tử cũng nối liền không dứt.
Ngày này, Quý Vân Quyến và Quý Vân Thư Quý phủ đều ngập tràn hơi thở vui mừng. Đại nương tử vừa ra tay đã thêm một đôi trâm cài tóc cẩm thạch. Cẩm thạch này sáng bóng mát mẻ, trong vắt như giọt sương, mượt mà xuyên suốt, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ.
Các nữ quyến thấy thế, đều sôi nổi tán thưởng một tiếng. Đại nương tử ra tay hào phóng như vậy, lại nhìn vải vóc nàng ấy mặc, nhất định là vì cuộc sống ở phủ Dư Bá rất tốt.
Quý Vân Quyên tặng trâm, rồi ngẩng đầu xem Quý Vân Lưu, lại nở một nụ cười rạng rỡ, khiến đám họ hàng xa này sôi nổi lấy làm kỳ quái. Xem ra quan hệ của vị lục nương tử Quý phủ được quá kế đến đại phòng này với các tỷ muội Quý phủ đều vô cùng tốt đẹp.
Không chỉ Quý đại nương tử ra tay hào phóng, các tiểu nương tử Quý phủ, ngoại trừ ngũ cô nương con vợ lẽ thêm một đôi châu thoa tinh xảo, những người khác đều thêm rất quý trọng. Quý Vân Vi và Quý Vân Lưu mỗi người còn trực tiếp đưa ra một cái tráp.
Một người tương lai phải gả chính là nhà hoàng thương, một người tương lai là tức phụ hoàng gia. Quý phủ vốn thuộc nhà nghèo, phần lớn những người bà con xa đó không giàu có, thấy hai cái tráp tinh xảo, đều mở to mắt muốn nịnh bợ một phen. Một thiếu phụ họ hàng xa cầm khăn nói: "Chỉ nhìn hai tráp này đã biết đồ vật bên trong xa xỉ, nhị nương tử sao không mở ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt?"
Nhị cô nương biết rõ hai vị muội muội này trong tay có vốn riêng. Ngày thường, mặc kệ Quân gia tặng thứ gì hoặc phủ Mục Vương tặng đồ đến, Quý Vân Vi và Quý Vân Lưu chưa bao giờ giấu riêng, tỷ muội trong phủ đều có một phần. Hiện giờ, đồ vật đưa ra nhất định cũng sẽ không keo kiệt. Vì thế nàng ấy cười cười, lấy làm tự hào, tự tay mở hai tráp kia ra.
Quý Vân Vi tặng một bộ trang sức đá xanh, Quý Vân Lưu tặng một bộ trang sức hồng mã não. Hai bộ trang sức đều vô cùng độc đáo, vô cùng lộng lẫy. Đám nữ quyến đó còn chưa kịp hâm mộ tán thưởng một phen, đã có nha đầu vội vàng lại đây bẩm báo nói: "Tống di nương phủ Cảnh Vương tới."
Oác!
Nháy mắt, các thiếu phụ nổ tung rồi, rất nhiều người nắm khăn hô nhỏ một tiếng: Trời ạ!
Mọi người vốn tưởng rằng biểu cô nương Quý phủ về sau, dù thế nào hẳn cũng không có biện pháp gặp người, hiện giờ ấy vậy mà còn có thể tới Quý phủ thêm trang cho nhị nương tử? Đây là thấy chính mình có thể diện bao lớn đây!
Hiện giờ, nàng ta là người của phủ Cảnh Vương, nhị nương tử cũng không muốn xảy ra sai lầm gì ở ngày đại hỉ này. Nàng ấy cũng sai người cung kính đón Tống Chi Hoạ tiến vào.
Tống di nương theo tiểu nha hoàn dẫn đường, trong ánh mắt chờ mong của chúng nữ quyến, chậm rãi đi vào. Một thân váy áo tơ lụa ửng đỏ, cả người càng gầy càng trắng, giống như một người được cắt bằng giấy, gió thổi qua đã có thể thổi bay đi.
Đến trước mặt mọi người, nàng ta lần lượt hành lễ, rồi nhìn nhị nương tử cười nhạt: "Ngày mừng của nhị muội muội, ta cũng tới dính không khí." Nói, bảo tỳ nữ theo hầu đưa lên một cái tráp.
Có thiếu phụ cười nhạo một tiếng: "Không biết Tống di nương đưa cái gì tới, thần bí như thế, không bằng để mọi người cùng nhau nhìn một cái." Hai chữ "di nương" cắn đặc biệt nặng, làm nữ quyến bên cạnh sôi nổi che miệng cười một tiếng.
Tống di nương hệt như không nghe thấy, mắt thoáng nhìn tỳ nữ, bảo nàng kia mở tráp ra.
Bên trong là một bức tượng Tống Tử nương nương. Đại Chiêu tin Đạo, Đạo gia cầu con chính là cầu Tống Tử nương nương. Bức tượng Tống Tử nương nương này thần thái bình thản, rất hiền từ. Trước mặt tiên nhân Đạo gia, mọi người không dám nhiều lời, lại nghe thấy tỳ nữ của Tống di nương nói: "Di nương chúng tôi nguyện nhị nương tử có thể giống như Tống di nương chúng tôi, sớm ngày hoài thai."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người loé lên một chút, lại nhìn về bụng của Tống Chi Hoạ. Trách không được có thể kiêu ngạo như vậy, hoá ra là mang cốt nhục hoàng gia!
Đại nha hoàn bên cạnh nhị nương tử nghe xong ngữ khí cao cao tại thượng của tỳ nữ kia, tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên. Cái gì gọi là giống di nương nhà các cô? Một thiếp thị có thai mà thôi, cũng dám lấy ra khoe khoang, cũng không biết xấu hổ!
Quý Vân Lưu cũng vì lời này nhìn qua Tống Chi Hoạ. Dưới mắt biểu cô nương không lõm xuống, cung con cái còn chưa hiện ra, tướng mạo như vậy căn bản không phải tướng mạo của người mang thai. Lại xem trên trán nàng ta. Trán rộng không đầy, ánh sáng ảm đạm, cũng có thể nhìn ra phúc phận của nàng ta mỏng, con nối dõi không rõ. Biểu cô nương không phải tự tìm đường chết, nói dối chính mình mang cốt nhục của Cảnh Vương đấy chứ?
Ngày thêm trang cho nhị nương tử, biểu cô nương mang theo bụng giả lại đây, rêu rao nói chính mình đã mang thai... Gió thu thổi tới, khiến lục nương tử dạo này bận đến suýt nữa quên mất loanh quanh lòng vòng trong nội trạch, lúc này mới kinh ngạc hoàn hồn. Biểu cô nương, tôi ít xem phim truyền hình, cô cũng không nên học những diễn viên trong phim truyền hình tới lừa tôi. Dùng nước cà chua dính đầy váy, rồi tới vu oan giá hoạ người khác hại cô sẩy thai ... Loại chuyện này, một bước vô ý sẽ phải tổn thọ!
"Tống tỷ tỷ," Quý Vân Lưu bèn lên tiếng nói, "Ta nghe người ta nói mang thai ba tháng đầu là quan trọng nhất. Hiện giờ gió thu lạnh, tỷ tỷ mang thai không được ở chỗ này trúng gió..." Nghiêng người qua, Quý Lục dặn dò, "Tự Cẩn, ngươi đến chính viện bẩm báo chuyện này cho lão phu nhân, để lão phu nhân cùng vui vẻ... Cửu Nương, ngươi đi mời ngự y lại đây, thay Tống tỷ tỷ thỉnh mạch bình an..."
"Không cần!" Tống Chi Hoạ cự tuyệt dứt khoát. Một tay đỡ trên bụng, nàng ta nhìn Quý Vân Lưu cười nói, "Không cần mời ngự y lại đây. Trong phủ Cảnh Vương, Vương gia đã chuyên môn chuẩn bị cho ta hai vị ngự y. Ta vừa mới đến chính viện thỉnh an tổ mẫu rồi, tổ mẫu cũng đã biết chuyện này, làm phiền lục muội muội."
"Tống tỷ tỷ," Tống Chi Hoạ vừa dứt lời, Quý Thất mở miệng, "Tống tỷ tỷ hiện giờ thật có phúc. Không chỉ ở trong Di Hồng Lâu được Cảnh Vương nhìn trúng, nhảy long môn làm di nương, còn nhanh chóng hoài cốt nhục hoàng gia như thế. Thai này nếu là con trai, còn là hoàng trưởng tôn đó, tỷ tuyệt đối phải bảo vệ tốt con nối dõi hoàng gia trong bụng, giúp Tống tỷ tỷ mẹ quý nhờ con."
Lời chanh chua như vậy vừa nói ra, khiến mọi người đều kinh ngạc. Tuy trong lòng mỗi người đều nghĩ như vậy, nhưng giáp mặt nói ra lại là một chuyện khác. Thất nương tử, đây chính là ngày đại hỉ thêm trang của tỷ tỷ nhà cô đó!
Quý Thất nhìn Tống Chi Hoạ, hiện giờ đều hận không thể một ngụm uống máu nàng ta. Nếu không phải nàng ta, chính mình cũng sẽ không chờ ở đình Tứ Hỉ lâu như vậy, càng sẽ không bị một gã lưu manh cướp trâm, phải gả cho một người què!
"Thất muội muội," Hiện giờ, biểu cô nương một chút cũng không sợ Quý Thất. Nàng ta nheo mắt, ưỡn bụng còn không hiện ra chút nào, trong mắt toàn là vẻ ngạo mạn, "Lời này của muội là có ý gì?"
Quý Vân Lưu đứng một bên nhìn xem, hiểu rõ. Trong lòng biểu cô nương không có chút chột dạ nào, bộ dáng dường như thật sự có chuyện lạ, không giống giả vờ. Như vậy, chính bản thân nàng ta hẳn cũng không biết nàng ta không mang thai! Người sau màn ra tay lớn như vậy, muốn ngự y bịa đặt nàng ta mang thai là ai? Thái Tử? Cảnh Vương? Hay là Cảnh Vương phi? Là tính toán để nàng ta "sinh", hay là "sẩy mất"?