Tết Trung Thu đúng hạn tới. Vốn là thời điểm đoàn viên, nhưng Thất hoàng tử vẫn còn ở quận Giang Hạ.
Tình hình dịch bệnh ở thôn Tiên Gia lần trước quả nhiên lan truyền ra các thôn khác. Ôn dịch lần này, toàn bộ khu vực Trung Nguyên đều bị lan đến. Quý Vân Lưu một lần làm pháp cầu mưa chỉ giải được lửa sém lông mày, không thể giải quyết hoàn toàn nạn hạn hán. Tần vũ nhân tu đạo trong núi Tử Hà cũng xin chỉ đi đến quận Giang Hạ...
Đời sống người dân không ổn, thì Hoàng Đế không vui. Hoàng Đế không vui, đại thần trong triều tự nhiên mỗi người cảm thấy bất an. Vì thế, toàn bộ kinh thành, mỗi người cũng đều run sợ trong lòng, khiến mười lăm tháng tám năm nay cũng lạnh lẽo.
Quý Vân Lưu rời giường, vừa rửa mặt chải đầu xong, Hồng Xảo bưng chậu rửa tay đến bên ngoài chuyền tay, ngẩng đầu đã thấy Cửu Nương nâng một hộp giấy tiến vào từ chỗ cửa tròn.
Đợi nàng ấy đến gần, Hồng Xảo liền vội vàng hỏi: "Trong tay cô cầm thứ gì? Hôm nay mười lăm, có thư Mục Vương truyền đến không?"
Cửu Nương vỗ vỗ hộp: "Đều ở bên trong."
"A!" Hồng Xảo thấp giọng kinh hỉ một tiếng, đẩy đẩy Cửu Nương vào phòng, "Cô mau đưa qua cho cô nương đi, cô nương chỉ sợ đã cực kỳ mong nhớ."
Mục Vương vừa đi đã đi hơn một tháng. Một tháng này, ngoại trừ thư tạm biệt sai người đưa tới lúc trước, còn chưa từng gửi thư nhà đến đây đâu!
"Chờ một lát!" Hồng Xảo bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, kéo Cửu Nương trở lại: "Cô nương đang dùng đồ ăn sáng. Cô muộn chút, muộn chút lại vào. Bằng không cô nương sẽ không có tâm tư dùng đồ ăn sáng đàng hoàng..."
Cửu Nương ngẫm lại cũng cảm thấy Hồng Xảo nói có đạo lý, bèn đứng chờ dưới hành lang. Chờ đến khi Hồng Xảo thu dọn mâm đi ra, rồi nàng ấy mới vào phòng.
"Đây là cái gì?" Quý Vân Lưu nhìn hộp giấy trên tay Cửu Nương, cũng cảm thấy kỳ quái, "Nhìn không giống hộp điểm tâm trong kinh."
Hồng Xảo nhấp miệng cười: "Bẩm cô nương, là Mục Vương điện hạ nhờ người đưa tới."
"Thất gia nhờ người đưa tới?" Cửu Nương mới vừa đặt lên bàn, Quý Vân Lưu đã đưa tay rút đi tơ hồng bên trên hộp giấy. Hai tay kéo về hai bên, mở hộp giấy kia ra. Bên trong từng tầng từng tầng bao lại. Sau khi mở từng lớp ra, mới thấy đồ vật bên trong, là mấy chiếc bánh trung thu.
Hồng Xảo chờ ở một bên cũng cực kỳ mong chờ xem trong hộp rốt cuộc là cái gì. Hiện tại vừa thăm dò thấy, không khỏi ôi một tiếng, rồi nhìn thêm hai cái, đáng tiếc nói, "Toàn bộ bánh trung thu đều hư mất rồi..." Tấm lòng của Mục Vương điện hạ, cô nương nhà mình đều không ăn được.
Cửu Nương nói: "Thời tiết nóng bức, Giang Hạ cách xa kinh thành, điện hạ một đường nhờ người mang về, trên đường vẫn luôn bị bọc kín, làm thế nào cũng sẽ hỏng mất."
Theo bánh trung thu đưa tới còn có một phong thư. Lục nương tử suýt nữa biến thành oán phụ khuê phòng, muốn nhìn trăng lấy máu thê thảm xúc động mà ngâm lên. Nàng thấy bốn chữ "Vân Lưu thân mến" trên thư này, lập tức vung tay lên, ra hiệu cho Hồng Xảo và Cửu Nương đều lui ra ngoài.
Hồng Xảo nhấp miệng cười, kéo Cửu Nương, vài bước đã lui ra ngoài cửa, đóng cửa lại. Hiện tại dù cho Mục Vương điện hạ nhờ người đưa tới một đống châu báu, chỉ sợ cũng không so được với một phong thư bình an này đâu!
Trong phòng, lục nương tử từ đầu đến cuối một chữ không sót xem xong hai lần, rốt cuộc nếm đủ tâm nguyện, trong lòng mỹ mãn.
Trên thư Mục Vương viết rất nhiều, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Giống như viết nhật ký mà viết ra chuyện mỗi ngày khi hắn ở Giang Hạ, còn viết nguyên nhân chậm chạp chưa viết thư bình an: Ôn dịch khuếch tán, khu vực Trung Nguyên đều bị phong toả, chỉ vào không ra.
Xem thư xong, Quý lục nương tử hoàn toàn biến thành kẻ ngốc nghếch ngọt ngào, chỉ biết cười ngây ngô, cảm thấy mấy chiếc bánh trung thu bị hỏng trước mắt đều có vẻ đặc biệt thuận mắt. Nàng tỉ mỉ thưởng thức vài lần, sau đó véo một miếng nhỏ, để vào trong miệng, nhai nhai, càng cảm thấy mùi vị bánh trung thu quá hạn thắng qua vô số nhân gian. Ít nhất, hương vị kia cũng thật ok!
Hôm nay đưa bánh trung tới không chỉ có Thất hoàng tử, còn có Tần nhị nương tử, Văn Thuỵ Huyện Chúa, hơn nữa còn cả bánh trung thu ngự trù trong cung ban thưởng xuống. So sánh với bánh trung thu quá hạn của Thất hoàng tử, những chiếc bánh trung thu này thật sự đầy đủ mọi sắc hương. Vì thế, lục nương tử bảo Hồng Xảo ném đi bánh trung thu hiệu "tương tư" kia, lưu loát ăn xong bánh trung thu ngự trù trong cung ban thưởng. Thời điểm sai người ném đi, rõ ràng, dứt khoát, thật sự không có nửa điểm luyến tiếc!
Qua xong ngày tết Trung Thu mười lăm tháng tám, Quý phủ đã bắt đầu bận rộn. Việc hôn nhân của Quý nhị nương tử, còn cả lễ cập kê và việc hôn nhân của Quý Vân Vi, hết thảy đều là thời điểm yêu cầu người hỗ trợ... Vì thế, nhân ngày đoàn viên này, Hà thị mang theo Quý Thất cũng trở về ở lại trong Quý phủ.
Buổi tối, Quý phủ bày hai bàn tiệc nhỏ, mọi người vây quanh, cùng nhau ngắm trăng ăn cua uống rượu hoa quế.
Không biết có phải bởi vì ở nhà làm ầm ĩ quá lợi hại hay không, từ nơi này của lão phu nhân, nương ngọn đèn lồng và ánh trăng nhìn lại, chỉ cảm thấy gương mặt của Quý Thất đều gầy thành dáng vẻ một quả dưa chuột. So sánh với Quý Vân Lưu mặt trứng ngỗng mượt mà, quả thực giống như dân chạy nạn bệnh dịch từ Trung Nguyên đến đây.
"Hà thị," Lão phu nhân nhịn không được nên mở miệng, "Nếu việc hôn nhân của thất nha đầu đã định ra, ngươi cũng phải tìm một nữ đại phu giúp nó dưỡng tốt thân thể mới được."
Lão phu nhân chỉ ở bên cạnh, giọng cũng không lớn, nhưng tam phu nhân bỗng vô cớ ấm ức. Nàng ta chính là tốn không ít bạc sai người thám thính cả trước lẫn sau. Hoá ra, tam thiếu gia Trương gia kia căn bản là một người què!
Sau khi Hà thị biết được chân tướng, đồng dạng ở trước mặt tam lão gia muốn chết muốn sống, muốn từ chối việc hôn nhân này, bị tam lão gia ào ào tức giận trực tiếp cự tuyệt.
Tam lão gia uy nghiêm không thể xâm phạm: "Hà thị, việc hôn nhân này không thể từ! Hiện giờ người ta ngay cả nạp chinh cũng đã xong, ngoại trừ thất tỷ nhi chết, bằng không không được từ hôn!"
Hà thị nghĩ đến nơi này, tức khắc khóc nghẹn lên.
Quý Thất dường như không thể nhìn mẫu thân nhà mình mất mặt xấu hổ như thế, lúc này mọi người ở đây ấy vậy mà cũng không che giấu, trực tiếp đứng lên: "Tổ mẫu, thân thể cháu gái không khoẻ, về phòng trước."
Một bữa cơm gia đình yên ổn, bị tìm đen đủi, lão phu nhân cũng không có tâm tư ăn nữa. Nói thẳng cho mấy đứa cháu gái ở trong sân ngắm trăng, rồi đuổi đám nhỏ đồng lứa ra ngoài.
"Ngươi nhìn xem ngươi, thành thể thống gì!" Đợi người đi hết, lão phu nhân duỗi tay chỉ vào tam phu nhân, ngực lại bắt đầu đau: "Yên ổn ăn một bữa cơm, có chuyện gì không thể chờ ăn xong rồi nói?"
Hà thị nghẹn ngào quỳ xuống, nói ra toàn bộ chuyện chính mình hỏi thăm được, khóc lóc muốn lão phu nhân làm chủ cho nàng ta.
"Việc hôn nhân này là Tùng ca nhi định ra, Thái Tử đảm bảo. Nạp chinh đã xong, sao có thể từ hôn!" Lão phu nhân nghe xong sắc mặt cũng đen, "Ngày đó, chuyện này ngươi sao không điều tra rõ ràng một chút! Hiện giờ nếu hối hôn, người bên ngoài sẽ nói thất nha đầu thành bộ dạng gì!"
"Vậy cũng tốt hơn so với việc gả cho một người què!" Hà thị hiện giờ hoàn toàn không có cách nào, nhào qua, "Mẹ, mẹ... Thất tỷ nhi cũng là cháu gái ngài. Tỷ nhi trong phủ chúng ta đều gả cho người tốt, không thể chỉ có thất tỷ nhi như vậy!"
Lão phu nhân bị buộc không có biện pháp, sai người đi mời tam lão gia lại đây hỏi chuyện này.
Tam lão gia vừa đến trước mặt lão phu nhân, lập tức chỉ trời thề thốt. Chuyện này không phải ông ta không điều tra cẩn thận, ông ta còn cố ý gặp qua Trương Phong Ngữ kia, là quân tử ấm áp, học thức cực tốt. Nếu không phải hai năm trước ngã què chân, kỳ thi hội lần này nhất định có thể vào mấy thứ hạng trước nhị giáp!
"Mẹ, không phải nhi tử lừa người, tam ca nhi cũng gặp qua tam lang Trương gia, cũng khen không dứt miệng! Mà Trương tam lang kia cũng không phải không thể đi đường, chỉ là thọt chút mà thôi. Những mặt khác đều không khác gì người bình thường."
Truyền Quý tam thiếu gia tới, quả nhiên lời nói giống tam lão gia như đúc.
Lão phu nhân dù không tin ánh mắt của nhi tử nhà mình, cũng không thể không tin ánh mắt cháu trai. Trương tam lang ngã gãy chân cũng không thể bởi vậy mà ghét bỏ người ta, lão phu nhân để ý vẫn là phương diện nhân phẩm giáo dưỡng. Tam thiếu gia nói ra toàn bộ những thứ mình biết. Lão phu nhân nghe xong, tổng kết Trương tam lang xác thật là phu quân rất tốt, nếu không phải ngã gãy chân, chỉ sợ không tới phiên cháu gái này nhà mình. Thái Tử cũng là dùng tâm tư làm mai.
Lập tức, lão phu nhân cũng mặc kệ Hà thị, phất tay bảo tam lão gia mang nàng ta đi.
Trung thu qua đi, nắng gắt cuối thu lùi xuống, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.
So với Trần thị và Vương thị gần đây bận rộn, Quý Vân Lưu cũng không tốt hơn bao nhiêu, đồng dạng bận giống như con quay xoay quanh.
Nhị nương tử và tứ nương tử sắp gả, nên Trần thị giao toàn bộ nội trợ trong phủ cho Quý Vân Lưu. Trần thị nói ra cũng từng câu có lý. Mục Vương đơn độc ở một phủ, sau này nội trợ trong phủ không có bà bà hoặc chị em dâu xử lý, toàn bộ đều do Quý Vân Lưu vị Vương phi này quản. Hiện giờ nếu không sớm ngày quen tay trong phủ nhà mình, sau này ở phủ Mục Vương luống cuống tay chân, ném đều là thể diện Quý phủ.