Cát Quẻ

Chương 139: Gà bay chó sủa



Nàng nghĩ đến lúc trước Quý Vân Lưu ở nhờ trong biệt viện núi Tử Hà, lại nghĩ đến lần kia, tại thôn trang trước khi xuống núi, Thất hoàng tử tươi cười đối với xe ngựa, liền bị Quý Thất hiểu lầm! Quý Vân Vi lập tức liền suy nghĩ cẩn thận. Thì ra, trong lòng Thất hoàng tử có tình có ý. Có điều, nó vẫn luôn thuộc về lục tỷ nhi! Ánh mắt nàng thoáng nhìn Quý Vân Lưu, chỉ thấy nàng ấy hơi hơi nghiêng đầu, nhấp miệng hướng về Thất hoàng tử tươi cười dịu dàng. Bên kia, Thất hoàng tử nhìn nàng ấy, trên mặt trong trẻo lạnh lùng cũng giống như mây trời vừa tan, khoé miệng lộ ra một tia ý cười ấm áp lòng người. Giữa hai người, rõ ràng là một bộ chàng có tình thiếp có ý, sóng mắt đưa tình!

"Loảng xoảng!" Ba tiểu nương tử còn lại trong đình, tất cả đều bị nụ cười này của Ngọc Hành khiến cho không ổn rồi!

Quý Vân Vi chỉ cảm thấy lục muội muội của chính mình nếu có liên quan tới Thất hoàng tử, vậy thật chính là ra ổ sói lại muốn vào miệng hổ, lập tức lòng nàng tràn đầy chua xót.

Tô tam nương tử đứng nghiêng đầu, cách Quý Vân Lưu không xa. Vì cách không xa, nụ cười này của Thất hoàng tử liền giống như mặt giãn ra nhìn chính mình mà cười, tức khắc đứng nơi đó ngây ngẩn cả người! Chẳng lẽ, chẳng lẽ Thất hoàng tử đối với chính mình, đối với chính mình là...

Đồng đại nương tử ngồi trên ghế đá. Nụ cười này, coi như lừa mình dối người, xem như ánh mắt chính mình không tốt cũng thế, nhìn tới nhìn lui, làm thế nào đều không thể liên hệ đến chính mình. Lòng nàng tràn đầy khổ sở liếc nhìn Tô tam nương tử một cái, lại rũ con ngươi, ấn ngực chính mình, một khuôn mặt đều trắng. Thì ra, Thất hoàng tử căn bản vô tình với chính mình. Có lẽ y căn bản cũng không biết trong kinh thành này, có người gọi là Đồng Kiều Kiều!

Tô tam nương tử bị nụ cười như vậy của Thất hoàng tử làm ba hồn đều bay ra ngoài cơ thể. Nàng thẹn thùng rũ đầu xuống trước, nắm lấy khăn, đỏ mặt nhẹ giọng nói với Đồng đại nương tử: "Đại nương tử, chúng ta, chúng ta đi qua bên kia một chút đi. Hoa bên kia nở cũng thật đẹp." Giờ phút này, nàng chỉ muốn tìm người đi thăm dò xem Thất hoàng tử có phải thật sự có ý đối với chính mình hay không! Nếu y có ý, vô luận như thế nào, nàng cũng phải trở thành Thất hoàng tử phi!

Nhìn hai người một trước một sau ra khỏi đình hóng gió, Quý Tứ tim đau như cắt lại thấp giọng mở miệng: "Lục tỷ nhi, ta, ta có lời muốn nói với muội. Muội đừng trách tỷ tỷ nói không dễ nghe, nhưng mà chuyện này... Muội cần phải nghe một lời của tỷ tỷ. Thất hoàng tử kia, đối với muội, dù y đối với muội là thật lòng thật dạ, nhưng Hoàng Thượng nơi đó, Hoàng Hậu nương nương nơi đó thì sao, sẽ để muội, để muội làm chính phi cho Thất hoàng tử sao? Nếu làm trắc phi, nhưng... Nhưng hiện giờ, muội là nữ nhi ruột của đại bá, đại bá nhất định sẽ không..."

Quý Vân Lưu thấy giọng nói của nàng ấy đều có chút nghẹn ngào, trong mắt càng là một mảnh thiệt tình, không hề có nửa điểm thần sắc lo lắng dối trá, lập tức cầm lấy tay Quý Tứ nhẹ giọng an ủi nói: "Tứ tỷ tỷ, cảm ơn tỷ. Có điều tứ tỷ tỷ yên tâm, ta và Thất điện hạ, nhất định là cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận, mà không phải nâng vào phủ làm trắc phi hoặc làm thiếp. Tỷ tỷ thật sự đừng lo lắng..."

"Thật sự?" Quý Tứ nghe nàng ấy nói như vậy, cầm ngược lại tay nàng: "Thất hoàng tử đã hứa hẹn với muội?"

Quý Vân Lưu gật đầu: "Không chỉ Thất hoàng tử đã từng hứa hẹn, mấy ngày trước mẫu thân cũng nói cho ta, Hoàng Thượng sớm đã nghĩ xong thánh chỉ, thánh chỉ là tự tay phụ thân sao chép. Trên thánh chỉ, viết sẽ tứ hôn cho ta và Thất hoàng tử, tỷ tỷ đừng lo lắng..."

"Thật sự, thật sự có chuyện này..." Quý Tứ nghe lời giống chuyện nghìn lẻ một đêm này, tựa như tin tưởng lại tựa như không tin, đang muốn nói gì đó, bên kia mọi người ồ lên một tiếng, cắt ngang đoạn nói chuyện giữa hai người.

Bên kia, Trương nhị lang đã sắp chạy qua đầu bên này của hồ nước. Vừa lúc hắn chạy mau, không kịp nhìn người liền bị vướng chân, quăng người về phía trước, té ngã thẳng tắp vào trong hồ nước. Một cú té ngã này làm gã sai vặt ở bên cạnh luống cuống tay chân. Động tĩnh lớn như vậy, Trang Thiếu Dung bên này trong mắt đều đang tìm kiếm Trương nhị lang lập tức liền thấy! Hắn nhảy dựng lên, lập tức chạy như điên, xông thẳng đến bên hồ nước. Tỷ tỷ ruột của hắn bị rót canh mê hồn, nhưng Trương nhị lang thật sự không phải phu quân chân chính. Dù là chính mình làm ác cũng thế, hắn không thể để hai người có tiếp xúc gì!

Tạ Tam nhìn bên kia chướng khí mù mịt, thấp giọng than một tiếng: "Trang gia này, thật là gàn bướng hồ đồ! Chẳng lẽ trong đầu toàn bộ phủ đệ tất cả đều là hồ nhão hay sao? Không biết hậu quả, dẫn người như vậy ra đây, thật là uổng phí tâm tư lần này của Thất gia và Hoàng Thượng!"

Ngọc Hành đứng tại chỗ, mặt không có biểu tình nhìn bên kia hồ nước. Trương nhị lang ở trong nước, không quan tâm ra sức bơi vào bờ bên kia. Trên bờ, rất nhiều gã sai vặt không biết nên nhảy xuống hay không nên nhảy xuống.

Ngọc Thất lại đảo mắt liếc qua Ninh Mộ Hoạ vừa vướng Trương nhị lang một chân kia. Mới vừa rồi bóng người lay động, chỉ là một chân thuận tay đẩy kia của Ninh Mộ Hoạ, lại không tránh được hai mắt Ngọc Hành. Ninh Mộ Hoạ đến cùng chỉ vì không quen nhìn Trương nhị lang phẩm đức không hợp, bênh vực kẻ yếu, hay là vì báo "Thù một mũi tên" của Quý gia thông gia này?

Ninh thế tử vướng chân, đẩy người, vẫn phong độ nhẹ nhàng như cũ. Hắn đứng trên bờ hồ, nhìn gã sai vặt đông đúc, nghi ngờ nói: "Trương nhị thiếu gia rớt hồ, làm sao không xuống nước cứu người?"

Gã sai vặt nghe Ninh thế tử phân phó, rốt cuộc còn đang do dự không chừng. Bộ dáng kia của Trương nhị lang trong hồ, căn bản không cần người đi cứu giúp!

Trưởng tử của Trưởng công chúa vì là chủ nhân, một tiếng ồ lên mới vừa rồi cũng làm hắn chạy tới: "Thất thần làm gì! Xuống nước cứu Trương nhị thiếu gia lên!"

Chữ "Cứu" kia hắn cắn đặc biệt nặng, gã sai vặt lập tức biết, đó là dụng ý gì!

Trang Nhược Nhàn thấy Trương Nguyên Hủ định bơi đến, một phen túm lấy chúng nha hoàn phía trước, đi qua vài bước, bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất: "Mẫu thân, con và Hủ lang là!"

Nhị phu nhân che ngực lại, nghe lời phía sau nữ nhi nhà mình muốn nói ra, quả thực không chịu nổi chuyện buồn cười hoang đường như vậy! Một trận rét lạnh đến xương bò lên trái tim, nàng cảm thấy giờ phút này cứ như vậy mà nổ chết đều tốt hơn so với đối mặt hiện thực!

"Ta ta ta... Ô..." Văn Thụy Huyện Chủ nhanh tay, một tay che miệng Trang Nhược Nhàn lại, nhanh chóng cản nàng ta: "Người tới, hôm nay thân thể tứ cô nương không khoẻ, tuyệt đối phải chiếu cố tốt cho nàng!"

Vì thế, mấy nha hoàn đi lên, lại là một trận gà bay chó sủa.

Quý Vân Lưu và Quý Vân Vi ngồi ở trong đình, dựa vào lan can. Quý Lục nhìn động tĩnh bên kia, nhẹ nhàng thở dài: "Việc thế gian hoàn toàn tác động lẫn nhau. Một bước dẫn đến một bước, Trang tứ cô nương cuối cùng vẫn lựa chọn nhảy vào hố lửa này."

"Quả nhiên là kẻ ngụy quân tử!" Quý Vân Vi nói: "Trương nhị lang kia không màng thanh danh của tiểu nương tử, trước mặt mọi người làm ra việc gièm pha như vậy, quả thực không biết xấu hổ đến tận cùng! Chỉ có Trang tứ nương tử kia một lòng bị chuyện tình nam nữ che giấu, mới cảm thấy hắn là thật tình đối đãi. Phàm nếu hắn có chút thiệt tình, cũng không nên không bận tâm thanh danh của Trang tứ nương tử như vậy!"

Động tĩnh bên cạnh hồ nước quá lớn, mọi người nhón chân xem diễn quá nhiều, Văn Thụy Huyện Chủ sai người kéo Trang Nhược Nhàn ra, một bên lại phái người bẩm báo chuyện này cho mẫu thân nàng, Trưởng công chúa. Nàng cũng bị chuyện như vậy làm cho sứt đầu mẻ trán, một lòng hối hận vì sao mẫu thân lại đưa thiệp đến Trang phủ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv