Cát Quẻ

Chương 138: Cách hồ nhìn nhau



Cũng may nơi này nha hoàn đông đảo, vài chục bước liền có một người. Sau khi nàng ra lệnh, một đám nha hoàn ùa lên, bao quanh ôm lấy Trang tứ cô nương. Trang Tứ không giãy giụa được, đành phải khóc lớn: "A nương, a nương..."

Động tĩnh bên này không nhỏ, nam quyến bên kia hồ nước đều sôi nổi ghé mắt nhìn qua. Trang Thiếu Dung mắt sắc, vốn có thể nhanh chóng nhận ra tỷ tỷ nhà mình. Hắn lập tức nhảy dựng lên liền chạy về phía bên kia hồ nước. Không chạy được hai bước, hắn chính diện đụng phải một bức tường thịt mặc y phục xanh ngọc. Mắt hắn ngừng lại, thấy rõ người chính mình đụng phải vậy mà là Ninh Mộ Hoạ!

"Xin lỗi!" Trang Thiếu Dung không hề nghĩ ngợi, vòng qua hắn ta liền muốn chạy về phía trước.

Công phu của Ninh Mộ Hoạ lợi hại, bước chân hơi xoay tròn, lại đứng trước mặt Trang Thiếu Dung: "Trang lục công tử, hiện tại ngươi không nên tiến lên, mà nên phòng người có lòng giậu đổ bìm leo." Dứt lời, hắn hơi mỉm cười, hồng ngọc bên hông lắc lư một chút, liền đi về phía đình hóng gió phía trước.

Trang Lục không suy nghĩ cẩn thận ý tứ của một câu không đầu không đuôi này. Thời khắc hiện giờ, không cho phép hắn nghĩ nhiều, chỉ có thể lại chạy về phía trước. Trong lúc vội vàng, cánh tay hắn bị người bắt lấy. Hắn vừa nhấc đầu, liền thấy người bắt lấy chính mình: "Ngọc Thất ca ca, đệ, a nương đệ, tỷ tỷ đệ..." Trang Lục thấy Ngọc Thất, giống như tìm được trụ cột, giọng nói cũng nghẹn ngào.

"Giờ phút này đệ nên đi tìm Trương nhị lang, để hắn ta không lại đây làm bậy, mà không phải là tự mình vọt lên!" Ngọc Hành mặt không có biểu tình, giọng điệu đều lạnh đến mức tận cùng. Một vở diễn này nếu thành toàn Trương Nguyên Hủ, lúc trước hắn ở Đại Lý Tự hao hết tâm tư bảo toàn thanh danh cho Trang gia, đều là uổng phí!

Trang Thiếu Dung bỗng nhiên hoàn hồn! Thì ra Ninh thế tử nói người có lòng giậu đổ bìm leo chính là Trương nhị lang! Hắn lập tức xoay người hỏi gã sai vặt một bên, có thấy nhị thiếu gia Trương gia không.

Đình hóng gió bên này hồ nước, lúc này, Tô tam nương tử cũng không đi. Bỏ lỡ náo nhiệt như vậy, chẳng phải là chờ mười năm? Nàng lôi kéo Đồng đại nương tử ngồi xuống trong đình, dùng khăn che miệng, cười nói với Đồng đại nương tử: "Một tuồng này của Trang tứ nương tử, ta xem như có kiến thức. Lúc trước nàng rơi xuống nước tại phủ Cảnh Vương, màn tuồng kia ta chưa thấy được, còn tiếc hận một đoạn thời gian. Hiện giờ, cuối cùng lại ra giai thoại, lòng ta như nguyện!"

Nói xong, nàng nhìn hai tiểu nương tử Quý phủ ngồi xuống bên ghế cạnh đình, Tô tam nương tử lại xin lỗi cười cười: "Ây da, xin lỗi, Quý lục nương tử, mới vừa rồi là ta nói không lựa lời, nói sai rồi." Nàng nhẹ vỗ lên miệng chính mình, cười nói: "Còn mong lục nương tử đại nhân đại lượng, đừng so đo với cái miệng này của ta."

Quý Vân Lưu nhìn nàng ta trào phúng cũng không phải thật tình xin lỗi, cũng chậm rãi cười: "Không sao, Tô tam nương tử lần sau đừng lại vô tâm lỡ lời là được."

Thái độ thanh cao như vậy, làm vẻ tươi cười Tô tam nương tử súyt nữ đều cương ở trên mặt. Cũng may công phu hàm dưỡng của nàng làm cực tốt, hơi hơi nghiêng đầu, rồi quay đầu lại, xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Chỉ chốc lát sau, lại cảm thấy Đồng đại nương tử bỗng nhiên bắt lấy tay chính mình, Tô tam nương tử nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"

"Bên kia..." Đồng đại nương tử khẩn trương một tay nắm lấy tay Tô Tam, một tay cầm khăn đè trên ngực: "Bên hồ nước, ngươi nhìn, ngươi nhìn một chút."

Bộ dáng khẩn trương như vậy, làm mấy nữ quyến trong đình đều chuyển đầu qua bên hồ nước.

Trang tứ cô nương còn ở trong vòng vây của nha hoàn muốn chết muốn sống. Nhiều người như vậy, lại không thể đánh ngất nàng ta tại chỗ, một đám người đành phải vây quanh kéo dài, chậm rãi kéo thời gian.

Rất nhiều thiếu niên bên kia hồ nước đều hướng về phía Trang tứ nương tử nhìn xem, cũng có người không xem nàng ta, đang ngắm cảnh.

Trưởng công chúa và phò mã sinh được một trai một gái. Nữ nhi chính là Văn Thụy Huyện Chủ, nhi tử năm nay đang độ hai mươi nhược quán, cũng tự nhiên hào phóng tiếp đãi nam quyến bên này hồ nước. Giờ phút này, hắn đang dò hỏi xem nữ quyến bên kia xảy ra chuyện gì, liền thấy Trương nhị lang chạy như bay qua đó. Hắn ta hoàn toàn không màng lễ tiết, nhấc chân hướng về phía bên ngoài hồ nước liền chạy như điên!

Trương nhị lang không màng lễ tiết là có đạo lý! Vừa rồi hắn đã thấy, Trang Nhược Nhàn ở đầu kia! Con đường làm quan của hắn chưa thành, ngược lại đã mất đi tiền đồ. Hiện giờ, đối với Trang tứ cô nương còn si mê chính mình, hắn không thể lại bỏ qua. Dù cho ở chỗ này xé rách da mặt, từ bỏ thể diện, hắn cũng phải cưới được nàng ta! Đây có thể là trợ giúp duy nhất ngày sau của hắn!

"Ngươi xem! Bên kia đang chạy tới chính là nhị thiếu gia Trương gia?" Tô tam nương tử nhìn thấy, mắt trừng lớn, quả thực cười lệch miệng: "Chẳng lẽ, hai người bọn họ còn ở trước mắt công chúng, tới một tiết mục không phải nàng không cưới, không phải chàng không gả hay sao? Ái chà, chuyện này về sau làm sao gặp người đây! Ta thật là, ta thật là... Đời này cũng chưa gặp qua tuồng hay như vậy!" Chuyện này so với những màn kịch trên đài diễn đó còn thú vị hơn nhiều!

"Không, không xem bọn họ. Ngươi nhìn, ngươi lại nhìn một chút, Thất, Thất điện hạ!" Đồng đại nương tử thật không quan tâm những chuyện mất mặt xấu hổ này. Mới vừa rồi nàng nhìn xem dòng người kích động, liền thấy đương kim Thất hoàng tử Ngọc Hành!

Lời này của Đồng đại nương tử vừa ra, làm Tô tam nương tử cũng mất hứng thú với chuyện của Trang Tứ và Trương nhị lang. Nàng lập tức đứng lên liền đi tìm bóng dáng của Thất hoàng tử. Người đặt ở trong lòng, dù là ở trong đám người, nàng cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra! Thất hoàng tử một thân áo tím, ở trong chúng nam quyến có vẻ loá mắt mười phần. Tô tam nương tử có lòng tìm kiếm, cũng tìm được hắn rồi. Nàng lập tức nhẹ nhàng "A" một tiếng: "Thất điện hạ đang trông về nơi này đấy!"

Trong lòng Đồng đại nương tử càng thêm tràn đầy kích động. Lúc trước nàng nghe nói Thất hoàng tử đi Tử Hà Quan, ngày đêm hối hận, hối hận chính mình vì sao không đi nơi đó nghe đạo pháp. Bằng không, có khả năng gặp được Thất hoàng tử trong núi Tử Hà. Nếu như có thể gặp được, chỉ cần... Chẳng sợ chỉ cần nói một câu cũng tốt! Mẫu thân của nàng cũng trộm nói với nàng, chỉ cần Thất hoàng tử cử hành lễ trưởng thành, phong Vương, Hoàng Hậu liền tìm người được chọn làm Vương phi cho y. Nàng sẽ là người đầu tiên được lựa chọn làm Thất hoàng tử phi!

Tô tam nương tử thấy mặt Đồng đại nương tử đỏ bừng, trong lòng khó chịu giống như ăn nửa cân sáp. Luận xứng đôi, dòng dõi của nàng và Thất hoàng tử cũng không kém bao nhiêu, ngay cả tuổi tác, vẫn là nàng và Thất hoàng tử càng thích hợp hơn. Nhưng mà, chỉ bởi vì phụ thân nàng Tô Kỷ Hi vì tranh giành đảng phái, không thích nàng gả cho Thất hoàng tử. Bởi vậy, nam nhi lang như Thất hoàng tử vậy, nàng cũng chỉ có thể trộm đặt trong lòng, không dám biểu hiện ra ngoài.

"Đại nương tử, mặt ngươi đỏ thành như vậy, là nơi nào không thoải mái sao? Nếu không thoải mái, hôm nay không bằng ngươi trở về trước?" Câu không chua không lạnh, lời vừa chua vừa lạnh này, chính là biểu đạt nội tâm phức tạp của Tô tam nương tử.

Quý Vân Lưu ngồi bên ghế dựa của đình hóng gió, dựa vào lan can, bị một tiếng "A" này của Tô tam nương tử kêu đến cũng một mực nhìn về phía bên kia hồ nước.

Nam nữ đang yêu đương, trong lòng trong mắt chỉ có đối phương. Nàng vừa nhìn kia, liếc mắt một cái rất nhanh liền thấy Ngọc Thất thân mặc áo tím bên trong đám người.

Quý Tứ ngồi ở bên cạnh cũng thấy, nàng còn thấy Thất hoàng tử nhìn về phía nơi này. Nàng cẩn thận nhìn xem, lập tức, một lòng nàng đều trở nên hỗn loạn. Thất hoàng tử... Thất hoàng tử đây là đang xem lục muội muội của nàng?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv