Tần vũ nhân gật đầu, mời thị vệ ra ngoài cửa điện, chậm rãi đi về phía bàn sách: "Sở đạo nhân này, vi sư phải xuống núi gặp một lần. Lục nương tử Quý phủ này, vi sư càng muốn xuống núi gặp một lần." Tần vũ nhân ngừng ở trước bàn, liền vỗ tiểu đạo nhân hai cái, cười nói: "Chà, tiểu Mễ, vi sư đều lấy cớ để con xuống núi vui sướng đó!"
Là ngài lấy cớ xuống núi vui vẻ! Sư phụ thối không biết xấu hổ! Khoé miệng tiểu Mễ giật giật hai cái, tiếp tục nghiền mực.
Lữ đạo nhân xem Tần vũ nhân nhấc bút chấm mực, tức khắc đứng lên. Hắn đứng bên cạnh nhìn xem sư phụ mình viết bát tự này như thế nào. Kết quả, hắn thấy Tần vũ nhân một chữ không sót, sao chép toàn bộ lời phê của Sở đạo nhân, cả một chữ cũng không sửa! Ăn bớt ăn xén... nguyên vật liệu như thế!
"Đây đây đây..." Lữ đạo nhân dường như gặp phải câu hỏi khó có một không hai, hai hàng lông mày đều hợp lại thành một đường thẳng tắp, "Sư phụ, bát tự này thật sự không tương khắc?"
"Tương khắc." Tần vũ nhân sao chép xong, ký tên Tần Tư Tề của chính mình, lấy ra ấn nhỏ tùy thân của bản thân, đóng dấu lên.
"Vậy vì sao người..." Lữ đạo nhân càng thêm khó hiểu, "Người vì sao viết đại cát đại lợi?"
Tần vũ nhân ha hả cười, chỉ vào bát tự của Quý Lục nói: "Ấn theo sinh thần bát tự này tới xem, ngày sinh của nàng, giờ sinh bị khắc, người này ở tháng trước liền có tai hoạ lớn, nơi này, con đã nhìn ra?"
Lữ đạo nhân gật đầu: "Quý Tị, năm nay có tai ương liên quan đến dòng chảy!"
"Gió, là vật di chuyển thế gian. Tốn là gió, tai ương liên quan đến dòng chảy này, chính là khí lạnh nhập thể." Tần vũ nhân cười trong trẻo, như có ý đau thương, "Chính phong hàn này, làm chủ nhân bát tự này không còn hơi thở rời đi!"
"Sư phụ!" Lữ đạo nhân kinh hãi, giọng nói cũng không phải của chính hắn, "Chủ nhân bát tự đã, đã..." Đã rời đi! Vậy Quý lục nương tử hiện giờ là ai?! Nàng là tiên hay là quỷ, là yêu hay là nghiệt? Nàng từ đâu tới đây? Nan đề có một không hai trong đầu Lữ đạo nhân càng làm hắn suy nghĩ trăm lần cũng không ra!
"Hai mươi ba ngày trước, thiên cơ có biến, vi sư xem thấy Tử Vi Tinh. Tử Vi Tinh hiện ra, hoá hiểm vi di, tránh hung giục cát." Tần vũ nhân gõ lên bát tự của Quý Vân Lưu, nhìn bát tự Ngọc Hành: "Người này, vi sư muốn đi gặp một lần."
Lữ đạo nhân và tiểu đạo nhân đều còn đang ở trong khiếp sợ chưa hoàn hồn, Tần vũ nhân đã một tay vỗ lên cái trán của tiểu đạo nhân, cất cao giọng nói: "Tiểu Mễ, nhanh thu thập đồ đạc tay nải cho sư phụ, vi sư mang con xuống núi ăn thịt uống rượu!"
Trong Yêu Nguyệt Viện, Hồng Xảo hầu hạ Quý Vân Lưu dùng điểm tâm sau giờ trưa, đang muốn lui ra ngoài, nghe được cô nương nhà nàng phân phó: "Hồng Xảo, nói Tô Anh hôm nay làm thêm vài món ăn."
Ánh mắt Hồng Xảo giật giật, đáp ứng một tiếng, lui xuống. Hai ngày trước, Thất hoàng tử đều qua đêm trong Yêu Nguyệt Viện. Phải chăng hôm nay còn muốn tới nơi này dùng bữa? Thất hoàng tử thật đúng là xem nơi này thành hậu trạch của bản thân hay sao?
Ngọc Thất cưỡi ngựa, xuất cung liền đến thẳng phủ Quỳnh Vương.
Lục hoàng tử đứng sau ảnh bích của vương phủ, thấy Thất hoàng tử lại tới nơi này qua đêm... A phi, hắn nơi nào là qua đêm ở chỗ này! Hắn ngay cả giường vương phủ cũng không nằm vào! Lục hoàng tử thấy Thất hoàng tử lại lấy nơi này làm cớ, vừa dẫn hắn vào bên trong vừa khổ hề hề mà nói: "Thất ca nhi, chuyện này đệ kiềm chế chút. Nếu a cha biết ta là đồng loã, giúp đệ che lấp để đệ đến nơi pháo hoa hẻm liễu, trách phạt khác cũng thôi, ta chỉ sợ, chỉ sợ muốn trừ đi mấy tháng bổng lộc của ta... Ngày sau, ta lục ca đệ càng muốn khổ sở!"
Ngọc Hành có tám vạn tám ngàn lượng bạc, dường như đi đường đều có thể phát. Hắn vươn tay, đưa ra một tờ ngân phiếu ngàn lượng nói: "Lục ca, trái cây sơn dã mà huynh mang đến từ Bắc Địa rất ngon, lại cho người lấy cho ta một chút đi."
Một ngàn lượng ngân phiếu mua trái cây sơn dã, đừng nói Ngọc Hành chỉ muốn mấy cân, dù cho mua một nhà kho kia đều đủ. Lục hoàng tử lập tức cầm lấy ngân phiếu, lăn lộn nhìn trước nhìn sau, xem xong cảm thấy mỹ mãn mới thu hồi, lại ngẩng đầu, đã là vẻ mặt chính đáng: "Chúng ta đều là huynh đệ nhà mình, che lấp một chút này tính là cái gì. Dù cho vì thất ca nhi đệ không tiếc mạng sống, đều là ta lục ca đệ nên làm!"
Ngọc Hành cầm lấy một bao vải đựng trái cây sơn dã ngồi trên xe ngựa do Ninh Thạch đánh, cả bữa tối cũng không ăn, trực tiếp đi rồi. Bữa tối ở phủ Quỳnh Vương này, chỉ dùng qua hai lần, hắn đã quyết định sau này phải rời xa!
Lần thứ ba trèo tường Quý phủ, kỹ xảo của Thất hoàng tử ngày càng tiến bộ, nước chảy mây trôi, giống như đạp trăng giữa trời, quần áo bay bay, đã vào trong viện.
Hôm nay sớm hơn một canh giờ so với hôm qua. Khi hắn vào nhà, Quý Vân Lưu đang định dùng bữa tối. Nàng thấy hắn, hơi hơi cong môi cười rộ lên: "Đã dùng cơm tối chưa?"
"Còn chưa dùng bữa." Ngọc Hành đến cạnh bàn ngồi xuống, "Tới nơi này của nàng thử xem bếp nhỏ trong viện nàng."
Quý Lục nhìn hắn cười: "Đồ ăn trong phủ Quỳnh Vương không thể ăn, Thất gia ghét bỏ?"
"Nàng làm sao biết được?" Ngọc Thất có hứng thú đặt câu hỏi, "Làm sao biết đồ ăn trong phủ Quỳnh Vương không tốt?" Hắn nói xong, mở tay nải cầm trái cây sơn dã trong tay nải đưa cho Cửu Nương một bên, lại cầm ra một bó bản vẽ từ bên trong.
"Chữ Quỳnh, từ vương thêm kinh. Vương, thuộc về thân phận nhà tướng, kinh, dưới bộ đầu có bộ khẩu, dưới khẩu là bộ tiểu, phòng cái miệng ăn không đủ no kia." Quý Lục cười nói, "Quỳnh Vương, hình như trong túi túng quẫn à."
Lần đầu tiên Ngọc Hành nghe nàng đoán chữ. Hắn giữ chặt tay nàng, mở bàn tay kia ra, ở trên lòng bàn tay kia thong thả viết một chữ, ôn hoà cười nói: "Như vậy, cũng giúp phu quân sau này của nàng xem một chút."
Quý Lục nắm tay lại, cầm lấy ngón trỏ của hắn, nhìn hắn, chậm rãi cười lên: "Hành, hai người đi, mới có thể thành vương, Thất gia nơi nào còn cần lại xem cái gì."
*Chữ "Quỳnh" trong tiếng Hoa là 琼, hợp lại từ chữ "vương" - 王 và "kinh" - 京. Chữ "kinh" viết từ bộ đầu 亠, khẩu 口 - nghĩa là miệng và tiểu 小 - nghĩa là nhỏ.
*"Hành" là tên của Ngọc Hành, viết là 珩, ghép lại từ chữ "vương" - 王 và "hành" - 行 nghĩa là đi đường.
Giọng nói kia, như suối trong yên tĩnh mà chảy, như gió mát phất qua mặt. Tươi cười kia như sen trắng đơn thuần, làm người thấy cảnh đẹp ý vui. Mười ngón tay của Ngọc Hành đan xen với nàng, bên môi cũng không nhịn được lây nhiễm tươi cười: "Tốt, mặc cho hồng trần biến ảo, nàng và ta hai người một đường đi về phía trước!"
Sau một lát, Hồng Xảo và Cửu Nương bưng hộp đồ ăn tới, chia thức ăn lên bàn.
Tổng cộng tám món, có vài món Ngọc Hành đã từng ăn, có hai món cách làm kỳ lạ, hắn chưa từng gặp qua.
Quý Vân Lưu chỉ vào đó cười nói: "Đây là khoai sọ hấp lòng đỏ trứng, chính là lòng đỏ trứng vịt muối, khoai sọ cắt sợi, bọc một lớp lòng đỏ trứng là được. Món này mềm mại lại thơm, Thất gia nếm thử."
"Vậy tôm này lại làm như thế nào?" Ngọc Thất chỉ vào tôm đỏ thẫm chôn trong muối trắng tuyết hỏi.
"Đây là tôm hấp muối, tôm làm như vậy mùi vị nồng đậm, thịt tôm khô thơm ngon miệng, cũng không tệ." Quý Vân Lưu cười nói, "Có điều đồ ăn trong kinh mà Tô Anh làm cũng vô cùng không tồi, Thất gia đều nếm thử, nhìn xem tay nghề của Tô Anh so với ngự trù trong cung, như thế nào?"
Ngọc Hành cầm đũa, trước tiên nếm một miếng khoai sọ hấp lòng đỏ trứng: "Trứng muối vàng lại thơm, khoai sọ mịn mềm, đúng là không tồi." Hắn lại nếm thử mấy món khác, nhìn Quý Vân Lưu khẩu vị rất tốt cười nói: "Nàng ở nơi nào tìm được nữ đầu bếp, tay nghề này, ngược lại rất được."
"So với ngự trù thì sao?" Quý Vân Lưu để ý nhất vẫn là ngự trù trong cung, "Thế nào?"
Ngọc Hành cười: "Tay nghề của ngự trù trong cung cũng có người tốt kẻ xấu, chỉ là trong cung quy củ rườm rà, dù là món ăn yêu thích, cũng không thể ăn nhiều. Dùng bữa trong cung, không tốt như nàng tưởng đâu, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."