Hà thị tận tình khuyên bảo: "Thất tỷ nhi, con hiện giờ là đích nữ Quý phủ, chỉ cần theo khuôn phép cũ, sau này có rất nhiều nhi lang tốt để chúng ta lựa chọn. Đại bá con làm người cổ hủ, cũng sẽ không cho nữ nhi Quý phủ làm thiếp. Con xem tam tỷ nhi con vợ lẽ của đại phòng kia, ngay cả mẹ đẻ nàng ta là thân phận nha đầu rửa chân, đại bá con đều kết đôi nàng ta làm thê tử cho thương gia không cần lo chuyện áo cơm! Huống chi là con chứ!"
Quý Thất bĩu môi, thấp giọng chặn một câu: "Cho dù có nhiều nhi lang tốt, nhưng đều kém một cọng tóc của Thất hoàng tử."
"Con..." Hà thị nói đến phun nước bọt, một hơi nhiều lời như vậy, thấy nữ nhi nhà mình vẫn là không nghe vào, lửa giận nổi lên, giận tím mặt: "Thất tỷ nhi, Thất hoàng tử này, nếu con vẫn là mơ tưởng làm càn, vậy con liền tiếp tục ở trong sân chính mình nghỉ ngơi mấy ngày, cảnh tỉnh lại cho tốt đi!"
"A nương!" Quý Thất tóm lấy tay Hà thị, nước mắt lặng lề mà lăn xuống, "Con, con đối với Thất hoàng tử là thật tình. Cầu a nương giúp con, người nói dòng dõi chúng ta không trèo tới hoàng gia, con có thể làm trắc phi mà. Trắc phi hoàng gia cũng là tôn quý, chỉ cần con thay Thất hoàng tử sinh ra trưởng tử, sau này không chừng có thể được vị trí chính phi. A nương người không phải cũng như vậy sao..."
"Bốp!" Thất nương tử còn chưa nói xong, Hà thị một cái tát quăng lên mặt nàng: "Thất tỷ nhi, con nhớ rõ, cửa hoàng gia, không phải chúng ta có thể vào! Phía sau một vị trắc phi tôn quý cần phải có nhà mẹ đẻ tôn quý! Trong nhà chúng ta, ngoại trừ trong tay a nương còn có mấy lượng bạc, còn có cái gì! A cha con chỉ là quan tép riu từ thất phẩm! Con lấy cái gì đi trèo lên hoàng gia! Kia chính là hoàng gia động không động liền chém đầu!"
Thất nương tử bụm mặt khóc lóc trở về Khuynh Vân Viện. Nàng khóc ước chừng một canh giờ, cũng không giải toả được cục giận dỗi này. Nàng thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao a nương nàng liền chắc chắn Thất hoàng tử không có một phân tính ý nào đối với nàng!
Chuyện Quý Thất được bỏ cấm túc, rất nhanh liền truyền ra, khiến Tống Chi Hoạ ở trong phủ cũng biết được. Lời nói ba phần khách khí, bảy phần uy hiếp như vậy của Ninh thế tử vừa ra, ngũ cô nương cũng thật sự không tuyên dương ra ngoài chuyện "Ngẫu nhiên gặp được" của Tống Chi Hoạ ngày ấy. Hơn nữa, Tống nương tử đã nhiều ngày không ra khỏi cửa, trong phủ cho dù có khua môi múa mép, cũng đều là vây quanh thất cô nương.
Nghe Dao Dao bẩm báo xong, Tống nương tử đang thêu thùa ngay cả bị kim thêu chọc tới trên ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo cũng không biết.
"Cô nương!" Dao Dao nhanh chóng cầm đồ thêu kia, lấy khăn ra cầm máu cho Tống nương tử, "Người làm sao vậy? Chỉ là thất cô nương được thả cấm túc mà thôi, người vì sao nghĩ đến nhập thần như thế."
"Dao Dao," Tống Chi Hoạ không thèm để ý ngón tay, nàng chỉ cảm thấy trước mắt mỏi mệt, "Qua mấy tháng nữa ta liền mười bảy, nhưng mà tổ mẫu chưa từng giúp ta... Ta chỉ là ờ trong phủ gặp gỡ Ninh thế tử một lần, muốn nói lời cảm tạ với hắn, liền khiến ta... Hiện giờ, bản thân ta cũng không dám ra ngoài gặp người, còn thất tỷ nhi phạm vào sai lầm lớn như vậy, va chạm Thất hoàng tử, lão phu nhân vậy mà chỉ cấm túc nàng ta mấy ngày..." Bất công như vậy, nàng đặt ở trong lòng. Hiện giờ ăn nhờ ở đậu, nàng dám đi nơi nào mà nói!
"Cô nương, nghe nói lão phu nhân là bởi vì xem mặt mũi Quý tam thiếu gia, biết tam thiếu gia sắp đến kỳ thi hội, mới giải trừ cấm túc cho thất nương tử..." Dao Dao thấp giọng an ủi, phân phó người bên ngoài múc nước tới cho Tống Chi Hoạ rửa tay.
Cả hốc mắt của Tống nương tử đều đỏ: "Hai ngày trước, ta nghe tổ mẫu nói, qua tháng là ngày lấy chồng của trưởng nữ phủ Ninh Bá. Tổ mẫu bảo đại cữu mẫu mang theo tứ muội muội và lục muội muội cùng đi đến phủ Ninh Bá... Ta ta ta..." Nước mắt nàng từng giọt rơi xuống, làm ướt cả tay Dao Dao: "Chỉ vì ta không phải họ Quý nên mới kém bọn họ nhiều như vậy sao? Lục muội muội rõ ràng đã bị từ hôn, hiện giờ thanh danh nghiêng về một phía, nàng hoàn toàn không có chuyện gì, lão phu nhân lại càng thêm yêu thương nàng, chuyện như vậy... Ta ta ta..." Lời của Tống nương tử còn chưa xong, cầm khăn ô ô mà khóc lớn lên.
"Cô nương," Dao Dao chỉ có thể an ủi, "Kỳ thi hội sắp tới, lão phu nhân hiện giờ còn chưa chỉ định việc hôn nhân cho cô nương người, có lẽ chính là chờ sau khi có kết quả liền chọn tôn tế*, thay cô nương người chọn một đoạn nhân duyên tốt đấy!"
*Tôn tế: Cháu rể
Tống Chi Hoạ nghĩ đến dung nhan anh tuấn và phong độ như vậy của Ninh thế tử, vẫn là không ngăn được nước mắt. Kết đôi cho nàng cùng với nhi lang lại tốt, làm sao so sánh được với phong thái như Ninh thế tử vậy.
"Dao Dao, chuẩn bị mấy phần điểm tâm ngọt, ngày mai, ta đi xem thất muội muội." Tống nương tử lau nước mắt, đem tình thế xem rõ ràng. Nàng ở Quý phủ gần nửa năm, cậy tới cậy lui, cũng chỉ có dựa vào chính mình, bao nhiêu người đối với nàng chẳng hề quan tâm! Nàng cần đi thăm dò Quý Thất cũng được quẻ Vọng giống nàng, xem nàng ta sau này có tính toán gì.
Thị vệ trong cung đơn thân độc mã, tốc độ vô cùng nhanh, chẳng qua nửa ngày liền tới núi Tử Hà, cầm lấy bát tự và lời phê mà Hoàng Thượng dặn dò tự tay giao cho Tần vũ nhân.
Tần vũ nhân ngồi trên giường đất ở trắc điện, cầm bát tự hai người nhìn xem, trong mắt vẻ kinh ngạc lướt qua, theo sau mỉm cười nói: "A, bát tự này, thật sự thú vị." Nói xong, ông vẫy tay về phía đại đệ tử Lữ đạo nhân của mình, "Tiểu Lữ, con lại đây nhìn một cái xem bát tự này, nhìn xem Thất hoàng tử và vị Quý lục nương tử kia hợp hay không hợp."
Lữ đạo nhân là người chăm chỉ hiếu học, hắn tôn sư trọng đạo, thấy sư phụ nhà mình vẫy tay, lập tức đi qua, đôi tay tiếp nhận bát tự từ trong tay của Tần vũ nhân, cúi đầu cẩn thận nhẩm đọc. Trong miệng luân phiên mặc niệm, sau một lát, hắn nói: "Sư phụ, bát tự hai người này không hợp, xung khắc!"
Tần vũ nhân nghe xong liền ha ha mà cười, đưa lời phê của Sở đạo nhân qua cho Lữ đạo nhân xem: "Con lại nhìn lời phê trên này."
Lữ đạo nhân cầm lấy lời phê được thổi phồng lên đến trên bầu trời hoàn toàn không có ở mặt đất, bình đến giống như thần tiên quyến lữ, cả người run rẩy: "Sư phụ, đây là, đây là..." Trong lòng hắn càng thêm vội vàng, nâng sổ con quỳ xuống đất: "Xin sư phụ giải thích ngờ vực."
Tần vũ nhân vỗ một cái lên đầu tiểu đạo nhân bên cạnh: "Đi, nhanh nghiền mực trải giấy cho ta sư phụ con! Sư phụ của con tiếp việc này, sau này sư phụ có thể mang con cơm ngon rượu say!"
Tiểu đạo nhân không thể nhịn được nổi, lại còn phải nhẫn! Áp xuống một trận oán giận, hắn bước nhanh đến sau án thư nghiền mực trải giấy.
Tần vũ nhân bước xuống giường, cầm bát tự và lời phê mà Lữ đạo nhân đưa lên, hỏi thị vệ đã đưa bát tự lại đây ở bên cạnh: "Lục nương tử Quý phủ này chính là tiểu cô nương ngày đó tại núi Tử Hà bị kẻ xấu bắt đi cùng với Thất hoàng tử sao?"
Thị vệ là tâm phúc của Hoàng đế, được công công trong cung dặn dò qua, muốn Tần vũ nhân phê bình bát tự hai người rõ ràng cẩn thận, nhìn xem Thất hoàng tử và lục nương tử có phải thật sự có duyên phận hay không. Nghe được Tần vũ nhân hỏi chuyện, hắn không giấu giếm nói: "Vâng, Quý lục nương tử đúng là người bị kẻ xấu bắt đi cùng với Thất hoàng tử. Hoàng Thượng chính là vì cảm thấy Thất hoàng tử phá hỏng thanh danh của lục nương tử, mới ban hôn cho hai người."
Lữ đạo nhân vừa nghe được tin tức này, lại nghĩ đến bát tự mà chính mình mới vừa nhìn thấy kia, "Ong" môt tiếng, miệng há to, trong đầu lập tức rỗng tuếch. Chính mình khi bốc quẻ xem an nguy cho Thất hoàng tử, từng được một quẻ Hàm, nói lấy nữ được cát tường! Nhưng mà bát tự này, rõ ràng, rõ ràng chính là xung khắc!