Nhưng Tuyết Nguyệt bất ngờ rằng mấy cánh tay giữ Tuyết Nguyệt nãy giờ cũng buông tay rồi lặn xuống hố đen đó biến mất.
Tuyết Nguyệt vẫn còn ngơ ngác nhìn chưa hiểu chuyện gì thì nghe tiếng người kia cất tiếng nói.
" Em ngốc sao? Có chiếc vòng đó sao không dùng để tránh mấy thứ đó " Tiến gần đến Tuyết Nguyệt.
" T-Tôi nhất thời sợ quá nên..."
" Được rồi để tôi đưa em ra khỏi đây " Đi đến nắm lấy tay Tuyết Nguyệt.
" À ừm cảm ơn anh " Bước theo người đó.
" Đây là ảo cảnh không phải giấc mơ bình thường đâu, em còn đi lung tung sẽ bị mấy con quỷ đói khát ở đây ăn mất " Đi phía trước giải thích.
" Ảo cảnh? Ảo cảnh này đi vào bằng giấc mộng sao? " Thắc mắc.
" Ừm là ảo cảnh do quỷ làm ra, chúng lợi dụng những giấc mộng của người khác rồi xâm nhập và điều khiển giấc mộng đó " Vẫn nhìn về phía trước nhưng miệng vẫn giải thích.
Còn Tuyết Nguyệt nghe xong thì gật gật đầu xem như mình được khai sáng thêm.
" Đoạn đường sắp tới em nghe được gì cũng đừng quan tâm cũng không được nói chuyện nghe chưa? " Giọng như ra lệnh.
" À được thôi "
Tuyết Nguyệt im lặng rồi đi theo bước chân của người phía trước, sau một lúc hai người họ đi vào một con đường.
Hai bên toàn là rừng rậm rạp, có những tiếng côn trùng kêu nữa. Nhưng bỗng có một đợt gió khá mạnh thổi lên, làm cho cát cứ vào thẳng mắt của Tuyết Nguyệt khiến Tuyết Nguyệt rất khó chịu.
" Em mau nhắm mắt lại đi "
" Nhưng..."
" Yên tâm tôi dẫn em đi đừng lo "
" Được " Nhắm mắt.
Người đó dẫn Tuyết Nguyệt đi về phía trước, khoảng một phút thì cơn gió cùng ngừng hẳn. Sự yên bình chưa lâu thì Tuyết Nguyệt lại nghe tiếng hát.
Tiếng hát của một người con gái lúc xa lúc gần, nhưng giọng hát đó mang theo nỗi bi thương và uất hận.
Nó văng vẳng bên tai Tuyết Nguyệt khiến Tuyết Nguyệt rất khó chịu, vì tò mò nên Tuyết Nguyệt nhìn xung quanh hai bên nhưng chẳng thấy ai cả.
Bắt đầu da gà của Tuyết Nguyệt lại nổi lên từng đợt, sống lưng cũng lạnh toát hết lên. Tuyết Nguyệt không tự chủ mà nắm tay người kia mạnh hơn.
Nhịp tim thì cứ đập liên hồi và nhanh, nhưng tiếng hát bỗng chốc im bặt nhưng đổi lại là tiếng cười vang vọng khắp núi rừng.
Lúc này Tuyết Nguyệt gần như mất bình tĩnh vậy, xém chút đã hét lên rồi may thay người kia nhanh chóng quay lại bịt chặt miệng Tuyết Nguyệt lại.
" Em muốn chết sao? Đừng có hét lên " Thì thầm vào tai Tuyết Nguyệt.
" Quỷ nữ đang trên đầu chúng ta, nếu em còn phát ra tiếng động lớn sẽ làm cô ta chú ý. Nếu em sợ thì mau nhắm mắt lại rồi theo tôi "
Gì chứ? Anh ta vừa nói là quỷ nữ sao? Tuyết Nguyệt vừa lo vừa sợ hãi mà gật gật đầu nghe theo ý của người kia.
Mặt dù đứng gần nhưng Tuyết Nguyệt lại chẳng thể thấy được gương mặt đối phương. Nó cứ mờ mờ ảo ảo, trước mặt người đó lúc nào cũng có một đám sương mỏng che mất gương mặt.
Người đó thấy Tuyết Nguyệt nghe theo liền bỏ tay khỏi miệng, nắm tay rồi quay lại bước đi tiếp.
Vừa đi vừa lo vừa sợ hãi, không biết Tuyết Nguyệt có thoát khỏi chỗ quỷ quái này không nữa.
Đi được một đoạn khá dài Tuyết Nguyệt không nghe tiếng quỷ nữ kia cười nữa. Nhưng một lát sao Tuyết Nguyệt nghe như tiếng ai đó đang bay phía trên đầu vậy.
Nó gần thôi, cứ hết phía bên này rồi lại sang bên phía kia. Tuyết Nguyệt cũng cảm được rằng quỷ nữ kia đang đi theo mình, không lẽ bị phát hiện rồi sao? Nếu vậy thì phải làm sao đây? Không lẽ Tuyết Nguyệt lại phải bỏ mạng tại đây à?
Không không...chắc chắn người mà đang giúp Tuyết Nguyệt sẽ có cách đưa Tuyết Nguyệt ra khỏi đây an toàn.
Người đó cũng cảm nhận được quỷ nữ kia đang đi theo, cô ta cứ cười rồi lại khóc sau nữa thì lại cất giọng hát âm vang của mình.
" Em cứ nhắm mắt đi, bất cứ chuyện gì cũng không được mở mắt, ai kêu cũng không được trả lời chỉ cần đi theo tôi là được " Mặt vẫn hướng về phía trước.
Tuyết Nguyệt nghe xong liền nắm chặt tay người kia hơn, người kia cũng cảm nhận được liền cẩn trọng dẫn Tuyết Nguyệt đi hơn.
Tuyết Nguyệt đi làm sao lại vấp trúng cục đá bên dưới chân, Tuyết Nguyệt cứ tưởng lần này sẽ tiêu đời rồi nhưng lại có một cánh tay to khỏe dang ra đỡ lấy Tuyết Nguyệt.
" Đừng mở mắt, em không sao chứ? " Lo lắng hỏi.
Tuyết Nguyệt liền lắc lắc nhẹ đầu ý là không sao vẫn ổn.
" Vậy chúng ta đi tiếp thôi, sắp ra khỏi đây rồi em đừng lo " Trấn an Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt nghe sắp ra khỏi đầu liền mừng húm mà gật gật đầu. Thế rồi người kia liền dẫn Tuyết Nguyệt đi tiếp về phía trước.
Quỷ nữ phía trên đầu hai người cứ nhìn xuống chỗ hai người bọn họ, nhưng có vẻ cô ta chẳng thấy gì.
Nhưng cô ta lại có cảm giác là có người đang đi phía dưới mình, vì thế cô ta mới bay theo hai người bọn họ.