Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 87: Ngày Thứ Bảy
Từ khi mà hắn bước vào trong vào trong điện thờ này, Nhật Thiên luôn có một cảm giác rất kỳ quái.
Oán hận, Sợ Hãi, Không Cam Lòng, Phẫn Nộ vân vân…
Dồn dập vô vàn không ngừng các loại tiêu cực cảm xúc tại trong điện thờ này đối với bốn phương tám hướng truyền tới, điều đó làm cho Nhật Thiên vốn có giác quan cùng trực cảm vô cùng mạnh mẽ hắn không khỏi thần kinh căng thẳng.
Vì vậy mang theo hoang mang lo lắng cùng không hiểu, Nhật Thiên quyết định đi một vòng xung quanh xem xem tìm hiểu khởi nguồn của các cảm xúc oán hận tiêu cực này rốt cuộc là cái gì.
Với khả năng của mình, Nhật Thiên cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm ra nơi xuất phát của những oán hận đó.
Và sau khi chứng kiến những bộ xương đó, nhìn thấy đủ loại lớn nhỏ, từ già cho đến trẻ nhỏ núi xương, và rồi Nhật Thiên hắn … giận rồi.
Từ khi tiếp nhận phụ thân lý tưởng trở thành một đồng minh của chính nghĩa, một đại anh hùng, tuân thủ cứu giúp người khác hắn làm sao có thể có thể chấp nhận được chuyện này.
Lại tưởng những người này người thân, phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội sẽ cỡ nào đau khổ, đau buồn khi biết người thân của họ trở thành như thế này.
Lại tưởng tượng nếu lỡ rằng, sẽ một trong những người này có người là một người thân của hắn xem, hắn sợ sẽ có một ngày người nhà của hắn sẽ gặp phải điều tương tự thậm chí còn tệ hơn như vậy.
Điều đó càng làm hắn nội tâm càng thêm phẫn nộ cùng lo lắng.
OANH!!!
Nội tâm bị lấp đầy bởi chưa từng từ trước tới nay phẫn nộ, đỏ rực huyết khí hào quang một cách cuồng bạo phóng ra, ẩn giấu dưới chiếc mũ trùm đôi mắt lam ngập tràn phẫn nộ nhìn thẳng về phía Hiến Tế.
“Ta nói, có phải ngươi chính là kẻ làm ra chuyện này!?”
“Hừ! nếu ta nói phải thì sao, ngươi làm được gì phàm nhân?”
Đối mặt khí thế ngập trời Nhật Thiên hiến tế trong lòng không có chút nào gọi là sợ hãi, nói giỡn, bên hắn có tới hàng chục thần bề tôi Ghoul, còn đối phương thì chỉ là một kẻ hèn phàm nhân, làm sao có thể thắng được.
“Dị giáo… phải thanh trừng.”
Một lời của hiến tế giống như đã chạm vào điểm mấu chốt nào đó, Nhật Thiên vô cảm nhìn thẳng vào hắn, sau đó vươn tay ra phía sau người hộp binh khí từ trong đó lấy ra một cái cỡ lớn hai tay chiến chùy.
“Tiêu diệt hắn!!”
Cảm nhận trên người người trẻ toát ra một cổ làm cho hắn hít thở không thông uy áp, hiến tế trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác bất an, mồ hôi lạnh theo đó không ngừng chảy xuống, chỉ là hắn không tin tà, phẫn nộ quát to đối với đám Ghoul ra lệnh để chúng động thủ.
Yaaaa!!!!!
Nghe vậy tất cả Ghoul ở đây đều phát ra bạo nộ cùng chói tai gào rống, điên cuồng nhào tới, chúng nó đã sớm đã không chờ nổi muốn xé xác tên nhân loại này rồi.
Nhưng đối mặt với sát khí xung thiên bầy ghoul xông tới, Nhật Thiên không có chút gì gọi là sợ hãi, thay vào đó là một sự bi thương cùng thương tiếc, thương hai đối với chúng.
“Thật là đáng buồn sinh vật, các ngươi lúc sống bị người lợi dụng, chết cũng bị lợi dụng, giờ trở thành thứ người quỷ nhìn không ra gì quái vật, vậy hãy để ta giải thoát cho các ngươi khỏi sự khốn khổ đi.”
Phốc ~ !!!!
Máu tươi giống như mưa vậy, một cách điên cuồng phóng ra ngoài nhộm đỏ khắp nơi, trên tay Nhật Thiên tay cầm trầm trọng chiến phủ lại vận dụng một cách vô cùng linh hoạt, trên không trung xoay chuyển một vòng sau đó hắn dễ dàng đem một con Ghoul chạy thẳng tới trước mặt hắn chỉ với một chùy đập đem nó đập nát hoàn toàn.
Ngươi đùa ta đó à!!?
Thấy được cảnh này Mộng hai mắt trợn to có chút không tin nổi, tuy rằng Ghoul chỉ là trạng thái cấp thấp của Hấp Huyết Quỷ, đến một thành thực lực của Hấp Huyết Quỷ cũng không tới, nhưng cũng không nên vì vậy mà đi xem bọn Ghoul chúng nó yếu.
Không nói gần như không có chỗ yếu hại, cộng thêm thể chất cường đại, sắc bén dễ dàng cắt đôi huyền thiết tứ chi vuốt trảo, thì bản thân bọn chúng cứng cỏi như sắt thép thân thể cùng với không sợ chết hai cái này đặc tính, cũng làm cho hành nghề không biết bao nhiêu năm Khu Ma Nhân cũng phải đầu đầu không thôi.
Ấy vậy mà cái người này, lại một cách dễ dàng đơn giản một búa đập chết một con Ghoul, cái thứ thân thể có cứng cáp đó, thì Mộng nàng làm sao mà không kinh ngạc được.
Bởi vì muốn là được sự tình như thế, thì cần thiết phải có một lực lượng vô cùng khủng bố, thật ra thì cái này không trách nàng ngạc nhiên, Nhật Thiên hắn cũng chỉ mới gần đây phát hiện ra lực lượng của mình trở nên mạnh tới bất thường mà thôi.
Tự hồ ở cái ngày hôm đó, sau khi hắn trở về từ quỷ môn quan, được người thần bí cứu thoát khỏi miệng của Thiên Mục Bách Diện Trùng, thì bên trong cơ thể của hắn giống như có cái gì đó đã được đánh thức vậy, nó đang không ngừng cường hóa thân thể của hắn, trở nên mạnh mẽ hơn trước, theo hắn cảm giác hiên tại ít nhất đã tăng lên tới gấp 10 lần so với trước kia.
Lúc này đây dù chỉ với một tay, hắn thậm chí không cần sử dụng Huyết Khí cường hóa, cũng có thể dễ dàng đánh ra một lực đạt tới 1 vạn cân lực lượng.
“Hahaha ngươi giết được một thì đã là thế nào? bên ta thì có hàng chục còn ngươi thì chỉ là người!”
Hiến tế thấy người áo trắng vậy mà bằng một cách vô cùng dễ dàng đánh chết một con Ghoul, nội tâm bất an càng thêm tăng cao, trong bất giác hắn lùi lại một bước, miệng thì không ngừng quát to tất cả chỉ tự lừa dối lòng mình.
“Làm như ta quan tâm các ngươi có nhiêu đứa, chỉ cần biết là, ta sẽ gửi tất cả bọn ngươi xuống địa ngục!”
Phốc Phốc Phốc!!!
Nhưng mà rất sau đó nhanh thần sắc hiến tế phải cứng lại, hai mắt lộ ra không thể tin nổi, chỉ thấy Nhật Thiên cầm trong tay chiến chùy làm một đường cơ bản, hắn đập đập đập và đập, từng con từng con một Ghoul không biết sống chết lao lên, tất cả đều hóa kiếp tại dưới chùy của Nhật Thiên.
“Không … Không thể nào… không lý nào mà như vậy được.”
Đợi đến khi hiến tế lấy lại tinh thần, thì một thân bạch sắc áo gió lúc này đã thấm ướt đầy máu tươi toàn thân tản ra sát khí nặng nề Nhật Thiên đã sớm bước tới trước mặt hắn.
“Còn lời trăn trối nào không?”
Nâng cao phủ đầy máu chiến chùy lên thật cao, chuẩn bị một chùy đưa tiễn tên cặn bã này cho quy thiên, Nhật Thiên âm trầm nói.
“Làm ơn, ta cầu ngài, xin hãy nhân từ.”
Chứng kiến tất cả hắn tạo Ghoul đều bị một người vô cùng trẻ tuổi này giết sạch hết, thân thủ không có cao cường bao nhiêu Hiến Tế biết mình sẽ không thể nào chạy thoát được, tức khắc hắn hai chân run rẩy quỳ xuống mở miệng cầu xin.
“Xin lỗi, ngươi không xứng.”
Hai mắt che giấu được sự chán ghét cùng kinh tởm của mình với hiến tế, đối với cái thứ cặn bã này Nhật Thiên không nhìn nhận hắn như là một nhân loại, trong mắt Nhật Thiên, kẻ này chính là không hơn không kém một đội lốt nhân loại thân thể quỷ dữ.
“Xuống địa ngục đi!!”
YAAA!!
Đang lúc Nhật Thiên một chùy thanh trừng hiến tế, thì vào lúc này một tiếng hét chói tai từ bên cạnh vang lên, một con Ghoul không biết đã trốn ở một gốc nào mà đến cả Nhật Thiên hắn cũng không phát hiện đột nhiên xông ra, nó giương ra nó móng vuốt nhắm thẳng về phía Nhật Thiên.
Còn có con cá lọt lưới!?
Đối với đột nhiên đánh bất ngờ Ghoul, Nhật Thiên không chút nào sợ hãi, chỉ thấy hắn động tác vô cùng nhanh chóng, chớp mắt liền đã vươn ra cánh tay, một bàn tay dễ dàng bóp chặc lấy cái cổ của con Ghoul đang nhào tới.
Phốc!!
Đơn giản như ăn cháo, với lực cánh tay hơn cả vạn cân lực lượng của Nhật Thiên không nói hai lời, hắn chỉ cần bóp nhẹ một cái tức khắc Ghoul cái đầu giống như quả bóng hơi vậy nổ phốc một tiếng, tủy não như điên phóng ra bay văng khắp nơi.
“Eww ~ Ghê quá..”
Bằng một cách nào đó Mộng cuối cùng cũng thoát khỏi được khỏi trói buộc, đợi khi lợi dụng linh hoạt thân thủ nhanh chóng nhảy xuống giảng đường, vừa lúc nàng chứng kiến được một màn phốc não của Nhật Thiên, cộng thêm thi thể Ghoul lăn nằm khắp nơi dưới đất cùng với mùi hôi thối tanh của máu tươi ngập tràn trong không khí, không khỏi khiến Mộng dạy dày cồn cào có chút buồn nôn.
Nhật Thiên nghe được có tiếng người ở phía sau, hắn quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy trước đó bị hắn dùng dây trói lại một thân áo choàng đen che kín cả người cô nương.
Nhận ra người tới là ai, hắn liền tức khắc quay đầu không nhìn đôi phương.
Song, cũng vì do con Ghoul đột nhiên xông ra cắt ngang, nên vốn sắp phải chết hiến tế nhận thấy được cơ hội, không để ý trên người quần áo bám đầy tủy não cùng máu tươi, hắn điên cuồng nhào tới phía sau mình tượng thần, ôm lấy nó khẩn cầu.
“Thần à, cầu xin ngài, xin ngài hãy cứu vớt ngài trung thành tín đồ!”
“Ta..”
Ôm lấy bức tượng, hiến tế điên cuồng cầu nguyện, mong đợi thần sẽ giáng xuống thần tích, sử dụng thần phạt tiêu diệt kẻ ngoại đạo xâm phạm điện thờ, nhưng lời nói còn chưa hết, thì đã một thanh chùy thủ đâm xuyên người.
Không biết lúc nào Mộng đã sớm tiếp cận phía sau hắn, ở hắn không hề phát giác một kiếm đấm xuống, chấm dứt hắn đáng kinh tởm sinh mệnh.
‘Kỳ quái, sao ta nhìn không rõ thủ pháp mà nàng ta vừa dùng vậy.’
Mà ở bên cạnh chứng kiến hết tất cả Nhật Thiên không khỏi hiếu kỳ, rõ ràng hắn luôn quan sát nàng ta nhất cử nhất động, nhưng hắn hai mắt vậy mà không hề hay biết, từ lúc nào và bằng cách nào mà nàng thân ảnh lại có thể biến mất ở giữa điện thờ rồi xuất hiện ở bên cạnh hiến tế.
Thật ra không trách Nhật Thiên nhìn không ra được Mộng thân ảnh, vì cái nàng vừa sử dụng vốn không phải một kỹ thuật hay là bất cứ một thủ pháp nào cả, mà đó là năng lực, năng lực để nàng có thể chế tạo ra ảo giác từ khí quan của [Thiên Mục Bách Diện Hồ Điệp] ở trong người nàng.
Cho nên, Nhật Thiên khả năng học tập phân tích, cùng lý giải lần đầu tiên không hoạt động, không, không phải là nó không hoạt động, mà là do Nhật Thiên không có đầy đủ tư liệu để cho hắn phân tích.
Vì do đây lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Dị Nhân, chứng kiến bên ngoài trừ Võ giả hệ thống còn một hệ thống sức mạnh khác là Dị Nhân, do đó tại không có chiếm đầy đủ thông tin cần thiết nên khi Mộng ra tay Nhật Thiên có trước tiên phát giác nàng cử động.
Mà kể cả khi Nhật Thiên có thể học được đi chăng nữa thì hắn cũng không đủ khả năng để tái hiện tại lại một màn giống như vậy, vì tại phần cứng, hắn không hề có năng lực tạo ra ảo giác ảo ảnh tương tự như của nàng.
Cùng với một việc, đó là ngay từ lúc bắt đầu Mộng bản thể vốn chưa từng hiện thân, Mộng mà Nhật Thiên trước đó nhìn thấy, chỉ là một ảo ảnh mà nàng tạo ra để đánh lừa hắn mà thôi.
Vì với Mộng, Nhật Thiên là một kẻ thực lực vô cùng cường đại nhưng danh tính không rõ mà lại vừa đáng nghi, cho nên, ngay tại trước khi nàng nắm rõ ràng hắn rốt cuộc là địch hay bạn và có an toàn hay không, thì nàng không dám sơ xuất dùng chân thân xuất hiện tại trước mặt đối phương.
Giống như bây giờ vậy, ngay sau khi giết được tên hiến tế, không để ý đồ của hắn ta được thực hiện xong, thì nàng liền tức khắc để lại một ảo ảnh ở đó thay thế vị trí của nàng, còn bản thể thì trốn vào một góc âm thầm quan sát tình hình.
‘Mắt thấy người ở đây, nhưng lại cảm giác như không ở đây.’
Là ảo giác sao? nhưng làm bằng cách nào?
Lúc này trực giác của Nhật Thiên lập tức nhảy vào nhắc nhở cho hắn, khiến cho Nhật Thiên nhận thấy được người đang đứng ở trước mặt hắn là giả.
‘Lấy đối phương thực lực, loại này kỹ thuật phạm vi hẳn sẽ không qua rộng, như vậy thì chân thân chắc hẳn chỉ là ở đâu đó gần đây thôi.’
Hắn ánh mắt chợt đảo qua xung quanh nhằm tìm kiếm ẩn giấu trong tối âm thầm quan sát Mộng,
Đợi đến khi đưa mắt nhìn vào một góc tối gần đây, khi hắn hơi dừng lại quan sát thì tức khắc, làm cho đứng ở trong đó Mộng không khỏi run lên, thân hình căng cứng.
‘Đừng…đừng nói với ta, là hắn có thể nhìn thấu ta ảo giác nha…’
Đang lúc nàng không biết phải làm sao, trong đầu không ngừng suy tư biện pháp, thì chợt tại Nhật Thiên không dám khẳng định rốt cuộc Mộng có hay không có ở đó, hắn liền di chuyển tầm mắt của mình, và điều đó khiến cho Mộng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng xác định đối phương không có nhìn xuyên qua được nàng ảo giác.
“È Hèm…vị đại hiệp này, đa tạ ngài trợ giúp ta diệt trừ tà giáo, không biết ta có thể biết phương danh của đại hiệp không?”
Song, vì phòng ngừa vạn nhất, Mộng điều khiển ảo ảnh thu hút đối phương sự chú ý, trong khi đó nàng bản thân tìm một nơi khác để trốn.
“Tiểu sinh danh Thiên, không biết cô nương phương danh là?”
Nhật Thiên bản thân cũng không phải loại giỏi nói dối lắm, nhưng vì để tránh phiền phức không cần thiết, hắn đành chỉ lấy một chữ trong tên của mình ra để nói cho đối phương biết, cơ mà đây cũng không phải là nói dối, hắn đúng thực sự nói ra tên của mình.
“Ta tên là Mộng.”
‘Nói cũng như không …’
Mộng tức khắc nhìn ra được ý tưởng của đối phương, trong lòng thầm mắng, rốt cuộc chỉ có báo danh đúng một chứ Thiên, mà Thiên cái tên này vốn trong thế gian có nhiều vô số kể, muốn tìm một người trong đó thì không khác gì là mò kim đáy biển.
Song nàng cũng không rối rắm gì thêm, đáp trả lại tương tự.
Mộng vốn không phải là tên của nàng, tên thật của nàng là Nhan Như Mộng, Mộng thì chỉ là nàng biệt danh thường dùng của nàng khi đi thực hiện nhiệm vụ mà thôi.
Nguyên nhân là vì Khu Ma Nhân hay chính xác hơn là Dị Nhân, vốn dĩ đã rất không được người hoan nghênh, các nàng đi đâu cũng bị luôn người người xa lánh kỳ thị, phân biệt đối xử.
Vì vậy, để tránh cho những rắc rối không cần thiết, cũng như đề phòng sau này có thể gây ảnh hưởng tới người thân người nhà, hay cuộc sống sinh hoạt yên bình, các Khu Ma Nhân thống nhất với nhau sẽ lấy biệt danh, làm danh của mình.
“Ta thấy ngài võ nghệ rất phi phàm, như vậy không biết vị đại hiệp đấy có thể cùng ta đi tới Thành Chủ Phủ một chuyến được không? sự tình lần này vô cùng hệ thống, thậm chí có thể ảnh hướng tới an nguy của hàng triệu người của Thương Viễn Thành.”
“Hy vọng đại hiệp suy xét.”
Mộng tức khắc lấy ra cái này vì đại nghĩa ngọn để cớ lôi kéo đối phương, một phần để nàng có thể mang đối phương tới chỗ của ngoại tổ phụ, để ngoại tổ phụ ra tay bắt lấy hắn, Như Mộng không tin với ngoại tổ phụ Niệm Cảnh Tấng 2 thực lực đối phương có thể chạy thoát khỏi từ tay ngài, một phần khác là để nàng thử xem hắn là loại người gì?
Nếu đồng ý theo nàng, hoặc là một tên ngốc hoặc kẻ này có ý đồ khác tiếp cận nàng.
Còn nếu từ chối, hoặc là tên vô cùng cảnh giác hoặc là đơn giản chỉ là một tên ngốc nhiệt huyết tâm cực lớn đi ngang qua.
Song với Như Mộng bất kể đối phương có lựa chọn cái gì thì cũng không quan trọng, vì nàng ngoại tổ phụ cùng những người khác lúc này hẳn đã sớm bao vây bên ngoài, một khi đối phương vừa bước chân ra ngoài cửa, liền lập tức sẽ bị bọn họ tóm cổ ngay tại chỗ.
Đang lúc Nhật Thiên nội tâm do dự hắn có nên đồng ý hay không, cùng với Mộng vô cùng cảnh giác, hai mắt nhìn chăm chú không bỏ sót một chút nào thần sắc của Nhật Thiên.
Ở bọn họ không chú ý, vốn hẳn phải đã chết hiến tế ngón tay đột cử động.