Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 84: Ngày Thứ Sáu
Trong thời gian chờ đợi, cảm thấy có chút nhàm chán, Nhật Thiên liền nhân lúc không có ai quan sát, với thân thủ nhanh nhẹn của mình tại đảm bảo sẽ không có ai phát hiện, hắn nội tâm mang theo tò mò tiến lại gần một cái bàn lớn nhìn giống một cái bàn luyện kim với vô số dụng cụ máy móc tinh xảo ở trên đó.
Hmmm ~ thứ này trông quen lắm.
Trong lúc quan sát hắn chợt nhìn thấy một thứ, hắn tức khắc vươn tay đem nó cầm lên quan sát kỹ hơn, thứ đó là một vật nhỏ, nó lấy vàng làm màu sắc chủ đạo, ngoại hình của nó nhìn khá giống một cái bút, chiều dài khoảng 13 xăng-ti-mét, nó không nặng lắm, đâu đó khoảng gần 50 gam trọng lượng mà thôi.
“Đây là!?”
Chợt nhớ tới mình đã thấy nó ở đâu, Nhật Thiên tức khắc từ trong túi áo hắn lấy ra khẩu Desert Eagle mà hắn còn giữ trong người trong sau sự kiện lần đó.
Rắc ~
Nhật Thiên kéo đầu súng lên đạn, tức khắc đã nạp từ trước đó một viên liền lập tức bị cơ quan bên trong súng ném ra, mà hắn cũng hắn cực nhanh bắt lấy viên đạn trên không trung rồi đưa nó tới lại gần với vật trên tay, đem chúng nó so sánh với nhau.
‘Quả nhiên… tuy kích cỡ rất khác, nhưng cái ngoại hình này thì không nhầm được, đây cũng là một viên đạn.’
Nhìn ra được điều này Nhật Thiên trong lòng nhấc lên không nhỏ tò mò, hắn muốn biết, rốt cuộc là vị nào đem lại một phần của [ Vũ Khí Cổ Đại ] tới nơi này chế tạo vậy?
Sau đó hắn chợt chú ý tới trên bàn còn có một thứ khác, đó là một bản vẽ, Nhật Thiên liền đem nó lấy ra quan sát kỹ càng, tức khắc nhận rõ ra đây là một bản thiết kế vô cùng chi tiết và tỉ mỉ về cách chế tạo viên đạn ngoại cỡ này.
“Bản vẽ? lẽ nào là người lúc đó?”
Khi nhìn thấy được thứ này, trong đầu Nhật Thiên không khỏi nhảy ra một màn Kiến đại sư nói chuyện với người choàng đen, nếu thật đúng như hắn ấn tượng, thì người đó hẳn chính là chủ nhân của tấm bản vẽ này đi.
Trong lúc Nhật Thiên muốn tìm hiểu kỹ lưỡng hơn thì chợt hắn nhận thấy ở phía đằng xa có động tĩnh, Nhật Thiên tức khắc biết rõ Kiến đại sư đã xong công việc của hắn rồi, không còn biện pháp Nhật Thiên đành sử dụng chính hắn cường đại khả năng ghi nhớ, nhớ kỹ hết chi tiết của bản vẽ sau đó, hắn lấy tốc độ nhanh không thể tưởng được vụt một cái toàn thân chợt lóe rồi lại xuất hiện lại tại vị trí cũ trước đó.
Mà hắn vừa trở lại đúng lúc Kiến sư phụ quay trở lại, hắn cười cười đi tới vỗ vai Nhật Thiên nói.
“Tiểu tử, Chờ có lâu không?”
“Dạ, cũng lâu, nhưng tiểu bối chờ được.”
“Hahaha tốt, tiểu tử ngươi rất thành thật, có đói không? Ở đây còn ít cơm cháy, ăn tạm đi.”
Nhật Thiên cũng không từ chối, nhận lấy miếng cơm cháy, từ tốn ăn hết, tuy rằng với chỗ cơm nhiêu đây không thể nào thỏa mãn được cái bụng không đáy của hắn.
Mà Kiến đại sư thì có vẻ khá hài lòng với thái độ của Nhật Thiên, hắn nhàn nhã ngồi tựa ra ghế, vừa ngắm nhìn lò rèn, vừa từ từ giải thích.
“Cái bản thiết kế mà nhóc đưa cho ta, chúng nó không phải là loại trang bị bình thường có thể tùy ý rèn ra được, chúng nó phải cần thời một thời gian để tinh luyện.”
“Nếu mà tiểu tử ngươi mà đi về, vậy thì ta cũng có thể mặc kệ nó có luyện chế hoàn thiệt hay chưa, ta chỉ sẽ tùy tiện làm cho xong rồi còn sớm đi về với thê tử của mình.”
“Nhưng nếu nhóc con nhà ngươi đã ngồi đây kiên nhẫn chờ đợi, ta cũng không dám làm ăn điêu trác.”
“Được rồi, chờ nửa giờ nữa, đợi khi kim loại thiết cần cho đám binh khí đó của nhóc tinh luyện xong, bản đại sư ta sẽ rèn vũ khí cho ngươi, ngươi giúp ta, thế nào?”
Vị thợ rèn đại sư này vừa nhàn nhã hớp ngụm rượu, hắn nửa đùa nửa thật nói.
Nhật Thiên nghe đến đây có âm thầm cảm thán hắn đã quyết định đúng đắn song song đó là có chút buồn bực cùng chút gì đó quái quái.
Vị Kiến đại sư này đâu có biết, Nhật Thiên đơn thuần chỉ muốn tận mắt quan sát quá trình hắn rèn binh mà thôi, để tiện cho hắn học hỏi vị đại sư này khả năng rèn khí.
Nói thẳng ra đó là, hắn vẫn chưa tin tưởng vị thợ rèn này lắm, sợ người ta làm ra đồ vật không vừa ý hắn, do đó muốn học luôn người ta khả năng rèn để sau này không cần phải tới đây nữa, chỉ cần dựa vào những gì hắn học trộm được rèn ra bản thân vừa ý vũ khí là xong.
Nếu mà Kiến đại sư mà biết được trong đầu Nhật Thiên lúc này suy nghĩ, chắc chắn sẽ tức điên lên mắng một câu rồi mặc kệ hắn, xách búa đi về nhà ngủ cho rảnh nợ.
Vậy là Nhật Thiên không chút do dự gật đầu đồng ý giúp đỡ Kiến đại sư, không phải một chút rèn đút thôi sao? hắn Nhật Thiên nhận định mình biết ‘một chút’ về rèn.
[ Kim Loại Ký Ức ]
Đó chính là hợp kim loại mà Nhật Thiên cần thiết phải có để có thể chế tác ra những binh khí mà hắn yêu cầu, [ Kim Loại Ký Ức ] tuy rằng xét về độ cứng cáp không bằng Huyền Thiết Thạch hay là bền chắc cùng nhẹ nhàng như Titanium.
Nhưng xét về tính đa năng cùng linh hoạt thì [ Kim Loại Ký Ức ] là loại tốt nhất, nó vô cùng dẻo dai, có thể theo người chế tạo theo hình dáng chỉ định có thể chế tác như ý tưởng, Hợp kim này có thể bị biến dạng khi nguội nhưng trở lại hình dạng trước khi bị biến dạng khi nung nóng.
Và với Huyết Khí Ngoại Phòng, thì khi hắn cần, nó có thể mỏng manh như mảnh vải và cũng có thể hóa thành một lớp đao thương bất nhập áo giáp.
Và Nhật Thiên chính là cần cái tính đa năng cùng linh hoạt đó, hắn đối với binh khí có rất nhiều yêu cầu, trong đó các loại hình thể lớn và thể trọng nặng binh khí là không thể thiếu, chỉ là hộp vũ khí của hắn tuy cũng khá rộng, nhưng sức chứa đựng, cùng hình thể cũng có giới hạn.
Cho nên hắn cần thiết phải thu nhỏ lại binh khí, để cho chúng nó có thể vừa vặn nhét vào bên trong hộp binh khí.
Nửa giờ sau, từ trong lò luyện thép, một dòng chất lỏng màu đỏ rực chảy ra, dễ dàng dốc vào trong xô chứa, Kiến đại sư cũng đã chuẩn bị khuôn sẵn, hứng lấy chất lỏng màu đỏ này, tạo thành phôi cho vũ khí.
Mà bên kia của Nhật Thiên, hắn động tác không khỏi khiến Kiến đại sư ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy Nhật Thiên một mạch động tác vô cùng nhuần nhuyễn, vận dụng một cách rất tự nhiên như thể đã từng làm nó lập đi lập lại trăm ngàn lần.
"Đương, đương, đương, đương, đương…."
Âm thanh va đập không ngừng vang lên tạo nên âm thanh "đinh đương" có tiết tấu, thân thể nhỏ của Nhật Thiên với trong tay hắn thiết chùy chẳng hề tương xứng, nhưng mỗi lần thiết chùy gõ xuống đều vang lên những tiếng gió vù vù.
Nói như thế nào nhỉ, thứ vũ khí của Nhật Thiên không phải chỉ cần đúc thành hình một lần là xong, mà gồm một số bộ phận khác nhau đúc ghép lại, vì vậy cũng không cần phải tạo khuôn riêng, dùng một số loại khuôn có sẵn là được. Một thanh thép thon dài, có phần hơi cong đã bắt đầu thành hình, nhưng nó vẫn chưa ra hình dáng gì, đây mới chỉ là phần lõi mà thôi.
Một mạch búa nện từng tiếng chát chúa đánh lên từng tấm, từng tấm thép mỏng bọc lại xung quanh, chưa dừng lại ở đó, Nhật Thiên còn dùng một số loại búa nhỏ hơn để tạo hình chi tiết, đảm bảo độ đều của nguyên liệu, độ chi tiết của vũ khí này phải chính xác tuyệt đối, như vậy mới có thể tạo ra được độ sắc bén, mới chính thức trở thành một thanh vũ khí tốt được.
Một thanh thép thon dài, có phần hơi cong đã bắt đầu thành hình, nhưng nó vẫn chưa ra hình dáng gì, đây mới chỉ là phần lõi mà thôi.
Cốt lõi bên trong hoàn toàn dùng [ Kim Loại Ký Ức ] làm phần chính, vỏ thép bên ngoài thì đã được pha chế thêm một số loại kim loại khác theo công thức đặc biệt, đảm bảo độ sáng bóng, chống rỉ sét, đồng thời còn làm tăng độ sắc bén cho vũ khí, có thể nói, Nhật Thiên đang vận dụng hết toàn bộ những gì hắn học trộm được từ chỗ kiến đại sư để rèn món vũ khí này với độ tập trung cao nhất của hắn.
Dần dần, vũ khí của Nhật Thiên cũng đã thành hình, Lưỡi kiếm, chuôi kiếm, kiếm cách cũng dần dần hình thành, đó là một thanh đao, nhưng không giống đao, là kiếm, nhưng cũng không giống kiếm.
Hình thể của nó không quá dài để gọi là kiếm cũng không nhỏ ngắn để gọi là chùy thủ, toàn thân dài khoảng 70 75 xăng-ti-mét tính cả tay cầm, theo hắn biết được, đây được gọi là Wakizashi, nó là tại Đông Vũ Châu, một nơi được gọi là Cực Đông thường thấy phụ trợ binh khí.
Tại thời điểm hắn hoàn thành xong hắn binh khí, Kiến thợ rèn cũng làm xong phần của hắn, đó cũng là một cái hình dạng khá tương tự với trên tay Nhật Thiên hắn Wakizashi, chỉ là dài và lớn hơn nhiều gấp ba lần, theo hắn biết, tên của món vũ khí này là Nodachi.
Lại thêm hai giờ trui rèn, Wakizashi cũng đã được hoàn thành.
Nhật Thiên và cả Kiến đại sư đều thuộc loại tập trung vào độ thực dụng, không quá trọng hình thức, nên thanh kiếm này nói thật là cực kỳ tối giản, không có quá nhiều hoa văn họa tiết rườm rà.
Ngay sau đó tại Nhật Thiên quan sát, Nodachi trong tay Kiến đại sư tại hắn ấn lên trong tay cầm một cái nút, tức khắc nó lưỡi đao thu lại, một cách thần kỳ rút vào bên trong chuôi kiếm, Nhật Thiên thấy vậy liền ấn lên trong tay Wakizashi chuôi kiếm cơ quan, tức khắc Wakizashi cũng tương tự Nodachi thu lưỡi đao vào trong chuôi.
“Tiểu tử, kỹ thuật không tệ đâu.”
Kiến thợ rèn tùy ý ném cho Nhật Thiên trong tay hắn Nodachi, ánh mắt mang theo thưởng thức nhìn hắn, Nhật Thiên vươn tay nhận lấy, sau đó đem hai vũ khí nhẹ nhàng tra vào hộp binh khí, cảm thấy vừa khít, hắn hài lòng gật đầu.
“Không dám, so với kiến đại sư, tiểu bối còn kém xa lắm.”
Nhật Thiên chân thành cúi đầu nói một tiếng cảm ơn.
“Không có gì! Rèn ra được một thanh kiếm tốt, ta cũng thấy rất vui.”
Kiến đại sư cũng khá vui với thái độ tốt đẹp của Nhật Thiên, hắn cười cười nói.
“Cơ mà ta có chút tò mò, tiểu tử, cho ta hỏi một câu, là ai dạy ngươi rèn khí vậy?”
Song Kiến đại sư nội tâm cũng khá tò mò muốn biết là người đã nào dạy dỗ tiểu tử này rèn binh kỹ thuật, vì có phần một hắn không hiểu sao sao lại thấy tiểu tử này sử dụng kỹ thuật trông quen mắt, như thể hắn đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
“Cái đó…thật sự xin lỗi ngài kiến đại sư, vấn đề đó thứ cho tiểu bối không thể nói cho ngài biết được, nhưng, tiểu bối có thể nói cho ngài biết là, người dạy ta rèn khí, là người vô cùng tuyệt vời."
"Và là ta biết tuyệt nhất thợ rèn.”
Nhật Thiên vẻ mặt cười cười tươi nhìn Kiến đại sư một cách rất chân thành nói.
“Được, được! Hy vọng ngươi cũng tu luyện cho tốt Ha ha.”
Tuy có chút cảm thấy quái quái trước ánh mắt của Nhật Thiên, nhưng Kiến thợ rèn có thể cảm nhận được lời chân thành thành thật của hắn, tức khắc cười ha hả, không biết lấy từ đâu ra một bầu rượu, vừa tu ừng ực vừa cất bước rời đi.
Nhật Thiên thấy vậy có chút buồn cười lắc đầu, sau đó hắn tiến tới bên một bàn gần đó, trên đó còn có một vài loại binh khí hình dạng lớn nhỏ khác nhau, đó chính là những vũ khí của hắn mà kiến sư phụ đã hoàn thành từ trước đó.
‘Xem ra ta còn kém xa lắm.’
Cùng một thời gian nhưng hắn chỉ có hoàn thành xong một món, trong khi đó người ta thì đã làm xong hết, Nhật Thiên liền nhận thức được rõ ràng, so với chính chủ thì một tên học trộm như hắn vẫn còn kém cả vạn lần.
Song, Nhật Thiên không chút nào chán nản ngược lại còn rất là hưng phấn là đằng khác, vì hắn biết kiến đại sư này còn nhiều thứ nữa đáng giá để hắn tiếp tục ‘học hỏi’.
Thu hồi trên bàn đám vũ khí đặt chúng vào trong hộp binh khí xong, Nhật Thiên với tâm trạng vô cùng tốt bước ra ngoài tiệm rèn vũ khí.