Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 83: Ngày Thứ Năm ( 3 ): Rèn Vũ Khí



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 83: Ngày Thứ Năm ( 3 ): Rèn Vũ Khí

Trong thời gian Nhật Thiên được vị thanh niên quản lý của [Tàng Thư Các] giảng giải cho hắn biết rõ về tổ tông của mình lịch sử huy hoàng, thì cùng thời gian đó tại Thành Chủ Phủ.

“Sự tình là như vậy đấy, Lâm thành chủ.”

Đợi sau khi đám người Khu Ma Nhân bọn họ quay lại Thành Chủ Phủ, lần này lấy Hồng làm người thay mặt cho các thành viên, nàng tiến lên giải thích cặn kẽ manh mối mà họ phát hiện.

“…Hấp Huyết Quỷ sao…đúng là tin tức tồi tệ.”

Lâm Nhan Vận tuy rằng đã có điều chuẩn bị tinh thần, nhưng sự tình còn so với nàng tưởng tượng còn phải tồi tệ nhiều lắm, nàng không ngờ sự việc lần này vậy mà còn có dính líu tới Tam Thần Giáo Hội, đây với nàng mà nói là một tin tức xấu không thể xấu hơn được nữa.

Cơ mà, nói về Hấp Huyết Quỷ … có lẽ nào?

Song Lâm Nhan Vận thần sắc có chút thay đổi nàng trong lòng bỗng có một ý nghĩ.

Ánh mắt nhạy bén đám người cũng nhận thấy sự thay đổi nhỏ bé trong thần sắc của Lâm Nhan Vận, bọn họ đưa cho nhau chỉ có bọn hắn hiểu được ánh mắt, sau đó Hiên Phong tiến lên mà Hồng thì cũng ăn ý lùi lại nhường vị trí cho hắn.

“Lâm Thành Chủ, nhìn bộ dạng của ngài, lẽ nào có phát hiện gì sao?”

“Không hẳn là phát hiện cái gì, chỉ là bất chợt thoáng qua trong đầu suy nghĩ mà thôi.”

Lâm Nhan Vận nói xong nàng từ trong hộc tủ lấy ra một sấp chồng chất lên nhau thành nhiều tầng hồ sơ đặt lên trên bàn, Hiên Phong liền lấy một tập hồ sơ trong đó lật ra mà đọc.

[Đức Tín Công Giáo]

Bốn chứ liền đập vào mắt Hiên Phong.

“Đức Tín Công Giáo, một giáo hội nhỏ được lập ra vào Đại Ngôn năm thứ 397, tính đến nay thì cũng được khoảng gần 600 năm tuổi giáo hội, nó được lập nên sau một khoảng thời gian sau khi mà Thương Viễn Thành bắt đầu dần từ một tiểu huyện phát triển trở thành như ngày nay đại thành.”

“Ban đầu khởi điểm nó cũng không có gì lạ thường giáo hội, bản thân nó cũng thờ phụng vị thần không có tên tuổi gì dã thần, mà giáo hội này cũng chỉ là một cái lập nên chỉ để lắng nghe cùng an ủi xoa dịu người dân trong tòa thành áp lực từ trong sinh hoạt mà thôi.”

“Vậy nên dù trôi qua gần 600 năm, nó tín đồ cũng vô cùng ít ỏi, đâu đó chỉ khoảng vài chục người mà thôi trong hiện tại.”

Mắt thấy Hiên Phong bình thản mà đọc những nội dụng trong hồ sơ, nàng liền mở miệng chậm rãi nói và cũng đang tiến hành giảng giải phát hiện của mình.

“Nhưng nếu sự tình không chỉ có nhiêu đó thôi phải không? nếu không thì kẻ hèn một cái nhỏ bé giáo hội không đáng để Thành chủ các hạ đi đề cập tới.”

Hiên Phong cũng không tin Lâm Nhan Vân cái ‘tiểu nữ hài’ này sẽ tốn thời gian quý giá của mình cùng hắn nói mấy chuyện vớ vẩn.

Và quả nhiên đợi một lúc sau Lâm Nhan Vận lại nói tiếp.

“Hiên Phong đại nhân nói không sai, sự tình thực sự không chỉ có nhiêu đó thôi và nguyên nhân, chính là đến từ người này.”

Lâm Nhan Vân vừa nói nàng từ trong một tập hồ sơ lấy ra một bức ảnh đặt lên bàn, Hiên Phòng nhìn kỹ bức ảnh, tức khắc nhìn thấy một lão nhân đầu tóc bạc phơ, vẻ ngoài lịch lãm gọn gàng, tiên phong đạo cốt, thân mặc bào trắng và làm người ấn tượng nhất chính là hắn như hùng ưng sắt nhọn cùng lạnh lùng nhưng lại không mất uy nghiêm ánh mắt.

“Hắn, danh Đế Vũ, Họ… Triêu Dương.”

Triêu Dương?

Nhan Vân một lời vừa ra ngoại trừ Hiên Phong, còn lại những người còn lại trong căn phòng thì không khỏi có chút mơ hồ, nội tâm cũng không hiểu cái tên này có ý nghĩ gì.

Mà cũng phải thôi, dù sao gì Triêu Dương gia khoảng cách họ bị diệt tộc cũng khoảng gần 700 năm rồi và thời gian mài mòn là thứ không phải một ai hay vật nào có thể tránh thoát được.

Chỉ với chừng đó thời gian thì cũng quá đủ để cho một cái năm xưa đã từng vô cùng cường đại, danh tiếng vang vọng khắp cả thiên hạ thế gia phai mờ khỏi lịch sử cùng người đời hiện tại ấn tượng.

“Ngoại…à nhầm Đội trưởng, Triêu Dương cái họ này rốt cuộc là cái gì vậy?”

Mộng lúc này giống như nhận thấy Hiên Phong có phản ứng kỳ lạ khi nghe được cái dòng họ này, nàng tò mò vô cùng mở miệng hỏi, Hiên Phong nghe thế cũng bèn mở miệng giải giảng cho họ nghe và hắn cũng không ngại giải thích cho bọn họ biết có dòng họ này ý nghĩa như thế nào với Khu Ma Nhân.

Mà đám người Hồng bọn họ nghe xong liền vừa giật mình song song đó là cảm thán, cùng với thầm than đáng tiếc.

“Quay lại chủ đề, lẽ nào là thành chủ nghi ngờ sự xuất hiện của Hấp Huyết Quỷ có liên quan tới giáo hội này? Thậm chí Hấp Huyết Quỷ đến từ Đức Tín Công Giáo.”

Hiên Phong thì có phần buồn bực cùng với đó chính là sự bất lực và bất đắc dĩ nhìn đám người thất học này, tuy hắn biết toàn thành viên trong đây, ngoài trừ mộng ra thì đám còn lại chưa từng học chữ nên hoàn toàn một đám mù chữ thất học.

Nhưng Mộng thì thực sự hoàn toàn nằm ngoài hắn dự đoán, con bé vậy mà cũng không biết chuyện này, hắn có nhớ là mình đã từng giảng dạy cho nàng về chuyên này rồi mà nhỉ?

Giống như nhận thấy mắt nhìn chăm chú ‘nguy hiểm’ của Hiên Phong, Mộng liền không khỏi rụt đầu ngượng ngùng cùng với một chút sợ sệt lùi lại rồi trốn vào ở phía sau lưng hồng nhằm né tránh Hiên Phong ánh mắt.

Còn Lâm Nhan Vận nàng thì có phần kỳ quái nhìn lại đám người khi họ giật mình nghe được về chuyện của Triêu Dương gia, nàng trong lòng thầm nghĩ bọn này không phải là Khu Ma Nhân sao? tại sao lịch sử khởi nguồn hình thành của tổ chức của bọn họ, thì đám người này lại phản ứng như mới nghe lần đầu vậy?

Song tuy trong lòng tò mò, nhưng Lam Nhan Vân cũng không mở miệng hỏi, nàng tiếp tục chủ đề trước đó.

“Như trước tiểu nữ đó đã nói, chỉ là nhất thời nảy ra phỏng đoán mà thôi, song, những thứ mà như Hiên Phong đại nhân vừa nêu trên, tiểu nữ cho rằng khá năng đó thực sự có thể xảy ra.”

Lâm Nhan Vận cũng không quá chắc chắn khả năng này, nhưng mỗi một phút một ngày trôi qua, cảm giác bất an trong người nàng càng thêm trầm trọng, nó càng khiến nàng cảm thấy sự tình lần này tự hồ không giống như vẻ bề ngoài như vậy đơn giản, có khả năng tất cả mọi chuyện do một bàn tay đen nào đó phía ẩn núp sau màn đó thúc đẩy cũng nên.

Bởi vậy, áp dụng cái có câu nói ‘thà giết nhầm còn hơn bỏ sót’, nàng quyết không bỏ qua cho bất cứ một khả năng hay một chút manh mối nhỏ bé nào, dù cho đó cũng có thể là nhầm lẫn.

…………………..

Nhật Thiên đã đi đến tiệm rèn đồ sộ nhất trong Thương Viễn Thành, hầu hết vũ khí của đệ tử, tộc nhân trong Hạ gia thậm chí là Đại Thiết Kiếm của hắn đều xuất ra từ đây, bởi vì nơi này không những chất lượng vũ khí rất tốt, mà giá cả cũng rẻ đến bất ngờ.

Hắn nghe nói đây là do chủ tiệm này vốn chính là trưởng lão của Hạ gia, mở ra tiệm rèn này với mục đích phục vụ rèn binh khi cho Hạ gia là chính, vì vậy mới có ưu đãi lớn đến vậy.

Đương nhiên, tiệm rèn cũng mở cửa cả với người bên ngoài, nhưng cái giá nó cũng khác so người Hạ gia.

Theo đúng truyền thống của tiệm, chỉ cần đưa lệnh bài thân phận ra, chứng minh mình là người trong Hạ gia, liền sẽ ngay lập tức sẽ được tiệm giảm giá ít nhất là ba thành, nếu hợp mắt người ta, có khi ngươi không cần trả tiền cũng có được vũ khí.

Bước vào cửa tiệm, Nhật Thiên bắt đầu cảm thấy lóa mắt với từng luồng ánh sáng kim loại sắc lạnh từ đủ thể loại vũ khí truyền đến từ thương, kiếm, đao, bổng… Đủ loại hình thù kỳ quái.

Ngoài ra còn có một số loại vũ khí mà Nhật Thiên cũng không biết đến, mà hắn cũng chẳng để tâm.

Quan sát một vòng, Nhật Thiên đi lên tầng hai, đập vào mắt hắn là vô số các loại khoáng thạch với đủ các loại màu sắc khác nhau, thậm chí còn một vài loại nhìn chẳng khác nào ngọc thạch.

Nếu không khéo, có khi người ta còn tưởng mình mình đi nhầm vào tiệm trang sức, chứ không phải là một tiệm rèn.

Lấy hắn không có một chút kiến thức gì về khoáng thạch, nên hắn cũng không nhìn ra được trong này những khoáng thạch có gì đặc biệt, xem xét một vòng xong, Nhật Thiên lại đi tới hậu viện.

Vừa bước vào trong hậu viện, thứ đầu tiên mà hắn cảm nhận được đó la....

[ Nóng ]

Đây là một lò rèn chính hiệu, không gian cũng rất rộng, đủ để chứa đựng trên 10 - 20 lò rèn. Lên tiếng hỏi thăm Kiến đại sư, Nhật Thiên tức khắc được người ở trong đây nhiệt tình chỉ đường, chẳng mấy chốc đã tìm thấy người hắn muốn tìm.

Vị kiến đại sư là một người đàn ông nhìn cũng khá trẻ, có lẽ chưa đến ba mươi, do quanh nắm xuống tháng khắc khổ trong lò rèn, thân thể thô tráng cùng với làn da ngăm đen, mặt hơi vuông chứa đầy khôi ngô nam tính lực lưỡng.

Lúc này, vị kiến đại sư này đang bận nói chuyện với một người toàn thân phủ kính áo choàng đen cùng nón lụa, ngoại hình nhìn không rõ nam hay nữ, nhưng từ âm thanh dễ nghe kia có thể nhận ra là nữ.

Vì thế Nhật Thiên rất thức thời, quyết định chờ đợi đến lượt mình. Thương lượng vài phút, vị nữ tính kia đưa cho Kiến đại sư một bản vẽ, nói cảm tạ một câu rồi cất bước rời đi.

Lúc nàng quay người lại, thì Nhật Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng trực cảm có hơi rục rịch, trong mơ hồ, hắn cảm thấy ngươi này hắn đã từng thấy ở đâu rồi đó.

Đợi khi hắn lấy lại tinh thần thì người đã sớm biến mất, chỉ để lại một ánh tử hồ điệp bay ngang qua mơ hồ ảo giác rồi rất nhanh biến mất.

‘Hồ điệp?’

Mơ hồ cảm thấy mình đã từng thấy thứ này ở đâu đó rồi, song nghĩ mãi vẫn không nhớ được đã thấy ở đâu, Nhật Thiên liền không nghĩ nữa mà hắn cũng nhớ đến nguyên nhân mình tới lò rèn này, Nhật Thiên nhanh chóng chạy lại, đưa thân phận chứng của mình cho Kiến đại sư, kèm theo cả bản vẽ vũ khí mà hắn đang cần chế tạo.

Vị Kiến đại sư không hổ là đại sư rèn binh, chỉ nhìn bản vẽ một lúc sau đó quan sát phía sau eo Nhật Thiên hộp binh khí, lại nghe Lâm Hàn giải thích về yêu cầu với vũ khí, hắn liền biết Nhật Thiên muốn chế tác loại vũ khí như thế nào, hắn sau đó gật gù.

“Được, yêu cầu của nhóc hơi có yêu cầu kỹ thuật một chút, nhưng với ta thì không khó, ta có thể làm ngay bây giờ, nhóc có thể chờ đây hoặc đi về, tối nay hoặc ngày mai tới lấy.”

“Đa tạ Kiến đại sư, vậy xin phép cho tiểu bối ở lại chờ đợi!”

Kiến đại sự nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ gật gù, sau đó quay vào quát tháo với đám thợ rèn học đồ xung quanh.

“Đám nhóc con! Đến giờ làm việc rồi, Ngáo tiểu tử nhà ngươi, còn không mau vào trong kho đi lấy thêm thép. Nhanh nhanh nhanh, làm xong sớm còn đi nghỉ sớm. ĐCM nó, tụi bây không thấy nóng à?”

Đám thợ phụ tức khắc nháo nhác chạy đi làm việc, tác phong cực kỳ nhanh lẹ, nhưng cũng rất kỷ luật và nề nếp.

Mà cũng phải thôi, vì làm việc với người khó tính như vị Kiến đại sự đây, những tên đần nào dám lộ ra bất mãn hay không đáp ứng đủ tiêu chuẩn thì đã sớm bị đuổi cổ đi từ lâu rồi.

Cùng lúc đó, trái với suy nghĩ của Nhật Thiên, Kiến thợ rèn đại sư này chưa chế vũ khí cho hắn ngay, mà hắn trước hết rèn ra rất nhiều loại vũ khí khác nhau, có kiếm, có đao, có thương… Tốc độ đánh thép của hắn rất nhanh, mỗi vũ khí cũng chỉ cần một chút thời gian là hoàn thành ngay.

Còn các công đoạn khác thì đã có thợ phụ giải quyết, hắn chỉ cần thỉnh thoảng ngẩng đầu lên giám sát và nhắc nhở một hai câu là được.

Nhật Thiên nghĩ lại thì thấy cũng đúng, vị này chính là thợ rèn nổi tiếng nhất Thương Viễn Thành, đơn hàng rất nhiều. Người ta đồng ý rèn vũ khí cho hắn là tốt lắm rồi, đâu thể yêu cầu làm ngay, làm nhanh được.

Nhật Thiên là người biết điều, đã ăn cơm chùa thì không thể đòi hỏi cao được!

Thời gian kéo dài cả buổi chiều thậm chí đến chạng vạng tối, Kiến đại sư mới giải quyết xong hoàn toàn đống đơn hàng trong ngày hôm nay, thậm chí còn cả chục đơn hàng tới sau lượt của Nhật Thiên, hắn cũng đã hoàn thành, nhưng vẫn chưa đến lượt hắn.

Mà Nhật Thiên đối với việc thì vẫn khoanh tay ngồi im, không chút phản ứng, suốt cả một ngày mặc kệ sức nóng thiêu đốt trong lò rèn, không có chút gì là vội vã hay bất mãn.

Chỉ là Nhật Thiên trong quá trình quan sát vị Kiến đại sư này rèn binh, ngoại trừ những kỹ thuật áp tủ trong người ra, thì hắn đã học xong được hết người ta kỹ thuật rèn, chỉ cần về nhà rèn thử một hai cho quen tay hắn tuy không đảm bảo có thể làm tương tự 10 thành, nhưng hắn nắm chắc có sáu thành tương tự Kiến đại sư, vậy nên thay vì bất mãn hắn nội tâm ngược lại khá vui vẻ là đằng khác.

‘Nếu có thể, mình thật sự hy vọng vị đại thúc này lấy ra chính mình áp tủ tài nghệ…’

Như vậy thì hắn có thể học xong luôn, nếu vậy thì từ nay về sau, chẳng cần phải mất thời gian tới chỗ này chờ đợi lâu lắc như hôm nay làm gì, có thể trực tiếp tại nhà rèn binh khí vừa ý của mình luôn mà không cần đi nhờ tới vị đại thúc này nữa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv