Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 73: Ngày Thứ Hai (2): Khu Ma Nhân, Elfs
Một tiểu đội sáu thành viên Khu Ma Nhân tại không kinh động tới ai, người không biết, quỷ không hay trực tiếp nhảy qua tường thành cao, tại trên tường ngắn nhìn bao quát khung cảnh Thương Viễn Thành.
“Quả nhiên…Dị Thường nó thực sự đang ở đây…”
Đội trưởng của tiểu đội Hiên Phong hắn từ trong túi áo lấy ra một cái nhìn như cái la bàn, mà cái la bàn như phát hiện cái gì đó vậy thay vì chỉ về hướng bắc, nó như thể đang bị cái gì đó thu hút vậy kim định hướng tức khắc xoay vòng vọng loạn xạ khắp nơi.
‘Chỉ là...’
Ngắm nhìn Định Ma La Bàn không bình thường phản ứng, dưới lớp vải lụa Hiên Phong nhăn mày.
Định Ma La Bàn, đây là công cụ đặc biệt trợ giúp các Khu Ma Nhân như bọn hắn tìm kiếm được vị trí của Dị Thường, chỉ cần trong vòng bán kính một dặm, không Dị Thường nào có thể tránh thoát được.
Chỉ là, theo phản ứng của Định Ma La Bàn không cố định chỉ vào một hướng mà lại chỉ định loạn khắp nơi, chứng tỏ không chỉ là một con.
Hoặc là có khi, con Dị Thường này có năng lực phân tách hoặc một kiểu sáng tạo quyền tộc tổ kiến năng lực.
“Ja'kal.”
Hiên Phong quay đầu lại nhìn bên cạnh hắn thành viên chính xác hơn là người nam nhân tên Ja'kal.
“Đã rõ sếp!!”
Ja'kal nghe hắn sếp Hiên Phong gọi tên hắn, làm lâu năm Khu Ma Nhân, hắn rõ sếp muốn hắn làm gì, tức khắc hắn tháo mình nón tre, để lộ ra diện mạo của mình, làn da lúa mạch rám nắng, mái tóc tóc trắng, mắt đỏ rực như máu, khuôn mặt điển trai nam tính, nhưng khóe miệng cười cười có phần phong tao cùng kiệt ngạo bất tuân, tức khắc làm cho hắn soái khí vẻ ngoài, có gì đó không đáng tin cậy cảm giác.
Sau đó, tại Ja'kal kỳ quái gầm nhẹ, khuôn mặt hắn đột nhiên một cách vô cùng phi lý biến dạng, tức khắc vốn hình người khuôn mặt bị kéo giãn ra một đoạn dài, răng năng sắt nhọn mọc lên, theo đó một bộ lông màu đen bao phủ cả khuôn mặt hắn.
Đồng thời thân thể hắn giống như so với trước kia bành trướng hơn một chút, toàn thân sung mãn cơ nhục.
[Dị Thường Hóa: Hung Thú Ma Lang – Đầu.]
Mà mắt thấy Ja'kal thân thể biến hóa, cái đầu từ đầu người đột nhiên biến thành đầu sói, năm người còn lại không cảm thấy có gì kì quái ngược lại xem đó là hiển nhiên.
Hít ~ hít hit ~
Lợi dụng ưu thế khuyển khoa động vật của mình, với cái khứu giác mạnh gấp ngàn lần thậm chí là cả triệu lần so với con người, Ja'kal ngước đầu hít hít nhẹ một hơi trong không khí mùi hương, chỉ là rất nhanh sau đó, cái mặt sói lộ ra vẻ nhăn mày không hiểu.
Kỳ quái, rõ ràng có Dị Thường ở trong thành, nhưng tại sao không chút mùi hương nào bất thường đặc trưng của chúng vậy?
“Sao rồi Ja'kal?”
Hiên Phong thấy hắn phản ứng như thế mở miệng hỏi.
“Không ổn rồi sếp ơi ~ cái tòa thành này có gì đó lạ lắm.”
Ja'kal không che dấu, nhìn Hiên Phong thành thực trả lời.
“Lạ? lạ như thế nào? ”
Có tên là Hồng nữ nhân cũng không nhìn được tò mò, tiến lên hỏi.
“Tòa thành lạ ở chổ, đó là sinh mệnh mùi vị quá mức nặng, nặng tới nổi lấn át hết mùi của Dị Thường.”
“Giống như thể có gì đó đang che giấu nó đi vậy.”
“Có thể nói cụ thể chính xác hơn đó là gì không?”
“Hmmm, nếu diễn tả cho chính xác thì đại khái giống như một cái cây vậy, một cái rất là tràn đầy sinh mệnh sức sống cái cây.”
Cây?
Cả thành viên nghe Ja'kal nói vậy, liền không khỏi ngơ ngác.
“Sinh mệnh tràn đầy cái cây? Nếu vậy có khi nào, Dị Thường vào được thành có lẽ nào là một Elf hay không?”
Nghe Ja'kal giải thích như thế tên là mộng nữ tính không khỏi tự suy đoán.
Elf sao?
Đám người còn lại rất nhanh phản ứng, cũng đúng, cái loại đặc trưng như thế này Dị Vật Elf hay tinh linh thì đúng là rất khớp với miêu tả của Ja'kal.
Sinh mệnh nồng đậm, liên quan tới cây thụ, còn về số lượng đông đảo, thì vừa hay Elf cũng có năng lực sáng tạo quyền tộc, phù hợp với cái phản ứng bất thường của Định Ma La Bàn.
Elf còn biết tới tên gọi Yêu Tinh, Tinh Linh, rừng cây bảo hộ vật vân vân, không chỉ có vậy Elf còn là một Dị Vật có tai tiếng nổi danh lớn và có thể sánh vai ngang hàng với Thiên Mục Bách Diện Trùng.
Nếu Thiên Mục Bách Diện Trùng Dị Vật là sinh vật đại diện cho Đấng Tinh Khiết Nhất Kaal'nu-Thun.
Vậy thì Elf là Dị Vật đại diện cho Dị Thần Đại Thu Sinh Mệnh Đấng Sinh Sôi Srik'arsh.
Song, cũng may mắn Elf tuy là Dị Vật, nhưng chúng nó không có đặc tính bất tử tương tự như các Dị Vật khác, một khi giết chúng nó, chúng sẽ ‘tạm thời chết’ đi, đúng vậy người nghe không nhầm đâu, tạm thời chết.
Nguyên nhân rất đơn giản, là bọn Elf này, cái xác của chúng không có linh hồn đúng hơn là không có cái tam hồn, không, phải nói là tất cả Dị Vật bọn chúng đều không có tam hồn.
Tam hồn gồm có Sảng Linh, Thai Quang và U Tinh.
Thai Quang, Tiên Thiên Chân Tính, sinh lực trong cơ thể khiến người cảm thấy đang được sống, thể xác và tinh thần bình tĩnh và có thể đạt được tuổi thọ.
Nếu một sinh mệnh không còn Thai Quang thì đó quả thật như đã chết.
Sảng Linh, Tâm Chí Tư Duy, thường khiến người có thể suy nghĩ, tiêu hao tinh thần và sinh ra nhiều tương tác khác nhau.
U Tinh, Hứng Thú Xu Hướng, phần linh hồn này quyết định sự hấp dẫn và xu hướng tình dục của người.
Bởi vì, linh hồn hay tam hồn của tất cả Dị Vật đều đang do kẻ sáng tạo chúng nắm giữ và đó cũng là chân tướng đằng sau sự bất tử bất diệt vô lý kia của bọn chúng.
Chỉ cần kẻ sáng tạo chưa chết thì Dị Vật sẽ vĩnh viễn và tuyệt đối không thể bị tiêu diệt.
Không chỉ có vậy, trong đó đám Elf là nặng nhất, thay vì nói là mỗi một con Elf là một tồn tại riêng biệt, thì thực ra là bản chất của bọn chúng đều là một thể, Elfs chúng thực chất đều là từ chính một phần của Srik'arsh phân chia bản thân, phân tách ra thành nhiều phần nhỏ khác nhau ra mà thôi.
Có thể tưởng tượng như là Elfs linh hồn là Srik'arsh Dị Thần thụ phấn cây phấn hoa, vậy thì thân thể của Elfs chính là cái trái cây đã được thụ phấn thành công một kiểu như vậy một loại nhân bản vô tính.
Nhưng bằng một cách nào đó, Dị Thần Srik'arsh Đại Thụ có thể khiến cho phân thân của nó được tự ‘ta’ ý thức, tuy Elfs biết rõ nó là Srik'arsh phân thân, nhưng lại cũng cho rằng bản thân là một cái đang tồn tại có tự chủ của mình Elf.
Và cũng vì là cùng một thể xuất phát từ Srik'arsh, nên bọn chúng sở hữu một bộ thống nhất [ Bộ Não Chung ] năng lực, có khả năng kết nối tâm trí và ký ức của các Elf khác và chia sẻ cho nhau tin tức.
Tuy rằng phải chờ cho Elf đó phải ‘tạm thời chết’ thì tin tức cùng ký ức nó sở hữu mới có thể truyền tải về [ Bộ Não Chung ] quay lại bản thể của chúng là Srik'arsh và mới có thể cập nhập thông tin mới nhất.
“Chỉ là, nếu thực sự là một Elf như Mộng nói vậy thì khó làm rồi.”
Suy cho cùng, so với một con không có đầu óc Dị Thường, thì một con có khả năng suy nghĩ biết tính toán Dị Thường như Elf thì càng thêm khó chơi, rất khó mà bị diệt trừ được.
Hơn nữa, tất cả bọn hắn ai cũng đã từng đắc tội giết không ít Elf, thân là một thể có khả năng chia sẻ ký ức với nhau nhờ vào [ Bộ Não Chung ] năng lực, Elfs tất nhiên sẽ nhớ bọn hắn, biết rõ khí vị của bọn họ.
Nếu thực sự là Elfs như phán đoán, vậy thì một khi sáu người bọn họ vào trong thành, tất nhiên sẽ đánh rắn động cỏ, gây kích động tới ẩn giấu trong thành Elfs, khiến nó quyết tâm trốn đi, như vậy càng thêm khó mà tìm được nó tung tích.
“Như vậy thì, Mộng.”
Vuốt cằm tự hỏi một chút, sau đó Hiên Phong quay đầu nhìn lại phía Mộng.
“Vâng ạ.”
Mộng nàng gật đầu, sau đó nàng kéo cao lên mình áo choàng đen cùng với ống tay áo, lộ ra một cái tinh tế mềm mại trắng ngà cánh tay, tiếp theo sau đó tại Mộng rên nhẹ một tiếng, vô số cái lỗ nhỏ làm người nhìn thôi cũng không khỏi không rét mà run sợ hãi mở rộng ra trên cánh cánh tay đẹp của nàng.
Rồi sau, vô số con ấu trùng từ bên trong từng cái lỗ nhỏ đó chui ra, nếu mà Nhật Thiên có ở đây nhìn thấy cảnh này sẽ ngạc nhiên phát hiện, những con sâu đó, phát ra một loại cảm giác tương tự với Thiên Mục Bách Diện Trùng.
[Dị Thường Hóa: Thiên Mục Bách Diện - Trang Chu Mộng Hồ Điệp ]
Tức khắc theo tiếng lẫm bẩm nhỏ của Mộng, vô số ấu trùng tức khắc kết kén sau đó nở ra hóa thành vô số con tỏa ra một màu tím ảo mộng hồ điệp, chúng nó sau đó tản ra xung quanh bao phủ sáu người, tiếp đó như thể không hề tồn tại vậy, nháy mắt tản ra khắp bốn phương tám hướng rồi biến mất.
“Mộng năng lực, dù nhìn bao nhiều lần cũng không thấy chán.”
Mà làm nữ tính còn lại trong nhóm Hồng, khi nhìn thấy được tản bay đầy trời tử hồ điệp nàng ánh mắt tức khắc mê ly vui thích quan sát những con xinh đẹp tử hồ điệp bay múa.
“Hồng tỷ, tỷ quá lời rồi.”
Mộng nghe được Hồng nói vậy liền cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Chậc! đẹp thì đẹp, nhưng đẹp thì có lợi ích gì? không bằng như bản đại gia ta đây [Ma Lang] biến hình soái khí.”
Ja'kal nghe vậy không cho là đúng, hắn lấy đầu sói dính sát lại gần Hồng hống hách nói, chỉ là những người ở đây bao gồm cả Hồng chú ý tới hắn bàn tay đang lén lén lút lút đưa ra muốn chạm vào Hồng bờ mông căng tròn.
“Hừ, chết dâm tặc, ngươi cho rằng lão nương giống như ngươi nam nhân thúi chỉ biết chém chém giết giết không biết thưởng thức sao.”
Hồng đối với cái này đã quá quen thuộc rồi, nàng thuần phục đưa tay nhéo cái tay sói không thành thật của Ja'kal hừ lạnh nói.
“Ai~ Đau Đau đau đau ~ thả ra mụ ớt cay ~ mau buông ra ~ đau ~ đau!”
Bị Hồng nhéo tay một cái, Ja'kal như thể bị ngàn vạn con kiến cắn xé vậy đau đớn không thôi kêu to, không những vậy, dù hắn có cố thế nào cũng không thoát được khỏi hai ngón tay của Hồng.
Haizzz thật là.
Ba người còn lại thấy cảnh này cũng đã quá quen rồi, bọn hắn lắc đầu.
“Đi thôi.”
Hiên Phóng nói một cái, sau đó hắn thả người nhảy xuống tường thành, mà các thành viên khác cũng nhanh chân đuổi theo.
Trên đường di chuyển, họ không hề dừng lại hay chần chờ, mục tiêu của bọn họ rất minh xác, đó chính là Phủ Thành Chủ, nơi ở của Lâm Nhan Vận.
“Xem ra vị thành chủ này cũng không quá ngốc nhỉ.”
Trên đường đi, Ja'kal thoáng nhìn náo nhiệt thành phố cùng trong đó dân cư, tuy đã thu hồi hình dạng sói quay trở lại con người, nhưng với kinh nghiệm phong phú của mình, chỉ đi được một đoạn mười dãy nhà trên phố, hắn trong một cái liếc mắt liền phân biệt và đếm được ra được.
Đã có ít nhất tối thiểu 3 nhóm đội lính tuần tra đi ngang qua đây và 4 người ẩn giấu thân phận mật thám, ẩn núp trong dân chúng âm thầm quan sát tình hình.
“Ừm, không chỉ thế, ta vừa rồi còn nhìn thấy có không ít chó huấn luyện tuần tra khu vực này.”
Người cao to Lục Huyền gật đầu, sau đó hắn bổ sung thêm cho Ja'kal, Lục Huyền hắn rất thân thiết với động vật, nên trên đường đi khi hắn nhìn thấy mấy con chó hoang vô chủ đang lang thang bên ngoài đường.
Tuy vẻ ngoài của chúng rất dơ bẩn cùng hôi thối khiến ai nhìn cũng không muốn lại gần hay chú ý tới, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ, thần sắc của chúng rất mạnh khỏe, cơ bắp vô cùng săn chắc, đây là cho thấy chúng luôn được cho ăn no và được chăm sóc rất kỹ càng, diện mạo dơ bẩn hẳn chỉ là ngụy trang mà thôi.
Mà cũng thật sự kỳ quái, rõ ràng sáu người với một thân ăn mặc cùng tướng mạo bắt mắt như vậy, thế mà lại không có một ai chú ý tới bọn họ, như thể sáu người chưa từng tồn tại vậy.
Cho dù có người qua đường không để ý vô tình va chạm trúng, người kia như chỉ cảm thấy thấy kỳ quái, sau đó cho rằng mình vô ý trược chân té ngã chứ không cho rằng đám ăn mặt kỳ quái người đụng phải mình.
[Trang Chu Mộng Hồ Điệp], một kỹ năng chiêu bài của Thiên Mục Bách Diện trùng, khi Thiên Mục Bách Diện thăng tiến lên cấp hai, nó có thể trở thành có được hai dạng tiến hóa.
Một cái chính là cái mà Nhật Thiên Hạ Vũ bọn họ ngày đó đối đầu hình dáng, đó là loại tăng cường về hình thể, uy lực của chiêu thức cùng sức phá hoại.
Còn một dạng còn lại, chính là từ bỏ hết sức mạnh thuần túy đi thiên hướng hết về ảo giác cùng che giấu bóng đêm sát thủ, hóa thành một con có tới cả ngàn mắt cả trăm khuôn mặt người trên đôi cánh con bướm đêm, gọi là Thiên Mục Bách Diện Hồ Điệp, kéo con mồi rơi vô tận ảo giác, tiến hành săn bắt.
Nhờ có ảo giác từ [Trang Chu Mộng Hồ Điệp] tạo dựng ra, đánh lừa hết tất cả người ngũ giác trong vòng phạm vị ảnh hưởng, nên sáu người không bị ai phát hiện.
Mà Hiên Phong nghe thành viên nói vậy, trong lòng thầm ghi nhớ song cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu có thành chủ khôn ngoan như thế, nếu hợp tác ăn ý, hắn có 2 thành nắm chắc giải quyết chuyện này, trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Hửm?
Vào lúc này Hiên Phong như nhận thấy gì đó, hắn nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một tiểu nam hài đang hướng về phía này nhìn bọn hắn.
Thương Viễn Thành tại đâu đó trung ương tại bên trong tửu lầu nơi có tên là Phượng Tiên lầu, ba người Nhật Thiên Hạ Vũ cùng Nguyệt Như ngồi xuống bàn gọi lên một bàn lớn tràn đầy thức ăn.
Riêng Nguyệt Như chỉ gọi một tô salad trộn nàng là Tu giả không phải võ giả, tuy nàng cũng rất mạnh không kém gì Võ giả, nhưng đó là từ ý niệm của nàng mang tới tác động vật lý ảnh hưởng mà mang lại.
Nàng thân thể chỉ mạnh hơn người thường một chút ra thì còn lại vẫn là không khác gì người thường, không có như Võ giả như thế quái thai cường hóa, nên sức ăn không như bọn hắn khoa trương.
Đợi khi Hạ Vũ cùng Nguyệt Như ăn xong phần mình, thì Nhật Thiên vẫn đang điên cuồng ăn uống, không có biện pháp, hắn Huyết Khí cao tới 50 điểm lận, không những thế, thân thể cường độ của hắn cũng không yếu, nên yêu cầu năng lượng của nó rất lớn, vậy nên hắn cần thiết phải ăn thật nhiều thức ăn.
Cũng may, ngày trước Hạ Vũ tỷ mời hắn ăn đi, nên hắn cũng đã bổ sung không ít, vẫn còn không ít dư thừa đang tích trữ, vậy nên hắn ăn cũng không quá khoa trương như hôm qua, rất nhanh hắn cũng ăn xong.
Đợi khi hắn thay hai người thanh toán tiền ăn, bước ra Phượng Tiên lầu hắn tức khắc nhướng mày.
“Sao vậy Thiên?”
Nguyệt Như cùng Hạ Vũ cũng chú ý tới vẻ mặt khác thường của hắn, hai nàng nhìn lại, sau đó quay đầu nhìn về hướng Nhật Thiên đang nhìn, nhưng các nàng không có nhìn thấy có cái gì đặc biệt.
“…”
…mạnh khủng khiếp.
Nhật Thiên không đáp lời hai nữ, hắn gao gắt nhìn chằm chằm về hướng hư vô mờ ảo không rõ thực hư, đang bị hàng ngàn con tử hồ diệp bao vây bên trong người.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy được bên trong là gì hay người nào, nhưng trực giác nói cho hắn biết, người bên trong đó cực kỳ mạnh mẽ, mạnh tới mức, mang tới cho hắn cái áp lực đến cả con trùng kia cũng chưa từng làm được.
Theo hắn cảm giác người đang ở trong đó, có thể dễ dàng hủy diệt cả toàn bộ Thương Viễn Thành này, đem nó san bằng tất cả thành bình địa, không chừa một thứ gì bao gồm cả hắn.