Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 70: Nguy Cơ Đang Tới
“Mau vào thôi.”
Chạy tới căn nhà ăn tập thể lớn nhất của Hạ gia, Hạ Vũ lập tức lôi kéo Nhật Thiên tìm tới một chỗ để ngồi, bởi vì thời gian cũng hơi sớm, hiện tại cũng chỉ mới 9 giờ sáng, còn một khoảng thời gian mới tới giữa trưa, nên hiện tại trong nhà ăn này không có bao nhiêu người, vì thế hai người rất dễ dàng tìm được một chỗ ngồi tốt để ngồi xuống.
Mà người hầu tại đó nhìn thấy có đôi một nữ một tiểu hài lôi kéo nhài vào đây, khi hắn liền tức khắc chạy tới.
“Ấy da! Đây không phải Hạ Vũ đại nhân sao, lại đây lại đây, mời ngài ngồi mời ngài ngồi! xuống.”
Hạ Vũ dù sao cũng là Hạ gia số hai thiên tài Võ Giả, cộng thêm thực lực của nàng hàng thật giá thật nên danh tiếng ít nhiều cũng rất vang dội và được khá nhiều người biết đến.
“Ừm.”
Hạ Vỹ hờ hững đáp lại một tiếng, tay phủi mũ áo, Hạ Vũ đối với người khác luôn lúc nào cũng rất lạnh nhạt, nên khi nghe tiểu nhị hỏi thăm, nàng chỉ có lệ gật đầu đáp.
“Vậy không biết mọi người món gì ạ?”
“Ta thì như mọi lần, năm tô mì xương nước sốt.”
“Dạ, năm tô mì xương nước sốt như mọi khi cho Hạ Vũ đại nhân sẽ có ngay, vậy còn tiểu ca này, không biết ngài muốn gọi cái gì ạ.”
Tiểu nhị giống như không nhận thấy sự lạnh nhạt của nàng ta hay có lẽ do hắn đã quá quen với Hạ Vũ thái độ lãnh đạm rồi, nên khi nàng ta nói vậy cũng không có cảm thấy có gì bất thường ngược lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Theo hắn cái nhìn Hạ Vũ dù sao cũng là cao cao tại thượng Võ giả đại nhân, người ta lạnh nhạt với hắn cái này hạ nhân tầng lớp thấp kém là điều tất nhiên, sau đó hắn quay đầu nhìn lại đang to mò nhìn khắp nơi Nhật Thiên.
Đối với Nhật Thiên đây là lần đầu tiên hắn tới một nơi như thế này, thường thì hắn hoặc là ăn cùng với phụ thân hoặc là luôn có hạ nhân trực tiếp mang thức ăn tới phòng của hắn, bởi vậy hắn ít nhiều có chút tò mò cùng bỡ ngỡ, không những vậy, hắn một phần còn là ngạc nhiên, vì không ngờ Hạ gia có một nơi như thế này.
“Vâng?”
Cũng nhất thời khi tiểu nhị hỏi hắn muốn ăn cái gì, hắn cũng ngơ ngác không biết nên trả lời như thế nào.
Phụt ~
Hạ Vũ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười với Nhật Thiên, song cũng cảm thấy hắn như vậy vô cùng khả ái, tiếp đó nàng chậm rãi mở miệng giải thích cho hắn hiểu.
“Tiểu Thiên, ý của hắn là đệ đang muốn ăn cái gì, đệ cứ nói ra hắn sẽ đem món ăn lên cho đệ.”
“Ooh ~ nếu vậy, đại ca ca huynh có thực đơn không?”
Nhật Thiên nghe xong tức khắc vô cùng hào hứng nhìn tiểu nhị hỏi.
“Có, tất nhiên là có rồi.”
Nói xong hắn từ trong túi áo lấy ra một quyển giấy có tầm khoảng hai mươi ba mươi cái tên của món ăn ghi trong đó, đây chính là thực đơn ghi lại hết các món ăn mà bọn hắn có thể phục vụ.
“Đại ca ca, huynh lấy cái này, cái này còn có cái này…”
Cải xanh xào, nấm nướng, đậu phụng… tất cả đều là món ăn rẻ tiền.
Hạ Vũ nhìn những món ăn mà tiểu Thiên chỉ danh liền không khỏi nhăn mày, nàng cảm thấy hắn là đang tiểu hài tử ngượng ngùng không dám gọi những món đắt tiền, lo sợ nàng không có mang đủ tiền, nghĩ vậy nàng không khỏi cảm thấy có chút buồn bực song song đó là buồn cười.
Trong lòng không khỏi nói, tiểu thiên cũng thật là, ta dù sao cũng là Võ giả mà, hàng tháng thu nhập tới tiền tài tuy không tới quá mức dư thừa, nhưng nếu chỉ vài ba món ăn, nàng cũng có thể xử lý được.
Đang lúc Hạ Vũ muốn mở miệng khuyên nhủ Nhật Thiên gọi mấy món ăn khác, không cần phải ngượng ngùng thì vào lúc này.
"Ừm, vừa rồi mấy món ăn đều khoanh ra toàn bộ không lấy, còn lại mỗi thứ trên thực đơn mỗi thứ lấy hai phần.”
Phụt!!!
Tiếng hô của Nhật Thiên trực tiếp kéo Hạ Vũ từ thiên đường rơi xuống thẳng địa ngục, nàng hiện tại thực sự bắt đầu lo lắng cho cái túi tiền nhỏ của mình rồi.
“Đã rõ rồi, tiểu ca xin đợi một chút nha.”
Tiểu nhị nói xong lập tức lui xuống chạy về phía phòng bếp.
Nhật Thiên gọi xong món ăn hắn quay đầu nhìn lại Hạ Vũ tỷ, nhận thấy sắc mặt của nàng ta có chút không đúng, Nhật Thiên kỳ quái nói.
"Ơ? Hạ Vũ tỷ, tỷ bị làm sao vậy, sắc mặt như thế nào tái bét vậy? lẽ nào tổn thương trong người tỷ chưa có khỏi hẳn?"
“Không, không gì ~ ”
Nét mặt tái xanh run run Hạ Vũ cắn răng nói.
“Mì tới rồi!! Hạ Vũ đại nhân, Nhật Thiên đại nhân, tô mì xương nước sốt của các ngài đây!”
Bởi vì Nhật Thiên cũng có gọi mì xương tương tự với Hạ Vũ, nên khi món ăn của Hạ Vũ làm xong trước, hắn món mì cũng được mang lên.
Đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Nhật Thiên không khách khí nhận lấy tô mì của mình.
“Đa tạ huynh! Tiểu nhị đại ca ca!”
Cầm tô mì Nhật Thiên rồi cười nhẹ gật đầu với tiểu nhị, mà Hạ Vũ với vị người hầu hầu nghe vậy bỗng sững sờ.
Tiểu thiên sao lại lễ phép với một hạ nhân cơ chứ.
“Đa tạ rồi.”
Nàng nhăn mày, tuy nhiên nàng cũng làm theo Nhật Thiên vội vã cám ơn tiểu nhị, tuy rằng nàng như vậy làm vậy càng làm hắn càng thêm thấy sốc cùng bất ngờ hơn.
Với Hạ Vũ, tên tiểu nhị này là không hơn không kém hạ nhân là một kẻ hầu, mà bản thân hai người họ là võ giả hùng mạnh, tài chí thiên phú hơn người tại sao lại phải lễ phép với hắn, huống chi đây là bổn phận của hắn ta, đi nói cám ơn với hắn làm gì?
“Ai ai, thật ngại quá, thật ngại quá.”
Tiểu nhị nghe vậy vội vã đáp lời, sau đó nhanh chóng rời đi, tuy nhiên cái sắc mặt đều ửng đỏ cùng với không thể giấu được khóe miệng cười tươi cho thấy hắn trong lòng vui thích thế nào.
Nhật Thiên nở nụ cười không nói gì, hắn lấy đũa ra gắp mì lên ăn.
Hạ Vũ tỷ là người tốt, tuy không nói rất tốt tính ai ai cũng hòa đồng, mà bản thân tỷ ấy ít nhất cũng không phải có xem thường vị tiểu ca đó.
Nhưng vẫn là còn có phân biệt đối xử với người khác, nhất là các tầng lớp thấp kém, như nô bộc, nông nô.
Nhật Thiên tuy rằng cũng học sách thành hiền, cũng được tiên sinh giáo huấn cho sĩ nông công thương các giai cấp phân biệt, nhưng chúng nó không có ảnh hưởng gì tới Nhật Thiên, không, không phải là nó không ảnh hưởng.
Mà nguyên nhân là nếu không phải là do cái ngày đó dưới tuyết đó nói chuyện với phụ thân, được phụ thân kể ra cái đại giấc mộng anh hùng hào hiệp của mình cho Nhật Thiên, ảnh hưởng tới tâm chí của hắn, thì có lẽ Nhật Thiên cũng giống với Hạ Vũ cùng biết bao kẻ khác, phân biệt tầng lớp.
Như đã nói ở trước đó, liền dù có là hạng người nhân nghĩa nhất, lấy bọn hắn tiêu chuẩn đạo đức, có lẽ dễ dàng vượt qua ngây thơ chưa đủ trưởng thành Nhật Thiên.
Nhưng kể cả là như vậy, thì vẫn có một vài điểm của bọn hắn không thể so được với Nhật Thiên.
Đó chính là trên dưới tôn ti, trong lòng bọn họ chưa từng có đối xử bình đẳng khái niệm, bọn hắn đối với quân thần kẻ mạnh thống trị kẻ yếu quan niệm, đã hoàn toàn thâm nhập vào trong xương tủy, cho dù là phủ định đến đâu thì cũng là không thể nào sửa đổi dược.
Mà Nhật Thiên, hắn thì không có, một phần là do hắn quá nhỏ tuổi, tam quan cái nhìn còn rất ngây thơ, còn lại thì chính là do chính phụ thân của hắn Đại Nhật không ngừng đem cái hạt giống lý tưởng người hùng của hắn mà chính bản thân hắn không làm được vào đầu Nhật Thiên.
Quên mình vì người khác, không vì lợi ích cũng không vì đại nghĩa, chỉ đơn giả cảm thấy sinh mạng đáng quý, cần phải muốn cứu người.
Tuy nói là tại thế thánh nhân là hơi quá mức, nhưng cái suy nghĩ đó, tuyệt đối vượt qua 99% người trong thiên hạ.
Hạ Vũ cũng chợt nhớ tới vấn đề này hai mắt trong giây lát trở nên âm trầm nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường lãnh đạm.
Phải nhanh chóng tìm cơ hội phải tách tiểu Thiên với phụ thân hắn ra, không nói xa cách tới cả đời không gặp mặt được.
Nhưng ít nhất là phải một hai năm mới gặp được một lần, vì nếu cứ tiếp tục như thế, tên cặn bã này sợ là sẽ làm ảnh hưởng lớn tới sau này khỏe mạnh trưởng thành của tiểu Thiên mất.
Trong lòng thầm tính toán đi tìm tộc trưởng, cầu hắn giúp nàng ném tên phụ thân của Tiểu Thiên đi đâu đó thật xa.
Tuy trong lòng suy tư nhưng Hạ Vũ ăn uống động tác không chút dừng lại, mà nàng từng cử chỉ ăn uống đến tư thế ngồi ăn của nàng rất thanh lịch, bộc lộ rõ ràng ra cái phong thái tiểu thư quý tộc của nàng, tuy nhiên tốc độ giải quyết thức ăn của nàng không hề chậm, trong ngắn ngủi đã có hai tô mì nàng đã giải quyết xong.
Nhưng làm người kinh ngạc nhất chính là Nhật Thiên, bộ dạng ăn uống của hắn tuy không có cảnh đẹp ý vui như Hạ Vũ ngược lại còn rất thô dã, nhưng tốc độ ăn uống của vô cùng đáng sợ, chỉ trong một hai phút có hơn mười món ăn đã bị hắn giải quyết xong.
“Tiểu Thiên, đệ ăn nhiều vậy có ổn không? nếu không được thì không cần thiết phải cưỡng ép mình, làm như vậy rất không tốt cho cơ thể của đệ đâu.”
Hạ Vũ cũng kinh ngạc không kém, nàng biết rõ Võ giả cần lượng thực phẩm rất lớn để tiêu thụ, nhưng có thể ăn nhiều như thế này thì nàng đầu tiên nhìn thấy.
Mọi người đều biết, con người mỗi khi ăn uống, cơ thể của họ chỉ có thể hấp thụ được tối đa hai thành dinh dưỡng trong thức ăn, còn lại tám thành còn lại cơ thể sẽ một cách cực kỳ phung phí bị đào thải ra ngoài.
Hơn nữa trong thực thẩm còn có ẩn chứa một số loại độc tố có bên trong nó, ăn uống quá nhiều sẽ không ngừng tích lũy lại trong thân thể, do dẫn tới một số tiềm tàng nguy cơ không mong muốn có thể xuất hiện trong tương lai, tỷ như là tuổi thọ ngắn ngủi chẳng hạn.
“Nhai ~ nhai ~ Cái này ~ nhai ~ Hạ Vũ tỷ tỷ không cần lo ~ nhờ có [ Trường Sinh Quyết ] mà đệ luyện thành gan bộ phận, khả năng bài tố độc của nó rất mạnh, dù là kịch độc cũng có thể giải quyết được, vậy nên độc tố hoặc các ảnh hưởng như thế sẽ không ảnh hướng tới đệ ~ nhai ~ nhai ~ực ~”
Một hơi uống sạch hết nước sốt có trong tô thịt bò, Nhật Thiên chậm rãi giải thích cho Hạ Vũ.
“Hơn nữa, tổng lượng Huyết Khí của đệ cũng không nhỏ, đệ cần thiết phải hấp thu lượng lớn thực phẩm nếu như muốn bổ sung đủ Huyết Khí trong người.”
“Huyết Khí không nhỏ? tiểu Thiên lượng huyết khí của đệ là bao nhiêu vậy?”
“50. Nhai ~ nhai ~”
Tay đưa ra cầm một dĩa lòng ngỗng xào bên cạnh mà ăn, Nhật Thiên đối với Hạ Vũ là vô điều kiện tin tưởng và hắn biết nàng sẽ không có ý gì xấu với hắn, nên Nhất Thiên không chút do dự nói ra.
Hể? 50? Đùa đó hả?
Một lời vừa ra như sét đánh ngang tai Hạ Vũ, nàng năm nay cũng đã là 13 14 tuổi, từ lúc bắt đầu luyện võ cũng đã được 6 năm, chính thức trở thành võ giả cũng mới gần có 4 năm qua.
Mà tổng lượng huyết khí của nàng hiện tại cũng chỉ mới có 14 và đó là phải mất gần hơn 4 năm trời nổ lực tu luyện để có được.
Ấy vậy mà tiểu Thiên, hắn thì chỉ vừa bắt đầu tiếp xúc với Huyết Khí mới có hai ba tháng gần đây, vậy mà đã có được 50 điểm Huyết Khí trong người, cỡ nào đáng sợ thiên tư, hoàn toàn là quái vật rồi.
Hạ Vũ bị sốc không nhẹ nhất thời không biết nói gì cho phải, cũng làm cho bầu không khí lúc này có chút lúng túng.
Cùng lúc đó tại thời điểm Hạ Vũ mang đi Nhật Thiên đi ăn, tại trong một tiểu biệt viện không quá xa căn tiểu viện của Nhật Thiên, nằm trên giường luôn hôn mê thời gian qua Phó Ngạn, hắn ngón tay bỗng nhúc nhích.
Cuối cùng … đáng chết…nhân loại đó cũng đã đi xa.
Hai mắt chậm rãi mở ra, một cặp vô cùng khát máu điên dại đỏ rực con người liếc nhìn về phía hướng tiểu viện của Nhật Thiên.
‘Phó Ngạn’ chậm rãi từ trên giường đứng lên, hắn quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa, ‘hắn’ có thể ngửi thấy được mùi hương của hai tên nhân loại đang đứng trước cửa.
Đói ~ ta đói ~
Bất tri bất giác nước dãi từ trên khóe môi chảy xuống, ‘hắn’ giống như cảm thấy hai nhân loại rất ngon miệng.
“Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại!”
Hạ nhan giống như nhận thấy động có động tĩnh bên trong phòng, một người nam nhân trong đó đẩy cửa bước vào trong phòng, tức khắc nhìn thấy hắn ‘Phó Ngạn’ thiếu gia đang đứng đó.
“Mau! Mau đi thông báo cho lão gia, thiếu gia đã tỉnh dậy rồi.”
Không hề phát giác Phó Ngạn đang dùng ánh mắt cực kỳ khát máu nhìn chằm chằm vào hắn, hắn quay lưng gấp gáp nói cho đồng bạn.
Người còn lại nghe vậy gật đầu liền tức khắc chạy đi thông báo.
“Thiếu gia, hiện giờ ngài vừa tỉnh lại, ngài nên tranh thủ ngồi xuống giường đi ạ, để tiểu nô đi chuẩn bị cho…Ừm ~ Ừm~ ”
Thấy đồng bọn đã rời đi đi tìm người, hắn tức khắc quay người, cung cung kính kính nói với ‘Phó Ngạn’, chỉ là chưa nói hết câu, hắn thiếu gia thi trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay rộng như tia chớp phóng ra bóp chặc lấy cổ họng của hắn.
Hạ nhân ra sức vùng vẫy, nhưng bất kể có làm gì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ‘Phó Ngạn’.
“Đồ ăn… ăn ngon…”
Tiếp đó tại hắn không thể tin được ánh mắt, ‘Phó Ngạn’ toàn bộ cái đầu như bông hoa nở rộ ra vậy mở toang ra, ngay sau đó một con vô cùng dài đáng sợ sâu đỏ từ trong phần vòm cổ họng chui ra, rất khát máu nhìn chăm chú vào hắn.
Quái vật !! có quái vật ~!!! Ừm ~ !!! Ư!!!
Một màn này làm hạ nhân tội tâm thấy cực kỳ kinh khủng, làm người ớn lạnh, hắn càng thêm ra sức vùng vẫy muốn trốn thoát, chỉ là ngay khắc hắn mở miệng muốn hét lên thì lập tức con sâu đổ chui thẳng vào cổ họng của hắn, rất nhanh sau đó nó chui ra ngoài.
Nam nhân có thể cảm thấy được có thứ gì đó đang ở trong bụng của hắn và nó đang nở ra một thứ gì đó và thứ đó đang chậm rãi bò lên khắp nơi, xâm chiếm lấy cơ thể của hắn, rất nhanh sau đó hắn ý thức hóa thành trống rỗng, mọi thứ biến thành một màu đen.
Cảm thấy trứng của nó đã xâm chiếm được chủ thể ‘Phó Ngạn’ buông lỏng cánh tay thả nam nhân ra, mà người nam nhân thì thần sắc như thường làm như không có chuyện gì nhìn ‘Phó Ngạn’, cả hai nhìn cùng lúc nở ra một nụ cười dữ tợn.
Vào lúc này một tiếng bước chân dồn dập vang lên, chỉ thấy một trung niên thần sắc vô cùng lo lắng từ bên ngoài bước vào trong phòng.
“Phó nhi! Phó nhi!! Tạ ơn trời nhi tử ngươi cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi!”
Không hề phát giác được điều bất thường của ‘Phó Ngạn’ hắn bước tới ra sức ôm lấy ‘Phó Ngạn’ nhi tử của hắn vào trong lòng.
‘Phó Ngạn’ cười lạnh, hắn dang tay ôm lấy trung niên.
Người hạ nhân đi theo đằng sau thấy cảnh tượng phụ tử thắm thiết ôm nhau không khỏi cảm động thay, tuy nhiên hắn không hề phát giác được ở đắng sau hắn tên ‘hạ nhân’ khác vô thanh vô thức bước lại gần cửa phòng, chậm rãi đóng nó lại.
Rất nhanh sau đó, tại ở bên ngoài căn phòng, có thể nghe thấy được một tiếng động la hét cùng âm thanh va đập từ bên trong vang lên, chỉ là rất nhanh rơi vào im lặng.