Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 69: Ngày Thứ Nhất



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 69: Ngày Thứ Nhất

"Ừmm."

Trong mê thất Hạ Vũ chậm rãi mở mắt, trong mơ hồ nàng nhìn thấy quen thuộc trần nhà, theo ký ức chậm rãi hồi phục về, nàng tức khắc mở căng to ra hai mắt, hoảng hốt kêu to.

"Tiểu thiên, tiểu Thiên!!"

Luôn đứng ở ngoài canh cửa phòng hai tiểu nữ hầu hạ nhân sai vặt nghe được tiếng người trong phòng, họ tức khắc nhận thấy Hạ Vũ tiểu thư đã tỉnh lại.

"Tiểu thư, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại."

Các nàng đẩy ra cửa phòng nhìn bộ đang hoảng hốt Hạ Vũ, chỉ là các nàng nữ chủ nhân giống như không nghe thấy lời của các nàng, Hạ Vũ từ trên giường lớn bật người đứng lên, sau đó phóng người lao ra.

"Tiểu thư, như thế không được đâu, xin ngài hãy nằm xuống nghỉ dưỡng ạ."

Hai nữ thấy thế dang rộng hai tay muốn cản nàng lại, chỉ là đáng tiếc, Hạ Vũ là một hàng thật giá thật võ giả, kể cả khi hiện tại không có Huyết Khí trong người, thì người bình thường như các nàng làm sao có thể là đối thủ của Hạ Vũ.

"Đừng cản đường ta."

Chỉ thấy Hạ Vũ không thèm giảm lại tốc độ, thân thể một cách vô cùng linh hoạt phi lên cao nhảy qua đầu hai người.

"Tiểu thư!!"

Sau đó tại hai nữ hầu lo lắng hô to, Hạ Vũ thân mặc một bộ y phục rộng rãi màu trắng, tóc đen dài tùy ý tung bay trong gió, phi nhảy lên các mái nhà, với thân pháp uyển chuyển tại trên gác mái nhảy qua nhảy lại đi tới một nơi nào đó.

"Làm sao bây giờ..."

Các nàng được lệnh là phải trông coi cẩn thận tiểu thư, giờ người ta vừa thức dậy không nói hai lời chạy đi mất, mà các nàng chỉ là người thường không có biện pháp để đuổi theo.

"Ấy dà, còn làm sao nữa! tất nhiên đi báo cáo chuyện tiểu thư tỉnh lại rồi!"

Các nàng không có còn cách nào khác, đành phải quay về.

"Tiểu Thiên! Tiểu Thiên!!"

Đi được một khoảng thời gian, Hạ Vũ cuối cùng cũng tới được nơi mình muốn, đập vào mắt nàng là căn biệt viện nhỏ quen thuộc, đó chính là nơi mà Nhật Thiên đang ở.

Đôi chân trần mũi chân nhẹ nhàng chạm xuống mặt sàn đá, trong nội tâm hiện tại chỉ đầy sự lo lắng Hạ Vũ không để ý hiện tại vẻ ngoài của mình, nàng vội vàng chạy tới trước cửa phòng ngủ.

Rầm!!

Cửa phòng gỗ bị bạo lực mở ra, Hạ Vụ thở gấp nhìn vào trong, nhưng nàng lại tìm không thấy thân ảnh quen thuộc mà nàng muốn tìm.

Không có?

"Tiểu Thiên!! Đệ ở đâu tiểu Thiên!!?"

Thấy người không có tại đây, Hạ Vũ không từ bỏ, nàng xoay người chạy tới nơi khác tìm, phòng ăn, phòng tắm, thậm chí bất chấp có là nhà xí, không để ý mặt mũi của mình, nàng đều đẩy cửa rầm rầm mở ra để tìm người.

Hô hô hô ~

Chạy mãi khắp nơi vẫn không tìm thấy người, nặng nề thở gấp Hạ Vũ trong lòng dần dần lên một cỗ bất an lo sợ, trong lòng vạn lần cầu nguyện chuyện không cần như điều mà nàng đang nghĩ.

Giống như thể nghe thấy được nội tâm của Hạ Vũ, một luồng gió nhẹ thổi ngang qua, một cánh cửa gỗ gần đó tức khắc bị thổi đi dẫn tới kêu lên từng tiếng cọt kẹt.

Hạ Vũ nghe được tiếng vang giật mình nhìn lại, nàng tức khắc nhìn thấy một căn phòng với cửa gỗ bị hơi mở ra.

"Căn phòng đó.."

Ta giống như không có kiểm tra qua.

Hạ Vũ hồi tưởng lại, tức khắc phát hiện còn mỗi căn phòng này là nàng chưa thử, mang theo tâm tình nơm nớp lo âu nàng chậm rãi tiến lại gần, giương ra run rẩy cánh tay vì lo sợ, Hạ Vũ từ từ đẩy ra cửa phòng.

Tức khắc tiến vào mắt nàng là sách, rất là nhiều sách, chúng nhiều tới nỗi đem cả toàn bộ không gian căn phòng chiếm dụng hết, hoá thành một biển sách.

Mà tại trong biển giấy sách đó, nàng nhìn thấy một người đang mất đi ý thức nằm trên biển sách.

"Tiểu THIÊN!!"

Hạ Vũ trong nháy mắt nhận ra người đó là ai, nàng kinh hoảng hô to, sau đó vội vàng chạy tới lôi kéo hắn ra khỏi biển sách.

“Tiểu thiên! tiểu thiên! đệ có sao không tiểu thiên!?”

Ôm lấy ngất đi Nhật Thiên vào lòng ngực Hạ Vũ khẩn trương kiểm tra tình trạng của hắn cùng nhịp tim đập và sau một hồi kiểm tra, nàng nhận thấy hắn hô hấp vô cùng đều đặn, nhịp tim đập cũng rất ổn định, hắn đơn giản chỉ là đang ngủ mà thôi.

Nhận ra điều đó Hạ Vũ bất an lo sợ nội tâm buông lỏng, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Ừm ~”

Lúc này đang ngủ say một giấc ngon lành Nhật Thiên cảm thấy có ai đó đang quấy phá hắn, không khỏi bất mãn mở to mắt, tức khắc hắn nhìn thấy con mắt long lanh đầy nước mắt như sắp muốn khóc Hạ Vũ, trong hai mắt không thể giấu được tràn ngập lo lắng nhìn xuống hắn.

“Hạ Vũ tỷ? Hạ Vũ tỷ tỷ! tạ ơn trời! tỷ cuối cùng cũng tỉnh lại.”

“Đệ rất mừng tỷ không bị làm sao.”

Nhận ra người tới là ai Nhật Thiên vui vẻ không thôi, hắn bật người ngồi dạy ôm lấy Hạ Vũ, bị Nhật Thiên đột nhiên ôm lấy, Hạ Vũ có chút giật mình, nhưng nàng không có chán ghét hay phản cảm gì cả ngược lại cũng dang tay ôm lấy hắn, đem hắn càng thêm sát vào ngực của mình.

“Ừm, tỷ cũng vậy, tỷ mừng đệ không sao.”

Sau một hồi ấm áp ôm nhau, cuối cùng tại một tiếng kêu bất thường từ trong bụng của Nhật Thiên vang lên, hai người cũng ngượng ngùng buông tay, chậm rãi tách ra.

Ộc ~ Ộc ~

“Đói qua ~”

Vuốt ve cái bụng đang kêu cồn cào của mình Nhật Thiên tay chân có chút rã rời nói.

“Hihihi ~ làm sao vậy tiểu thiên, nhìn đệ cứ là như cả ngày đã không ăn gì vậy đấy.”

Nhìn bộ dạng này của hắn, Hạ Vũ không hiểu sao thấy có chút buồn cười nói, ai ngờ đâu đáp lại nàng là cái gật đầu của Nhật Thiên.

“Ừm, đệ đã ba ngày qua đã không ăn gì rồi.”

Thì ra từ lúc bắt đầu sau tỉnh dậy Nhật Thiên mang theo Hạ Vũ hai người một đường trở về Thương Viễn Thành, vì trong lòng gấp gáp cộng thêm lo lắng, suốt cả hành trình hắn đã không hề dừng lại nghỉ ngơi một lần nào, chỉ chạy một mạch về thành.

Cộng thêm lần đó ngất đi trước đại môn Hạ gia cả một ngày, cùng với khi tỉnh dậy hắn nhận được tin tức Hạ Vũ hai người vẫn trong cơn hôn mê không có tỉnh dấu hiệu tỉnh dậy.

Hắn tức khắc không để ý tới trạng thái tàn tạ của mình, liều mạng chạy tới Tàng Thư Viện của Hạ gia, lấy hết tất cả sách vở có liên quan tới Dị Thường cộng với Y thư liên quan tới cơ thể người, nhất là các loại nội dung liên quan tới người hôn mê.

Nhật Thiên dùng hết cả một ngày để nghiên cứu, phân tích các loại biện pháp ở trong đầu tìm hiểu rõ tình huống của hai người, muốn tìm biện pháp để chữa trị.

Tổng cộng là ba ngày.

Trong quá trình tìm tòi, thì hắn cũng được người kể lại cho hắn về chẩn đoán của thầy lang về vấn đề họ, thầy lang nói hai người chỉ là do tinh khí bị hao tổn quá mức, dẫn tới rơi vào hôn mê từ từ sẽ tỉnh lại.

Nhưng hắn dám quá tin tưởng lời của Thầy Lang, bởi vì Nhật Thiên tại sau lần đó đánh với Dị Thường một lần và lãnh đủ không ít đau khổ.

Bởi vậy, Hắn trong nội tâm ít nhiều cũng có phần e ngại cùng với không dám đi xem thường sự quỷ dị của bọn chúng, hơn nữa, theo hắn thấy, thầy lang dù sao cũng chỉ là người bình thường, hắn sợ y lang không nhìn ra được hai người có hay không bị Dị Thường động tay động chân lên.

“Đệ đúng thật là…”

Hạ Vũ nghe vậy vô cùng cảm động cùng vui vẻ, nàng không ngờ tiểu đệ lo lắng cho nàng đến như thế, liều mạng tìm cách chữa trị cho nàng.

Song, nàng tuy rằng rất cảm động nhưng cũng không thể thiếu răn dạy dạy bảo Nhật Thiên một cách nghiêm khắc.

“Tiểu thiên, nghe đây, tỷ rất cảm kích đệ lo lắng cho tỷ nhưng! Sức khỏe của bản thân đệ cũng rất quan trọng, đệ không thể nhịn ăn nhịn uống như vậy được, điều đó rất không tốt.”

“Nhưng mà...!”

Nhật Thiên rất không hiểu, hắn rõ ràng đang liều mạng tìm biện pháp chữa trị cho hạ vũ ty, tuy rằng đã không cần nữa, nhưng hắn đã là muốn cứu tỷ ấy, tại sao lại răn dạy hắn chứ!?

Hơn nữa, Võ Giả thể chất rất mạnh có thể nhịn ăn cả tháng không bị làm sao, chỉ cần có nước để uống thì võ giả vẫn sống tốt.

“Không nhưng nhị gì hết! tiểu Thiên, từ này về sau bất kể có xảy ra chuyện gì, đệ cũng phải tuyệt đối ăn uống cho đầy đủ, đều đặn và đúng giờ, tuyệt đối không được để chậm trễ hay để mất một bữa ăn nào, đệ có nghe không?”

Bị dạy bảo cho một trận Nhật Thiên nhất thời rụt cổ e ngại nhìn Hạ Vũ, Nhật Thiên rất không hiểu, rõ ràng dù hắn có đánh với thú dữ thổ phỉ hay thậm chí là cả Dị Thường, hắn còn không chút nào sợ hãi, ấy vậy mà khi hắn nhìn thẳng vào Hạ Vũ tỷ hung dữ cặp mắt, hắn bị dọa cho phát khiếp, không dám ho he ra một lời chống đối nào, đành phải nhận mệnh gật đầu.

“Tốt, vậy chúng ta đi thôi.”

Hạ Vũ thấy Nhật Thiên như vậy ngoan ngoãn nghe lời của nàng, tức khắc vừa lòng gật đầu vui vẻ cười cười nói.

“Đi? chúng ta đi đâu Hạ Vũ tỷ.”

“Không phải là đệ đã nói mình ba ngày đã không ăn gì rồi sao, chúng ta tất nhiên là đi ăn uống rồi!”

Hạ Vũ thật ra cũng có chút đói, nàng khi nghe thấy Nhật Thiên chưa ăn gì, nàng cũng nhận ra bản thân bụng nhỏ cũng trống trơn, và nó đang không ngừng biểu tình, yêu cầu nàng thỏa mãn nó.

Cộng thêm hiện tại Huyết Khí của các nàng cũng tiêu hao hết sạch, việc bổ sung là rất cần thiết, vừa hay với võ giả mà nói biện pháp để họ phục hồi Huyết Khí nhanh nhất, chính là thông qua ăn uống, nói đúng hơn là, thông qua hấp thụ chuyển hóa các năng lượng dinh dưỡng ẩn chứa có ở trong thức ăn.

“Nhưng mà Phó Ngạn đại ca!”

Nhật Thiên nghe vậy cũng bắt đầu có chút thèm ăn, nhưng hắn chợt nhớ ra vẫn còn có một người nữa còn đang hôn mê là Hạ Phó Ngạn, đã là Hạ Vũ tỷ đã tỉnh lại, vậy thì hắn giờ chỉ còn tập trung đi tìm cách chữa cho vị tộc huynh này là được.

Việc hắn làm vậy, một phần là vì cái nội tâm anh hùng là phải muốn cứu người trách nhiệm ở trong lòng của hắn, một phần khác nữa cũng là xuất phát từ việc chiến hữu đồng sinh cộng tử chi tình, dù sao thì người ta cũng từng cùng hắn liều mạng không sợ nguy hiểm chiến đấu với Dị Thường, ân tình này không thể không báo đáp à.

“Không sao ~ không sao ~ chỉ là một bữa ăn thôi mà, chúng ta ăn xong liền quay lại, hơn nữa đây là Hạ gia, đệ không cần phải lo lắng quá, dù đệ không để ý tộc huynh thì cũng sẽ có người chăm lo cho hắn.”

Nói xong Hạ Vũ liền tay nắm lấy bàn tay của Nhật Thiên lôi kéo hắn đi tới phòng ăn.

Thú thật thì, Hạ Vũ trong lòng cũng không quá thực chất lo lắng cho Phó Ngạn và nàng cũng lười để ý hăn sống chết, tuy rằng các nàng đã cùng nhau kề vai chiến đấu chống lại thổ phỉ và Dị Thường.

Nếu không phải vì không để tiểu Thiên không quá mức lo lắng cùng với không để cho tiểu Thiên có cái nhìn không tốt về nàng, thì nàng đến cái tên của hắn là gì cũng chẳng muốn biết.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv