Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 59: Thần Kaal'nu-Thun



Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 59: Thần Kaal'nu-Thun

Nó không rõ bắt đầu từ thời điểm nào nó sinh ra trí tuệ, cũng không rõ từ lúc nào nó đã bắt đầu biết suy ngẫm, nhưng có một điều nó luôn nhớ rõ, chính là nó đã từng nhìn thấy, một nơi vô cùng mỹ lệ.

Đó là vùng đất vô tận sao trời, ở chỗ đó có cuồn cuộn mỹ lệ tinh vân và ngân hà.

Mọi thứ đã rất tuyệt vời, nó như một tân sinh hài tử vậy, luôn vui sướng thích thú trước những thứ xinh đẹp, nội tâm ẩn chứa vô tận tò mò cùng với khát vọng muốn tìm hiểu mọi thứ.

Theo đó nó cũng phát hiện ra bên cạnh nó cũng có những đồng bạn, chúng giống như nó, cũng là một loại nào đó tồn tại và xung quanh ngập tràn bọn chúng, tất cả chúng nó đều không có hình dạng, tất cả tương tự nhau, đều là những quả quang cầu nhỏ bé đang lơ lửng trên không trung.

Đến khi ngẩng đầu, sau đó nó thấy một thứ mà nó cả đời khó mà quên được cảnh tượng.

Ngay từ đầu, nó cho rằng đó chỉ là một viên hằng tinh, nhưng giây tiếp theo thì lại cảm thấy đó giống như là vô số hành tinh tụ hợp ở bên nhau.

Cuối cùng nó mới phát hiện ra, đó không phải một tinh cầu cũng chẳn phải là tinh vân gì cả, mà là con mắt, một vô cùng vô cùng vô cùng lớn con mắt kép.

Mà trên tròn mắt kép đó, lại ẩn chứa vô số tròng mắt đều ở nhìn chằm chằm mênh mang nhiều linh hồn, mà tại một đầu xa xôi khác, còn có một cái tương tự như thế con mắt kép.

Này chủ nhân đôi mắt kép này, là một con to lớn không gì so sánh được con ruồi bọ hoặc là một thứ gì đó nhìn giống một con ruồi, con ruồi này nó lấy chúng sao trời làm tổ, chân đạp tinh cầu làm đất, mà chung quanh có đủ các loại tinh thể và mỗi cái to lớn không kém một cái hằng tinh, tất cả những thứ đó như thể chỉ là nó trong nhà triển lãm vật phẩm trưng bày.

Con ruồi bọ vô cùng to lớn này, có mấy chục cái trùng chân, có vô số đối tầng tầng lớp lớp cánh, khi di chuyển thân thể, nó thậm chí còn không nhìn được đến biên giới đầu cuối, bởi vì con ruồi này thực sự quá lớn.

Cũng vì thế nó ngay từ bắt đầu xem nhẹ con ruồi đó, cho rằng kia chỉ là một mảnh đen nhánh vũ trụ phông nền mà thôi.

Mà bản thân con ruồi bọ không chỉ có thế, về phần miệng của nó có tới tận ba cái, mỗi cái đều như một cái ống vòi dài, từ trong ra ngoài toàn bộ đều ẩn chứa tầng tầng lớp lớp rậm rạp hàm răng, không khác gì một máy xay thịt, trên thân thì tất cả đều là hư thúi bướu thịt u mỡ, trên u mỡ còn li ti lỗ tròn nhỏ, trong đó có vô số giòi bọ từ bên trong tiến hành bò ra bên ngoài, ngoại hình có thể nói là vô cùng ghê tởm.

Cũng không rõ tại sao, nhưng nó cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào một bốc ra con mùi hôi ruồi bọ, bất kể là để ai nhìn thì cũng đều sẽ sinh ra sợ hãi to lớn kích thước của nó.

Trên người đếm không thể hết bao phủ hết cả tầm mắt lỗ tròn nhỏ, trong người không ngừng chui ra chui vào giòi bọ, tất cả đều làm nó cảm thấy buồn nôn cùng choáng váng, thật sự là quá khó tiếp thu rồi.

Nhưng mà khi đã nhìn đủ lâu rồi, thì sẽ đột nhiên có cảm giác thấy con ruồi bọ không hẳn là quá xấu, ngược lại cũng rất là mi thanh mục tú.

Đây là đến từ bản chất, ảnh hưởng đến từ căn nguyên, càng tiếp cận, càng trực tiếp cảm thụ con ruồi này, sẽ càng càng cảm thấy, ngài thật thần thánh thật vĩ đại, mạnh mẽ cao xa và tôn quý hơn bất luận kẻ nào, không thể khinh nhờn, ngay cả cảm thấy ngài xấu xí, cũng là một loại mạo phạm.

Nếu từ một quyển từ điển lấy ra một từ, để có thể hình dung ngài một cách toàn diện nhất, kia đại khái cũng chỉ có……[ Thần ] đi?

Kế tiếp đã xảy ra cái gì, nó đã không nhớ rõ, chỉ thấy [ Thần ] phát ra vừa lòng thanh âm, trong hư không mở ra một cánh cửa, bên trong tất cả đều là một mảnh hỗn độn, Mà bọn nó, tất cả toàn bộ bị hút vào trong.

“Thái Dương… Tịch Diệt Quang… Ba!!”

Đây là một câu nói mà nó nghe được sau nhiều năm bị nhân loại phong ấn, ép cho nó phải ngủ say, thời gian trôi qua nó cũng đã không rõ ràng mình đã ngủ bao lâu.

Một năm? mười năm? hay thậm chí là trăm năm?

Nhưng không sao, vì bất kể nó có bị nhốt bao lâu đi nữa, thì đối với một trùng ruồi của vĩ đại thần Kaal'nu-Thun Đấng Tinh Khiết Nhất cũng chẳng sao, vì thời gian đối với nó chỉ là một chuyện phù du.

Vì miễn là thần còn tồn tại, nó sẽ không bao giờ chết, cũng không bao giờ già đi, sẽ mãi vĩnh viễn trường tồn cùng thần.

Đang lúc con sâu ruồi Thiên Mục Bách Diện Trùng hưng phấn khi mình đã được tự do, thì ngay giây tiếp theo sau …

OANHHH --- !!!!

Một hỏa trụ xung thiên với sức nóng vô cùng khủng khiếp đã lên tới cả 10.000 nhiệt độ, hỏa trụ sau khi được phóng ra, chỉ trong chớp mắt bao phủ tất cả ‘nó’, hơn nữa, trụ hỏa này quy mô chiêu thức cũng rất rộng, trong nháy mắt đã thôn phệ hết tất cả 1000 nó và không để lại thứ gì toàn bộ đều bị đốt cháy ra thành tro tàn.

Hô ~ Hô ~ Hô ~ Hô ~

Đánh ra một chiêu có uy lực lớn đến như thế, nhất thời Nhất Thiên chứa đựng trong người Huyết Khí nháy mắt co rút lại một phần hai, cộng thêm những lần hắn dùng Huyết Khí để chiến đấu nữa, thì hiện tại hắn giờ chỉ còn lại 15 Huyết Khí ở trong người.

Mà không riêng Huyết Khí, mà thể lực của hắn đã bị hút sạch hết luôn, làm hắn lúc này chỉ có thể điên cuồng thở gấp vì để lập tức bổ sung cho mình một ít thể lực đã bị rút sạch khô hết.

Cùng lúc đó, trong tay Nhật Thiên đại đao, thân làm vật dẫn cho một chiêu thức ẩn chứa lượng nhiệt độ lớn đến cả vạn độ như thế, nó tất nhiên làm sao chịu nổi, trong giây lát đến cả tro bụi cũng không có, hoàn toàn không còn dấu tích tan biến đi mất.

Mất đi vũ khí, Nhật Thiên không chút nào đau lòng, vì dù sao cũng là đồ hắn nhặt được.

Hiện tại bỏ qua chuyện đó, thì đợi khi hắn ngẩn đầu nhìn lên, tiến vào mắt hắn là một vùng trên dưới trống trơn mảnh đất, lấy bán kính dài tới vài trăm mét theo đường thẳng ở trước mặt hắn, tất cả dưới đòn [Thái Dương Tịch Diệt Quang Ba] thì không một thứ gì còn có thể sót lại trong phạm vi chiêu thức, tất cả đều hóa thành tro tàn.

Chết rồi? chúng chết hết rồi?

Hahaha sống rồi, chúng ta sống rồi!

Đa tạ ngài Nhật Thiên đại nhân, đa tạ đại nhân.

Đám người tiêu đoàn hai mắt trố mắt kinh ngạc nhìn, khi bọn hắn nhìn thấy bọn quái vật đáng chết bị hỏa trụ thiêu đốt tới nỗi không để sót lại cái gì, nhận thức được điều đó thì không còn nghi ngờ gì nữa, bọn hắn hiểu rõ mình sống sót rồi.

“Tiểu tử đáng chết, ngươi hay lắm! rõ có chiêu mạnh như thế, tại sao lại không dùng ra khi đấu với ta hả?”

Đúng lúc này Trương Vĩnh không hiểu sao lại đột nhiên bước tới gần Nhật Thiên hùng hùng hổ hổ nói.

“Ờ ờ ~…Cài này… thật ra thì…”

Nhật Thiên nghe vậy cảm thấy có chút khó xử, hắn cũng không biết làm sao để giải thích nữa cho đại thúc này, hắn không thể nói ra là ‘vì nếu ta dùng chiêu này sẽ gây chết người, do đó ta hạn chế dùng nó’ đi?

Nếu mà hắn nói ra, lấy vị này tính tình, có lẽ là sẽ nổi giận xung thiên đi.

“Này, đủ rồi đó, người đừng có làm khó tiểu thiên!”

“Ngươi hẳn là nên biết ơn tiểu Thiên đã cứu mạng ngươi, bằng không thì giờ này ngươi chết dưới tay bọn Dị Thường kia từ lâu rồi.”

Hạ Vũ tất nhiên nhìn ra được Nhật Thiên khó xử, nàng thừa biết rõ, lấy tiểu Thiên này tính cách, hắn tất nhiên sẽ không động thủ giết người và với cái chiêu có uy lực mạnh mẽ đến đáng sợ như [Thái Dương Tịch Diệt Quang Ba] kia, Nhật Thiên càng tuyệt đối sẽ không dùng nó lên người khác.

Trừ khi ngươi không phải là người.

Bởi vậy khi thấy Trương Vĩnh ‘bắt nạt’ ngây thơ lương thiện tiểu Thiên, nàng lập tức nhào ra như gà bảo hộ gà con vậy che chắn trước người Nhật Thiên, hùng hổ nói với Trương Vĩnh.

“Hừ! làm như ta cần cứu vậy.”

Tuy rằng Trương Vĩnh còn có điều khó chịu với mấy tên nhãi ranh này, nhưng hắn cũng rõ phân biệt phải trái, bất mãn hừ lạnh một tiếng theo sau đó hắn xách theo trường thương quay người rời đi.

Ha …ha … ha ~

Nhật Thiên cùng Phó Ngạn nhìn hai người như chó mèo vậy cãi nhau, bọn hắn biết rõ không nên nhúng vào, đành phải chỉ có thể đứng đó mà cười khổ.

‘Thôi, coi như vì đã giúp mình, tạm thời bỏ qua cho hắn vậy.’

Nhật Thiên khi nhìn lại bóng lưng đang rơi đi của Trương Vĩnh, hắn chợt nhớ tới ý đồ ban đầu của mình là áp giải vị thổ phỉ này về giao cho quan phủ, song hắn cũng nhớ rõ, vì nhờ có sự trợ giúp của đối phương, hắn mới thành công tiêu diệt được bọn Dị Thường này, coi như nợ ân tình đi.

Tuy nhiên, nếu như một ngày hắn còn nghe được tới vị thổ phỉ này làm ra những điều rắp tâm hại người, đừng trách hắn không nhớ tình cũ.

Theo Nhật Thiên, vị này thổ phỉ muốn cướp thì cướp sao cũng được, miễn sao đó là cướp của cải tài vật, nhưng nếu một khi có một ngày, hắn cướp đi sinh mạng người khác, thì hỏi tại sao hắn lưỡi kiếm vô tình.

Rắc ~

Đúng lúc này có một tiếng động lạ từ phía sau truyền vào tai Nhật Thiên, không biết có phải do di chứng của [Thái Dương Tịch Diệt Quang Ba] chiêu thức mang lại còn chưa kết thúc hay không, mà Nhật Thiên hiện tại giác quan trở nên có một chút trì độn, phản ứng chậm hơn không ít.

Ngay khi hắn quay đầu nhìn lại, thì liền nhìn thấy có một cái miệng ẩn chứa đầy răng nhọn với kích thước không thua gì cánh tay hắn còn sâu nhào tới cắn lấy hắn eo.

Nhật Thiên cứng rắn mạnh mẽ đao thương bất nhập làn da ấy vậy mà không khác gì tờ giấy mỏng đối với con to lớn trùng ruồi, nó hàm rằng cực kỳ dễ dàng mà xuyên thủng lớp da của Nhật Thiên, nháy mắt đó nó cắn một cái lập tức xé ra được một miếng thịt của hắn.

Aaaaa --- !!!!

Bị tập kích bất ngờ không kịp đề phòng Nhật Thiên, nhận phải cơn đau xả thịt lột da, chịu không nổi hắn gào thét lên vì đau đớn.

Thơm quá ~ thật sự quá thơm ngon.

Cắn một miếng lại cắn thêm tiếp một miếng nữa, lập tức làm trùng phải kinh ngạc vô cùng nồng đậm sinh mệnh lực tiến vào trong khoang miệng của nó, biết rõ điều này trùng ruồi hứng phấn không thôi, lực hút bất giác tăng cao thêm mấy phần, nó muốn thật nhanh hấp thụ hết toàn bộ tên nhân loại này ẩn chứa sinh mệnh lực.

Theo nó cảm giác, chỉ cần hút sạch hết tên nhân loại này máu thịt, nó có lẽ sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn trước kia gấp nhiều lần.

“Súc Sinh!!! Mau cút khỏi người hắn!”

Hạ Vũ thấy tiểu Thiên chịu tổn thương đau đớn gào lên, nàng hai mắt đỏ rực lên vì phẫn nộ, sát khí xung thiên lao tới vung ra trong tay miêu đao mà chém con trùng ruồi này, nàng muốn ngay lập tức giết chết nó, không để cho nó tiếp tục làm đau Nhật Thiên nữa.

Tuy nhiên… Keng!!!

Vào khoảnh khắc lưỡi đao chạm vào người con trùng ruồi, thì nàng lợi đao ấy vậy mà bị bật ngược lại, Hạ Vũ không thể tin nổi, nàng yếu đến vậy sao? nỗi một con trùng vậy mà cũng không thể tổn thương nổi.

Không, không phải là ta yếu đi, mà là nó … trở nên mạnh hơn!!

Hạ Vũ trong nháy mắt nhận ra điều không đúng ở đây, nàng phát hiện ra rằng, con trùng đó ngay sau khi ăn được một miếng thịt của Nhật Thiên, nó vậy mà trở nên mạnh hơn, lớp da thịt trở nên cứng rắn hơn trước.

Còn Nhật Thiên hiện tại thì không biết rõ nguyên nhân tại sao, ngay sau khi bị con trùng đó cắn một cái, hắn như thể trúng phải kịch độc vậy, cảm thấy cả người lúc này vô cùng tê dại, mềm yếu đến vô lực, sức mạnh của hắn như bị con trùng đó hút trôi đi hết.

Đáng chết…

Vô lực quỳ một chân dưới đất, Nhật Thiên cắn chặc răng cưỡng chế không để cho mình gục ngã xuống, trong lòng phẫn hận thầm mắng.

‘Đây thực sự quá phi lý mà! bị 10.000 nhiệt độ [Thái Dương Tịch Diệt Quang Ba] đốt cho thành tro nó thế vậy mà vẫn còn sống!’

Tuy không hiểu làm sao mà con Dị Vật này có thể sống sót dưới đòn đó, tuy nhiên, hắn thề, đợi sau khi chuyện này kết thúc, hắn tuyệt đối sẽ đi tìm hiểu kỹ nguyên nhân đằng sau của sự bất diệt này và thề chắc chắn rằng sẽ nghĩ ra biện pháp nào đó để hắn có thể khắc chế được bọn súc sinh này.

‘Đáng chết…nó hút Huyết Khí của ta quá nhanh rồi.’

Nhật Thiên có thể cảm thụ được, hiện tại trong người hắn Huyết Khí dưới lực hút đáng sợ của con trùng ruồi kia, từ 15 trong nháy mắt hiện tại chỉ còn 11, rất nhanh sau đó bị hút đi chỉ còn có 10 Huyết Khí.

Nếu bây giờ ngay lúc này hắn không kéo nó ra nhanh, thì lấy tốc độ này, hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị hút khô rồi chết vì cạn kiệt Huyết Khí.

AHHHH --- !!!

Huyết Khí vận chuyển tới nhanh nhất chưa từng có, đứng trước nguy cơ sinh tử Nhật Thiên tất nhiên không có chuyện ngồi chờ chết, trong nháy mắt Huyết Khí hào quang bao phủ cả người hắn 5 phần huyết khí lập tức được sử dụng, ngay thời khắc đó Nhật Thiên lực lượng trong giây lát tăng lên gấp 5 lần.

Với lực lượng đã được tăng cường lên gấp 5 lần của mình, Nhật Thiên cắn chặc răng chịu đựng cơn đau xé da rách thịt, vươn tay ra đằng sau dùng lực thật mạnh rút ra, lôi kéo con súc sinh đang hút máu hắn cút ra ngoài.

RỐNGGG -- !!!

Đang ngay tại ăn thịt uống máu Nhật Thiên cùng hắn ẩn chứa trong thịt sinh mệnh lực một cách ngon lành trùng ruồi, khi nó bị Nhật Thiên kéo được ra ngoài tức khắc phẫn nộ rống lên, toàn thân cố giãy dụa muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Nhật Thiên muốn một lần nữa quay lại ăn thịt uống máu hắn.

Mà Nhật Thiên tất nhiên làm gì để cho nó có cơ hội, vì đảm bảo nó sẽ không cắn được thêm và làm hại được một ai nữa, hắn dùng hết tất cả sức lực mình, có ném nó bay đi thật xa ra ngoài.

RỐNGGG -- !!!

Bị ném đi ở tại trên không trung trùng ruồi không cam lòng rống to, ngay sau đó thân hình đột nhiên có dị biến.

Nó như thể là bị không khí thổi phồng lên bóng bay, khoảnh khắc khi mà nó một lần nữa tiếp xúc với mặt đất, thì vốn chỉ to bằng cánh tay người trùng ruồi, chẳng mấy chốc đã trở nên to lớn bằng một tòa lầu ba tầng, thân hình to lớn tới 10 mét, dài 17 mét, với cái miệng rộng hình tròn cùng tầng tầng lớp lớp hàm răng như một cái máy xay thịt, cùng với đó là vô số khối u mỡ mọc lên trên người nó, mà trên các khối u mỡ là vô số các khuôn mặt người.

Từng khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn sợ hãi, làn da nhăn nheo, không có mắt, không có răng hay lưỡi vân vân, và thứ duy nhất mà các khuôn mặt đó có là, những âm thanh đang không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn cùng cầu xin sự giải thoát.

Không chỉ như thế, chỉ một lúc sau, ở giữa từng lớp miếng da, có vô số những con mắt đỏ rực khát máu mọc lên, chúng đồng loạt nhìn về hướng của đám người, đặc biệt là Nhật Thiên, hắn chính là mục tiêu mà Thiên Mục Bách Diện Trúng nó trọng điểm chú ý.

RỐNGGG -- !!!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv