Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 58: Thái Dương Tịch Diệt Quang Ba!!
Phốc!! Phốc! Phốc …
Trương Vĩnh vung vẩy trường thương, theo từng đường thương pháp sắc bén hung mãnh như hổ lăng lệ gian xảo như rắn của hắn, bất khi một trùng nhân nào tiến lên tất cả đều không thoát khỏi kết cục tứ chi giải thể, trở hành người côn nằm lăn dưới đất bất lực gào rống.
Song, đối diện với nhưng thể sống biển trùng nhân, hắn nổ lực chém giết không khác gì là đem muối bỏ biển, hiệu quả mang lại quá ít ỏi, hắn diệt được hết đàn này, thì sẽ có một đàn khác cứ tiếp tục ồ ạt tới nối đuôi nhau tiến tới, không có dấu hiệu gì sẽ dừng lại.
‘Quả nhiên, dù có làm thế nào, không thể giết được chúng.’
Nhìn dưới cao tới hàng chục cả trăm nhiệt độ ngọn lửa thiêu đốt không bị làm sao Thiên Mục Bách Diện Trùng, chứng kiến bọn chúng tại ngọn lửa đốt cháy vô cùng thoải mái di chuyển, mà thậm chí, đã bị hắn bị chặt đứt tứ chi đám trùng nhân, tại mắt thường có thể nhìn thấy rõ, bọn chúng các bộ phận bị cắt đứt, đang dần dần mọc lên.
Tuy biết rõ kết quả sẽ như vậy, mhưng Trương Vĩnh trong lòng vẫn có chút gì đó không cam tâm.
Hiện tại vì để tranh thủ thời gian cho Nhật Thiên, đơn phương độc mã đối mặt với bầy trùng cũng được một lút Trương Vĩnh hiện tại hắn ra tay tốc độ đang dần có dấu hiệu chậm lại, quá rõ ràng, cho dù hiện tại Trương Vĩnh kể cả khi hắn có là một võ giả, thực lực cũng là rất mạnh mẽ, nhưng hắn suy cho cùng chỉ là một người, thể lực sức bền của hắn cũng giới hạn.
Dưới áp lực của bầy trùng liên tục kéo tới, tạo thành lấy thịt đè người, bầy kiến cắn chết voi tình huống, chỉ có thể chiến đấu không ngừng nghỉ Trương Vĩnh hiện tại đã sắp tới giới hạn của mình.
Hô ~ Hô ~ Hô ~ Đáng chết.
Trương Vĩnh hiện tại phải thừa nhận một điều, đó là hắn đã đánh giá thấp bọn súc sinh này rồi, bọn chúng không chỉ là không thể chết, mà sức mạnh, tốc độ, khả năng phòng ngự của chúng không một cái nào là đơn giản.
Chỉ riêng về khoảnh phòng ngự mà thôi, cũng đã đủ để làm người bình thường tuyệt vọng, bởi vì làn da của chúng quá mức cứng rắn đến bất thường,
Theo Trương Vĩnh cảm nhận thì, bình thường đao kiếm cùng với người thường lực cánh tay, khó lòng có thể xuyên thủng da của chúng nó.
Cũng bởi vì làn da cứng rắn đó, mà thể lực của hắn mới bị rút cạn nhanh như thế, bởi vì để có thể phá vỡ lớp da đó, để cho hắn trường thương dễ dàng cắt đứt chúng tứ chi, hắn phải yêu cầu sử dụng sức lực lớn hơn bình thường rất nhiều và điều đó tất nhiên sẽ tiêu hoa thể lực của hắn nhiều hơn nữa.
Do đó mà sau gần miễn cưỡng lắm duy trì ngăn lại bọn súc sinh này được một phút, hắn đã tới cực hạn rồi.
Bầy Thiên Mục Bách Diện Trùng có lẽ nhận thấy Trương Vĩnh đã nỏ mạnh hết đà, sức cùng lực tận, chúng hưng phấn gào lên nhào thẳng tới trước người hắn.
‘Ta xin lỗi cách huynh đệ, xem ra chỉ có thể tới đây thôi.’
Mà hiện tại với hai cánh tay cầm thương đang không ngừng run rẩy vì đau nhức, mệt mỏi Trương Vĩnh thấy vậy, cũng nhận mệnh nhắm mắt chờ đợi tử vong.
“Đại Thúc!!!”
Từ đằng xa Nhật Thiên thấy thế lo lắng hô lên, vì lo lắng, hắn hai bàn tay theo bản năng siết chặt, nắm thật chặt trong tay đại đao.
‘Chẳng lẽ phải ngay lúc này dùng nó sao…’
Nhật Thiên cảm thụ trong cơ thể của hắn lượng năng lượng mà hắn đã tích tụ được từ Sinh Sinh Vô Cùng Tức hấp thu mà ra, do dự hiện tại có nên dùng nó hay không.
Chỉ là theo hắn, chỉ với một phút ngắn ngủi, lượng năng lượng hấp thụ được cũng chẳng có bao nhiêu, nếu bây giờ mà hắn dùng nó, uy lực cùng lắm không khác gì thổ phỉ đại thúc trước đó dùng ra dầu lửa để đốt cháy bầy trùng cả.
‘Đáng chết…’
Tuy nhiên mạng người quan trọng hơn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Nhật Thiên quyết định tạm dừng lại vận chuyển Sinh Sinh Vô Cùng Tức, tay nâng đại đao lên cao chuẩn bị tung đòn để cứu người.
Nhưng vào đúng lúc này…
“Tiểu Thiên để đó ta lo, đệ cứ tiếp tục đi!”
Một âm thanh mà Nhật Thiên hắn quen thuộc không thể quen thuộc được hơn nữa từ vang lên.
Ngay sau đó, một lung linh mềm mại bóng người thân mặc bộ võ phục màu trắng, lấy tốc độ kinh hồn trên trời phi xuống phóng người lao thẳng tới chỗ của Trương Vĩnh, cầm trong tay miêu đao ra đòn vô cùng dứt khoát thành công đánh lùi nhào tới bầy trùng.
“Hạ Vũ Tỷ!!! Tỷ quay lại!”
Nhật Thiên tức khắc nhận ra người tới là ai, trong lòng vui sướng cảm kích không thôi hắn hô to tên của người tới.
“… Nhưng mà tại sao? không phải tỷ …”
Đợi khi vui sướng trôi qua, sau đó chính là nghi hoặc, Nhật Thiên không hiểu, rõ ràng tỷ ấy rất e ngại sợ hãi với Dị Vật mà, thậm chí sống sót còn muốn mang hắn rời đi từ bỏ những người tiêu đoàn ở lại, nhưng sao hiện nàng lại quay trở lại.
“Không phải quá hiển nhiên sao…? Vì ta! chính là đệ, tỷ tỷ! Mà đã là tỷ tỷ, tất nhiên có nghĩa vụ giúp đỡ đệ đệ mình rồi!!”
Thành công đẩy lui lại được nhào tới bầy trừng, Hạ Vũ quay đầu, xinh đẹp khuôn mặt xinh đẹp trong veo mê người đôi mắt nhìn thẳng vào Nhật Thiên nghiêm túc nói.
“Hạ Vũ tỷ … có một người tỷ tỷ như tỷ, là ta cả đời tự hào nhất.”
Nhật Thiên nghe xong trong lòng vô cùng cảm động, cũng không ngờ nàng có thể sẵn sàng từ bỏ chính mình an nguy, tình nguyện đối diện với thứ mà chính nàng vô cùng sợ hãi, cùng với hắn, làm một điều vô cùng liều lĩnh có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Giống như nhận thấy hai mắt cảm kích cảm động song lại rất vui vẻ của Nhật Thiên cùng với nghe được những lời của hắn, Hạ Vũ trong lòng bất an căng thẳng không hiểu sao nhẹ nhõm đi rất nhiều, khiến nàng cảm thấy đối mặt với Dị Vật, thực sự cũng không có gì quá đáng sợ như tưởng tượng.
“Nào nào ~ hai vị tập trung tinh thần vào, chỗ này trên chiến trường đấy, đợi khi nào chuyện này kết thúc thì muốn tình chàng ý thiếp như thế nào tùy hai người.”
Tay cầm đại đạo Phó Ngạn từ bên cạnh Nhật Thiên bước qua, hai mắt vô cùng tò mò song lại vô cùng thâm ý nhìn hai người cười nói.
“Ai mà tình chàng ý thiếp hả tên kia!!! đây là tỷ đệ! Là TỶ! ĐỆ!! Tình cảm đó có nghe không!!”
Hạ Vũ tức khắc bị Phó Ngạn lời nói làm xấu hổ cực kỳ, nàng như mèo con bị dẫm phải đuôi vậy xù lông quát tháo với đang che miệng cười Phó Ngạn.
“Phó Ngạn Ca! huynh cũng quay lại.”
Nhật Thiên không ngờ vị Phó Ngạn tộc huynh cũng quay lại đây, hắn cho là với đối phương hành sử phong cách, hẳn sẽ không nên làm hành động liều lĩnh không 10 thành đảm bảo như thế này chứ.
“Ừm, sau khi nhìn thấy không chỉ đệ mà còn có Hạ Vũ quay lại nơi này, mà ta thân làm nam nhân, cảm thấy nếu cứ như thế hèn nhát trốn chạy, thì sợ là ta không còn mặt mũi nào để nhìn lão già nhà ta được nữa.”
Có lẽ cảm thấy được trong mắt hắn sự nghi hoặc, Phó Ngạn liền tức khắc giải thích cho Nhật Thiên lý do tại sao mà mình quay lại đây.
“Vậy sao? ta hiểu rồi, cơ mà Vương Thúc….”
Nhật Thiên nghiêng đầu quan sát khắp nơi, nhưng hắn tìm mãi vẫn không thấy được vị còn lại, theo hắn thấy, đã là hai người Hạ Vũ tỷ có mặt tại nơi này, thì về lý mà nói đi cùng với các nàng Vương tiêu đầu, hẳn cũng là quay lại với họ mới đúng, nhưng tại sao hắn không thấy bóng người đâu.
“Vương thúc? Hắn sẽ không quay lại.”
Sau cùng Nhật Thiên cũng phải thất vọng rồi, vì không phải ai cũng như hắn rộng lượng, lương thiện hay như Phó Ngạn như thế vì lòng kiêu ngạo tự tôn mà chiến, lựa chọn quay lại đối mặt với thứ quái vật như Thiên Mục Bách Diện Trùng.
“Ooh ~ đệ hiểu.”
Tuy trong lòng có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó Nhật Thiên cũng không để tâm tới nữa vì với hắn Vương tiêu đầu sau cùng cũng là người xa lạ, không thân thích gì, thất vọng một chút, nhưng không ảnh hướng gì nghiêm trọng tới tâm trạng của hắn, vì với hắn việc Hạ Vũ tỷ cùng Phó Ngạn quay lại đã một việc vui sướng, tuyệt với nhất rồi.
“Đã là như thế, vậy thì đệ hãy tiếp tục việc còn đang dang dở đi, ta đi giúp hai người kia.”
Vỗ vai Nhật Thiên một cái sau đó Phó Ngạn mang theo vũ khí nhanh chân bước tới tham gia với hàng phòng ngự của hai người Hạ Vũ Trương Vĩnh.
“Rõ!!”
Hai con người, nhất là một trong đó còn là người thân thiết của hắn Hạ Vũ, nàng ta sẵn lòng mạo hiểm cả sinh mệnh của mình quay lại đây để giúp hắn làm điều vô cùng liều lĩnh, thậm chí có thể sẽ mất cả sinh mệnh, nội tâm vô cùng cảm động Nhật Thiên lúc này như được tiếp thêm sức mạnh cùng động lực.
Hít -- ! Hồ -- !! Hít -- ! Hồ -- !!
《 Sinh Sinh Vô Cùng Tức 》lại một lần nữa được vận chuyển, có lẽ bởi vì hiện tại nội tâm cảm xúc làm ảnh hưởng, hiệu suất hấp thu xung quanh năng lượng tốc độ không hiểu sao lại tăng nhanh hơn một chút.
‘Tuyệt đối phải thành công!!’
Do có thêm nhiều hơn hai võ giả có lực chiến rất cao tới hỗ trợ, Trương Vĩnh, Hạ Vũ, Phó Ngạn từ ba người các nàng dựng lên hàng phòng ngự là vô cùng vững chắc, không có một con trùng nhân nào có thể vượt qua được ba người.
Một phút trôi qua…hai phút trôi qua…ba phút trôi qua…
Đợi đến khi phút thứ tư, ba người Phó Ngạn cũng nhận ra xung quanh không thích hợp, bọn hắn có thể cảm giác được hiện tại trong không khí nhiệt độ đang giảm xuống một cách điên khùng.
Tiếp sau ba người họ, chính là nhóm người tiêu đoàn cũng bắt đầu nhận thấy được xung quanh sự khác thường, theo bản năng bọn hắn ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, khoảnh khắc đó bọn hắn phải mắt chữ O mồm chữ A mở rộng ra, kinh ngạc vô cùng nói.
“Đây là … tuyết?”
Có người vì tò mò vươn tay ra tóm lấy từ trên đỉnh đầu bọn hắn bầu trời mây đen rơi xuống tuyết trắng, ngay tức khắc một chút hàn ý từ bông tuyết truyền lại từ trong lòng bàn tay của hắn.
Tuyết rơi … ngay giữa một biển lửa?
Khoan đã, lửa?
Khoảnh khắc đó tất cả mọi người ngộ ra điều gì, bọn họ đồng loạt giật mình mà ngước đầu nhìn về phương xa, theo sau họ phát hiện ra là, không biết từ lúc nào, luôn đang thiêu đốt bầy trùng nóng rực vô cùng ngọn lửa đã nhỏ đi, tới mức độ gần như đã dập tắt, chỉ để lại một đống khói đen cùng tro tàn ở đó.
Lớn như thế biển Lửa đi đầu rồi?
Hít - ! Hô -- !!!
Một luồng khí lạnh vô cùng từ trong miệng Nhật Thiên phóng thích ra, sau đó nó rất nhanh bị hắn hút vào trong, không chỉ vậy, khoảnh khắc khi mà hắn hít luồng không khí lạnh đó vào trong, giống như đã kích động thiên địa vậy, tức khắc làm vốn rơi rất chậm rãi nhẹ nhàng bông tuyết bỗng trở thành một cơn bão tuyết.
Theo cơn bão tuyết xuất hiện, trong nháy mắt nó lấy bọn hắn khu vực làm trung tâm, tiến hành bành trướng mở rộng phạm vi ra khắp nơi, và chỉ với thời gian ngắn nó đã lan rộng xung quanh ra cả dặm.
“Cái CMN quái gì thế này!!?”
Hiện tại không biết từ lúc nào đã tiến gần vào phạm vi chiến trường hai người ảo choàng đen tổ đội, với khoảng cách gần như thế này bọn hắn không lý nào mà không nhận ra được thời tiết biến đổi một cách bất thường như vậy, vô cùng ngạc nhiên hô lên.
“…”
Mà vị có thể nói là trầm ổn nhất trong hai người không trả lời, vì hắn trong lòng đã biết rõ, có thể làm ra động tĩnh như thế này hẳn là không ai khác chính là tên kim mao tiểu tử mà hắn luôn chú ý đó.
“Thật là … làm người kinh ngạc.”
‘Chỉ là một giới phàm nhân, ấy vậy mà lại có thể dùng ra được chỉ có Huyền Cảm Tri cường giả mới có thể dùng ra chiêu bài thần thông, [Thiên Địa Cải Tạo]’
Cũng vì quá kinh ngạc, trong lúc sơ ý hắn làm đánh rơi một vật trong tay, vật đó nặng nề rơi xuống hạt tuyết, lăn lăn vài ba vòng trên đó.
Nếu lúc này có người lại gần nhìn rõ hơn vật đó, thì sẽ kinh ngạc phát hiện ra, thứ nằm trên đất kia, lại là một cái đầu nhuộm đầy máu, và càng kinh ngạc hơn nữa là, khuôn mặt của cái đầu đó lại chính là Vương tiêu đầu vương thúc, vẻ mặt khắc trên đó biểu lộ ra sợ hãi kinh ngạc, như thể trước khi chết hắn đã nhìn thấy thứ gì đó không thể tin nổi.
Và rồi cuối cùng, khi phút thứ năm trôi qua.
“Mọi người! mau trốn sau ta!!!”
Nhật Thiên hô to một tiếng, ra hiệu cho ba người Hạ Vũ hắn đã chuẩn bị hoàn tất.
“Đi thôi!!”
“Đi!”
Khi nghe được Nhật Thiên âm thanh truyền tới, Hạ Vũ ra hiệu cho hai người còn lại, tiếp đến nàng lấy tốc độ nhanh nhất mà mình có, thật lao ra chớp mắt đã vòng ra phía sau lưng Nhật Thiên, mà hai người Phó Ngạn Trương Vĩnh nhìn nhau một cái sau đó cùng lúc đuổi theo sau Hạ Vũ.
Bởi vì ba người đều đã rời, không còn ngăn cản chúng nó nữa, bầy trùng tức khắc lao tới.
“Đầu tiên là…”
Không để ý đang điên cuồng lao tới đám trùng nhân, Nhật Thiên lẩm bẩm một tiếng, Huyết Khí hào quang phóng ra, theo sau đó một màu sắc đỏ tươi như máu bao phủ trong tay hắn đại đao.
Theo Nhật Thiên cảm giác, nhiệt độ xung quanh thanh đao đồng thời ngay cả tại bên trong nó đã tăng lên cao, hiện tại thanh đao này, nó đang phát ra một nguồn nhiệt lên tới cả trăm độ từ trong lẫn ngoài.
‘Vẫn chưa xong…’
Chưa dừng lại tại đó, Nhật Thiên lại tiếp tục đưa thêm một phần huyết khí của mình vào trong đao, ngay tức khắc, vốn cao tới 100 độ hiện tại nháy mắt bùng phát tăng lên tới 300 độ có thừa.
‘Không được! bấy nhiêu đây vẫn không đủ… phải nhiều, nhiều hơn nữa!’
Tiếp sau đó bùng vang một tiếng, phát ra một màu đỏ rực hào quang trường đao lập tức phóng ra một ánh lửa đỏ đen, nhiệt độ của nó tăng cao tứ mức kinh khủng lên tới 1000 độ.
“Đây.. đây là.. Hỏa Luyện Chi kiếm!!”
Làm Hạ Gia số hai thiên tài, Hạ Vũ tất nhiên lập tức nhận ra đây là các nàng Hạ gia trọng tâm bí kỹ, Luyệt Ngục Huyết: Hỏa Luyện Chi kiếm, một kỹ thuật Huyết Khí Ngoại Phóng có thể để cho binh khí từ trong và ngoài có thể đạt tới cao tới tận ngàn nhiệt độ.
Nhờ vào nhiệt độ cao của mình, bất kể là thứ gì kể cả là cứng rắn cốt thép cũng không thể nào ngăn cản được có được cao tớ ngàn nhiệt độ vũ khí, tất cả đều dễ dàng xuyên phá, như đại đao với giấy mỏng vậy.
Nhưng sự kinh ngạc Nhật Thiên mang lại cho nàng còn chưa dừng lại đó, tại sau đó ở tất cả những người ở đây bao gồm cả đằng xa quan sát hai người áo choàng đem.
“Cuối cùng, dẫn sinh mệnh năng lượng vào.”
Nhật Thiên vừa nói xong, tại khoảnh khắc hắn rút ra hết những gì mà hắn dùng Sinh Sinh Vô Cùng Tức để hấp thu được xung quanh thiên địa năng lượng, nhất là nhiệt khí.
Cũng bởi vì do hắn đã hút hết tất cả nhiệt lượng trong bán kính vài dặm xung quanh, nên vì thế mà mới xuất hiện hiện tượng tuyết rơi mà bọn họ nhìn thấy, chính vì khi không còn nhiệt lượng nữa nên không khí xung quanh tất nhiên sẽ hạ thấp xuống điều đó tạo thành hiện tượng đóng băng, ngưng tuyết, thậm chí là bão tuyết lúc này.
Theo tất cả nhiệt lượng cùng năng lượng mà hắn có được đem toàn bộ dẫn truyền vào trong tay trường đao, giống như đổ thêm dầu vào lửa vậy, bùng nổ vang một tiếng, một cột lửa nóng rực vô cùng xuất hiện hòa làm một với trong tay Nhật Thiên trường đao.
Nó với nhiệt lượng cao tới mức không thể tin nổi lên tới 10.000 nhiệt độ, tức khắc dù là tuyết, bão tuyết hay thậm chí mây đen hay bất cứ thứ gì khác, tất cả đều bị nguồn nhiệt lượng kinh khủng từ chính thanh trường đao tản ra mà thổi đi tan chảy thành hơi nước.
Cao tới một vạn nhiệt độ trường đao xuất hiện trong tay, không chút nào do dự, Nhật Thiên hai tay nắm chặc nó chém xuống một đao.
“Thái Dương… Tịch Diệt Quang… Ba!!”
OANH --- !!!!!
Một cột lửa đỏ đen thô to cùng với kinh khủng nóng bỏng ngọn lửa phóng ra từ trong thanh đao, với uy lực của nó cực kỳ đáng sợ, trong chớp mắt thiêu đốt đã tiếp cận Nhật Thiên gần ngay gang tấc bầy trùng hóa thành tro tan, một đường phóng đi tiếp tục hóa kiếp cho tất cả bầy sâu còn lại phía sau, tất cả 1000 con.