Tiếng chim biển chói tai lướt qua trên cánh buồm. Một tay hắn xách cổ áo sau của ta lên, không chút nể tình quăng ta vào trong gian khoang thuyền lộng lẫy.
Ta bị ném lên mặt thảm Ba Tư dày dặn mềm mại, giãy giụa ngẩng đầu, chợt thấy trước mắt tối sầm. Ánh nắng rực rỡ bị Lý Tư Diễm chặn ngoài cửa.
Hắn đứng ngược sáng trước tấm bình phong, bật cười bất cần. Dung nhan vốn tà tứ anh tuấn thêm mấy phần yêu dã, trông giống một tên điên hàng thật giá thật hơn cả ta.
Hoặc giả, trước kia hắn đã nhẫn nhịn rất vất vả, rất cẩn thận trước mặt ta, còn bây giờ hy vọng xa vời của hắn đều tiêu tan, hắn không muốn tiếp tục nhịn nữa.
Lúc ta đang nhắm mắt lại chờ hắn áp dụng trừng phạt, hắn nhìn bàn tay nhuốm máu của ta, lấy ra một hộp thuốc bột, dùng đai lưng sạch sẽ cẩn thận quấn lại.
"Đừng làm bẩn giường." Hắn nói khẽ: "Nàng luôn khiến cho bản thân trầy da rách thịt, đây không phải là thói quen tốt."
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, ta lại không kiềm chế được rùng mình.
Sau khi làm xong xuôi, hắn lại lấy ra một bình thuốc khác, chậm rãi đổ ra một viên, đưa tới bên miệng ta.
Ta quay đầu đi, bị hắn cưỡng ép quay thẳng lại, bóp quai hàm ta nhét viên thuốc vào.
Hắn lạnh nhạt nói: "Nàng nói trẫm chạm vào khiến nàng cảm thấy buồn nôn, mỗi lần đều nhẫn nhịn uất ức mới chịu được, khiến trẫm cảm thấy rất đau lòng."
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Ta lờ mờ cảm thấy không đúng.
Hắn xoa môi ta, nói ngả ngớn mà mỉa mai: "Nàng nói xem? Nàng từng vẽ nhiều xuân đồ cho người ta như vậy, tinh thông chuyện nam nữ. Trẫm không cần nói cho nàng, nàng cũng có thể đoán được."
Ta như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
"Lý Tư Diễm, ngươi..."
Hắn cong khóe miệng, nhìn như đang cười nhưng hai mắt trống rỗng không hề có ý cười. Hắn ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
"Trước kia trẫm nể mặt nàng, chưa bao giờ nỡ dùng những thứ bát nháo với nàng, nhưng nàng khinh rẻ tấm lòng của trẫm, thà sống cuộc sống nghèo đến đi xin cơm cũng không muốn ở bên cạnh trẫm."
"Nếu trẫm làm thế nào cũng khiến nàng chán ghét, vậy thì để cho nàng xem xem cái gì gọi là không bằng cầm thú thật sự."
***
Sau khi ý thức được hắn dùng thứ gì với ta, bên tai ta như đốt lên một ngàn cây pháo trúc, nhiệt liệt nổ cho ta thương tích đầy mình.
Viên thuốc bát nháo kia không phải ta chưa từng nghe thấy, nghe nói có thể khiến cho nữ nhân trinh liệt nhất vẫy đuôi cầu xin. Nhưng ta chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó sẽ có người nhét thứ này vào trong miệng ta.
Rốt cuộc hắn phải tự ti bao nhiêu, lại nhẫn tâm thế nào mới có thể dùng loại thủ đoạn mang tính sỉ nhục nhất như bỏ thuốc này đối với ta!
Trong mắt ta toàn là ngọn lửa phẫn nộ sáng rực, cổ họng phát ra tiếng kêu to bi phẫn, khàn giọng cật lực mà mắng: "Lý Tư Diễm! Ngươi là thứ cặn bã đáng chém ngàn đao, súc sinh!"
"Có thể nhìn thấy dáng vẻ nàng cúi đầu, cho dù rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh cũng đáng giá."
Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, vẻ mặt lạnh lùng như người cầm quyền trên vương tọa đang quan sát nô lệ bị xử cực hình.
Hắn không giành được tình yêu từ ta, vậy cũng chỉ có thể vận dụng quyền thế vô biên, nhổ từng chiếc gai trên người ta.
Về phần ta có đau đớn hay không, đây không phải chuyện hắn cần suy xét.
Hắn chỉ muốn làm nhục ta, chiếm giữ ta, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất cho ta một lần giáo huấn mạnh mẽ, khiến ta không còn dũng khí phản kháng nữa.
Giờ phút này, sự điên cuồng và ngoan độc hiện rõ trên người hắn không còn gì nghi ngờ. Đúng vậy, đây mới thật sự là Lý Tư Diễm, không từ thủ đoạn khi chưa đạt được mục đích. Dù là lưỡng bại câu thương cũng tuyệt đối không chịu từ bỏ.
Ta hất bàn ra, gian nan dùng nắm đấm phá khóa lớn trên cửa. Nhưng máu thịt con người làm sao có thể lay chuyển sắt thép? Hắn cứ lạnh lùng nhìn ta thử nỗ lực vô ích đủ kiểu như vậy, chờ đợi ta bị tác dụng của thuốc cắn nuốt.
"Nàng yên tâm, thuốc này sẽ chỉ làm nàng sung sướng, dạy nàng vứt bỏ những thứ lễ nghĩa liêm sỉ vô dụng kia đi, tuyệt đối không khiến nàng bị thương." Hắn quay lưng đi, chậm rãi đi đến bên một chiếc ghế mạ vàng vẽ hoa văn.
Hắn vén tà áo, chân dài vắt chéo ngồi xuống, chăm chú quan sát phản ứng của ta.
"Hẳn là có hiệu quả rồi."
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta.
Đúng vậy, có hiệu quả rồi.
Ta chỉ cảm thấy có một con cá nhỏ bơi khắp trong máu, bơi đến đâu chỗ đó bốc lên một cơn khô nóng không thể nào giải tỏa. Ta như rơi vào một tấm lưới lớn của mùa xuân, trong lưới ngột ngạt oi bức, mùi hương nồng tỏa khắp. Mùi hương này như khiến ta ốm, ta khẩn thiết, sốt sắng muốn tìm thuốc của mình.
Ý thức ngày càng mơ hồ, hô hấp ngày càng dồn dập, cơ thể ngày càng thoát khỏi khống chế. Ta mềm oặt trên mặt thảm lông mềm mại, ngẩng đầu nhìn nam nhân như thiên thần trước mắt. Trên người hắn thoang thoảng tỏa ra hương bạc hà, dường như chính là vị thuốc ta còn thiếu.
Trong mắt hắn phản chiếu hình bóng của ta. Mặt ta ửng đỏ, sóng mắt dập dềnh, mênh mang như một hồ nước xuân.
Bộ dạng thật ghê tởm.
Ánh mắt hắn đen như mực đậm, đầy vẻ lạnh lùng cố gắng ngụy trang, chỉ là vào khoảnh khắc chạm đến ánh mắt ta, trong mắt thoáng qua một vẻ bối rối khó mà nhận ra.
Áo trên vai ta đã trượt xuống. Hắn nhìn khoảng da thịt trắng bóc bên áo vải thô, cố gắng nhắm mắt lại.
Người mong nhớ ngày đêm đang ở trước mắt, trái lại "bồi hồi sợ phút gần làng" lần này của hắn là thật sự muốn cho ta một giáo huấn suốt đời khó quên. Hắn vẫn giữ phong thái bễ nghễ thiên hạ, bình thản nói: "Lại đây, Anh Anh."
Ta gom nhặt chút tỉnh táo cuối cùng, cố chống người đứng dậy, thất tha thất thểu như con ma men bước đi hai bước lại đột nhiên ngã sấp xuống trước mặt hắn, đầu đè nhẹ lên giày rồng của hắn.
Ta nằm rạp dưới chân hắn, đôi chân dài thẳng của nam nhân vắt chéo trước mặt ta. Đai lưng da của hắn được mài đến sáng bóng, họa tiết rồng trên khóa ngọc trợn trừng trợn trạc, mang theo cảm giác ác nghiệt.
Lý Tư Diễm thấy ta bỗng dưng ngã xuống, cơ thể chấn động, vô thức vươn tay ra với ta: "Anh..."
Không ngờ, ta chợt mở bừng mắt, ra sức bóp cổ hắn.
"Mau cho ta thuốc giải!"
Ta cố nén khó chịu trong cơ thể, giọng nói nghèn nghẹt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn cụp mắt xuống, bị ta bóp cổ vậy mà trên mặt lại lộ ra vẻ cười bệnh trạng.
Hắn nhìn ta, dịu dàng nói: "Trẫm chính là thuốc giải của nàng."
Hắn chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế, kiên nhẫn chờ tác dụng bá đạo của thuốc kia chầm chậm phát tán trong cơ thể ta, nhìn ánh mắt ta ngày càng mơ màng, eo ngày càng mềm, cuối cùng nức nở khóc thành tiếng, tay bóp cổ hắn dần dần thả lỏng ra, đổi thành mềm nhũn khoác trên bả vai hắn.
Ta quá khó chịu, tấm lưới trói buộc thân thể ta dường như hóa thành ngàn vạn con kiến nhỏ bò khắp người. Ý thức của ta mơ hồ, trong đầu nổi lên cảm giác ngứa ngáy trống rỗng. Ta bi ai phát hiện mình cách Lý Tư Diễm càng ngày càng gần, nhìn hắn khẩn cầu, miệng phát ra lời nói mớ vô thức: "... Ngươi giúp ta... Ta khó chịu quá..."
Tiếng nói của hắn nhuốm đầy khát vọng nồng liệt, nhưng trong mắt lại có một vẻ đau thương nhàn nhạt. Hắn nâng mặt ta, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Anh, nàng có biết ta là ai không?"
Đương nhiên ta biết.
Trong làn nước dâng đầy khoé mắt, ta nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt hắn, mày kiếm mắt sáng, đuôi mắt cong cong. Một khuôn mặt anh tuấn biết bao, nhưng lại trở thành ác mộng khắc sâu nhất của ta.
Ta hận hắn.
Dựa vào đâu hắn vĩnh viễn cao cao tại thượng, ta cần ta cứ lấy đối với ta. Hắn cũng nên nếm thử đau đớn giống như ta, nếm thử nỗi đau khi một tia hi vọng duy nhất bị giẫm nát.
Một khắc trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, ta biết mình khó thoát tai kiếp, ngược lại hận thù thấu tim, quyết sống mái một phen, ngẩng đầu ra sức hôn khóe miệng hắn.
Hắn khẽ giật mình, chưa kịp vui mừng thì nghe thấy giọng nói hàm hồ của ta, mang theo ác ý trả thù, oán độc nói: "Mạnh ca ca, muội biết là huynh, hôn muội..."
Trong khoảnh khắc này, dường như có một thanh băng nhũ cực lớn đâm vào trái tim hắn, tàn nhẫn giày xéo, cắt xẻo trái tim hắn đến máu thịt bầy nhầy.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi của ta đã kéo hắn từ thiên đàn xuống địa ngục Vô gián.
Thoáng chốc, cả người hắn cứng đờ như chết, chỉ có bờ môi run rẩy. Trong đau đớn như vạn trùng cắn tim, hắn vô thức định đẩy ta ra.
Nhưng ta không cho hắn như ý. Hắn càng thống khổ thì ta càng vui vẻ. Ta duỗi hai tay ra, cuốn lấy cổ hắn như con rắn, miệng dùng giọng nói quyến luyến nhất ta có thể nghĩ ra ghé vào tai hắn nói: "Mạnh ca ca, muội rất yêu huynh, muội muốn bên huynh cả đời..."
"Câm miệng!" Hắn khàn giọng gào to.
Hắn cũng thể nhịn được nữa. Ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống mặt thảm. Hắn khống chế ta không có cách thức gì, máu nóng như có thể bốc cháy. Ta không cam lòng yếu thế, ra sức cắn xé, nhân lúc mình còn ý thức thà xả thân làm đạn dược cũng phải nổ cho hắn thương tích đầy mình.
Móng tay sắc xẹt qua lưng hắn để lại một hàng vết máu. Phải, bây giờ ta chẳng nghĩ gì nữa, ta chỉ muốn khiến hắn đau. Hắn có được thiên hạ thì có ích gì? Chỉ cần hắn còn thích ta, để ý ta thì ta vĩnh viễn nắm giữ vũ khí có thể tổn thương hắn.
Một bụng phẫn và hận hóa thành lưỡi kiếm mang theo khói đặc bắn ra từ trong miệng ta: "Mạnh ca ca, huynh có nhớ cuối hạ năm đó không, huynh dẫn muội đi Minh Nguyệt Lâu ngắm trời chiều. Huynh ở trên lầu cầu hôn muội, muội vui vẻ đồng ý..."
"Thẩm Anh, con mẹ nó nàng câm miệng cho ta!"
Vạt áo trước đột nhiên mát lạnh.
"Nàng còn nhớ đến hắn! Nàng lại vẫn nhớ đến hắn!" Giọng nói của Lý Tư Diễm đã méo mó, hận đến hai mắt đỏ ngầu như một con thú vật mất lý trí: "Ta ở trong cung hằng đêm không thể vào giấc ngủ, thu thập đồ của nàng, tu sửa mộ Thẩm thị, chỉ sợ Trung nguyên lúc nàng quay về thế gian không tìm thấy đường về nhà, nàng lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này vẽ những thứ tà ma đó, còn nhớ đến tên trai hoang của nàng!"
Ta mặc kệ hắn nói cái gì, chỉ cứ như nữ nhân phong trần ôm khách cười ngọt ngào lấy lòng, vừa cười vừa kéo đai lưng: "Mạnh ca ca, muội không cho phép huynh nói mình là trai hoang. Chúng ta là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Lúc muội vẽ xuân cung đều là nghĩ đến huynh đấy."
Trong tay chợt nhẹ, Lý Tư Diễm hung hăng rút đai lưng của ta, trói hai cánh tay ta vào cột giường. Buộc rất chặt, đai lưng màu xanh liễu siết vào thịt ta.
Ta uốn éo như một con rắn, giọng nói quyến rũ: "Mạnh ca ca, huynh nhẹ chút, Anh Anh đau quá."
Lời chọc giận còn lại bị hắn chặn toàn bộ trong miệng. Hắn bắt lấy cổ tay bị trói của ta, lấn người lên, động tác vừa hung vừa vội. Ta trợn to hai mắt, cổ họng phát ra tiếng gào thét vỡ vụn.
Hóa ra những gì lúc trước ta coi là tra tấn thực ra không đáng là gì, ở trên giường hắn đã đủ nhân nhượng ta. Hắn thật sự nổi khùng lên thì thủ đoạn giày vò nữ tử đủ khiến người ta dục sinh dục tử.
Mồ hôi hắn nhỏ xuống cổ ta, oán hận quẩn quanh trong không khí nhớp nháp. Đúng vậy, ta mịt mờ nhìn trần nhà, thân thể đã chết lặng từ lâu, tại sao ta và hắn lại trở thành loại quan hệ dị dạng này? Rõ ràng làm chuyện thân mật nhất, lại hận không thể nuốt đối phương vào bụng, không chết không thôi.
***
Lúc trăng lên giữa trời, hắn ôm ta ra khỏi khoang thuyền nồng nặc mùi xạ hương.
Mặc dù thuốc này mạnh nhưng thời gian duy trì không lâu. Lúc đến giữa chừng, ta đã tỉnh táo lại, cả người đau đến khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả. Hắn quá mạnh lại quá nhanh, phát tiết tất cả phẫn hận và không cam lòng của một năm nay. Hắn không còn bận tâm đến cảm giác của ta, hoàn toàn hóa thành một con dã thú nhe răng.
Ta lắc đầu khóc, ngón chân duỗi căng, mười ngón tay ra sức bám lấy thảm. Ta muốn thoát ra, nhưng sức lực của hắn lớn như vậy, hung ác như vậy, bàn tay thô ráp mà nóng hổi. Ta như một con chim gãy cánh không thể động đậy trong tay hắn, bị ép tiếp nhận sự phẫn nộ thô bạo của hắn.
Đó là một loại đùa bỡn khoa trương, bừa bãi, mang đến cảm giác nhục nhã của màn trời chiếu đất, gần như xé nát cả người ta. Ta khóc không thành tiếng, toàn thân run rẩy, từng xin hắn, xin hắn dừng lại, nhưng hắn vẫn im lặng không nói mà tiếp tục. Tất thảy lời cầu xin của ta bị hắn chặn lại.
Không biết qua bao lâu, yết hầu hắn phát ra một tiếng thở than thỏa mãn, nhưng trong âm thanh kia lại lẫn một chút nghẹn ngào khó phát hiện. Hắn cởi trói buộc trên cổ tay ta, ôm thân thể ta đầm đìa mồ hôi, lẩm bẩm nói: "Tại sao nàng cứ phải ép ta?"
Lúc trận lăng trì lớn này kết thúc, ta vẫn đang khóc, nhưng ngay cả khóc cũng khóc không ra tiếng, chỉ run rẩy trong cánh tay hắn, nghiêng mặt sang một bên, lặng lẽ rơi lệ.
Ta ép hắn sao? Buồn cười, từ đầu tới cuối đều là hắn ép buộc ta. Tại sao hắn có thể có mặt mũi nói ra câu này?
Phút yếu ớt kia thoáng qua rồi biến mất, hắn nhanh chóng ý thức được không thể lại mất kiểm soát lép vế trước mặt ta. Một khi hắn phơi bày nhược điểm ra với ta, chắc chắn ta sẽ tàn nhẫn đâm vào điểm yếu của hắn, nói ra càng nhiều lời khiến hắn mất khống chế.
Hắn nhắm mắt lại, trở về vẻ lạnh lùng trước đó.
Ta mệt mỏi ngẩng đầu nhìn hắn một chút. Mỗi đốt ngón tay đều như bị bánh xe nghiền qua.
Tình trạng của hắn cũng không tốt, thay bộ quần áo trong xanh nhạt, dấu răng trên vai như ẩn như hiện, ngực còn để lại mấy vết máu sắc, tất cả đều là ta cào ra lúc khó có thể chịu đựng.
Hắn mang một thân vết thương này vuốt ve khuôn mặt ướt nhẹp của ta, thoa thuốc cho ta, nhẹ hôn ta mang tính trấn an, phát ra tạp tâm khe khẽ.
Động tác dịu dàng nhưng lời nói ra sao mà tàn nhẫn: "Như vậy đã không chịu nổi? Trẫm chuẩn bị nhiều thủ đoạn như vậy, còn chưa kịp thử từng cái đâu."
"Ngươi hài lòng chưa?"
Ta nhẹ giọng hỏi.
Ta còn nhớ rõ tình hình lúc đó, ta yếu đuối vô hại, nức nở nghẹn ngào phơi bày trước mặt hắn, bộ dạng mặc người ta xâu xé.
Hắn biết ta không yêu hắn, lại vẫn thảm hại mà quấn lấy ta.
"Hài lòng chưa? Nhìn người khinh thường ngươi quỳ gối trước mặt ngươi như con chó, xin ngươi đùa bỡn. Thế nào, ta dùng thuốc xong cảm giác tốt hơn lúc trước phải không?"
Ánh mắt hắn lập tức lại trở nên hung ác vô cùng.
"Cần gì phí công như thế, chi bằng ngươi rót thẳng cho ta loại thuốc khiến người ta vô tri vô giác, mặc ngươi chi phối, chẳng phải càng sảng khoái hơn sao?" Ta châm chọc yếu ớt nói: "Ngươi thật khiến ta buồn nôn."
Lòng ta như một mảnh đất khô cằn từng bị hỏa hoạn thiêu rụi. Nào là tôn nghiêm, nào là thể diện đều bị một viên thuốc nho nhỏ đánh cho nát bấy.
Nhớ lại những hình ảnh vụn vỡ phóng túng kia, ta như đang nhìn một người khác qua tấm gương, có một loại cảm giác hoang đường cực mạnh.
Nhìn xem, nữ nhân này phóng đãng như thế, hạ tiện như vậy, liều mạng quấn lấy nam nhân như kỹ nữ đang lấy lòng ân khách quyền cao chức trọng, nhưng tại sao nàng ta lại mang khuôn mặt của ta?
Ta bật cười: "Lý Tư Diễm, tại sao ngươi không cho ta uống thuốc tránh thai? Ngươi muốn cho một nữ nhân phản bội ngươi sinh con của ngươi sao?"
Hắn nhận hết lời trào phúng của ta, im lặng không lên tiếng, chỉ ôm ta thật chặt, xem ra cũng không muốn giải thích cái gì.
Có lẽ người ta ở bên cạnh hắn, hắn đã đủ thỏa mãn rồi. Bị châm chọc vài câu thì có sao? Coi như là tình thú đi.
Lúc mưa rào mới nghỉ, tảng đá trên đê dời đi, nước tràn ra bờ ao, hắn cầm tới một chiếc gối mềm kê dưới mông ta, bàn tay nóng hổi đặt trên bụng ta, ánh mắt hơi tối.
Cho đến một canh giờ sau, hắn mới ôm ta đi thùng tắm rửa sạch.
Quá trình rửa sạch đương nhiên cũng rất nhục nhã, chỉ có điều khi đó ta đã hoàn toàn hôn mê, không nhận thức được. Lúc tỉnh lại, trên người đã mặc quần áo khô ráo mềm mại, ngoại trừ đau thì không có cảm giác khác thường.
Nhưng ta vẫn nhớ chiếc gối đầu kia. Ta biết, đó là mẹo để nữ tử thụ thai.
Nói cách khác, lần này ta không đòi được thuốc tránh thai.
Ta nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Lý Tư Diễm thản nhiên nói: "Phạm thái y đã âm thầm xem rồi, nói một năm nay thân thể nàng được bồi dưỡng rất tốt, đủ để có con."
"Ngươi bảo ông ta theo dõi ta?" Ta cắn răng nói.
Hắn cong môi cười một tiếng: "Không thì sao? Nàng cho rằng dựa vào nàng và một tiểu nha đầu gầy trơ xương kia của nàng, còn có một tú tài ngu xuẩn là có thể trốn được truy tìm của trẫm?"
"Con thuyền nát kia vừa chạy đến Tương châu, Kim Ngô Vệ đã phát hiện tung tích của nàng. Là trẫm nhân từ để nàng ngắm cảnh Hoàng Hà thêm mười ngày, để nàng đến bến Đông Tân."
"Nhân từ?" Ta nói lạnh lẽo: "Thà rằng ngươi xuống ta với ta ở Tương châu."
Hắn tự giễu nói: "Bắt nàng ở Tương châu quá không thú vị, cắt đứt hi vọng vào thời khắc cuối cùng mới là tuyệt vọng nhất. Nhìn xem trẫm hiểu nàng bao nhiêu, từ lâu đã đoán được nàng muốn đi xa, cố ý chuẩn bị thuyền biển chờ. Quả nhiên, trong mấy chục con thuyền ở Đông Tân, nàng chỉ lên chiếc này. Nếu nàng đã tự chui đầu vào lưới, đương nhiên trẫm vui lòng nhận."
Ta nhắm mắt lại.
Hắn đã tính toán sẵn tất cả từ trước... Ta sẽ đi bao xa, sẽ lên thuyền nào, sẽ có phản ứng gì... Ta gắng sức bay như thế nào cũng không bay ra khỏi Ngũ Chỉ sơn của hắn.
Hắn ôm ta, ngưng mắt nhìn bắp chân trơn bóng của ta dưới váy trắng, ngón tay lưu luyến không rời trên đầu gối ta.
"Nàng biết không? Khi tin tức của nàng truyền vào Trường An, trẫm ngày đêm không ngủ, cưỡi con ngựa nhanh nhất chạy tới đường Hà Bắc. Trong năm ngày đó, có một ngày ban đêm cũng sáng trong như đêm nay, lúc ấy trẫm nghĩ rằng lần này nhất định phải đánh gãy chân nàng, để nàng không thể đi được nữa."
Sắc mặt ta bỗng chốc tái mét.
"Đừng, ngươi muốn làm gì? Lý Tư Diễm! Ngươi tỉnh táo một chút."
Ta cảm nhận được sức lực tác động trên đầu gối càng lúc càng lớn, chỉ cần dùng thêm mấy phần lực nữa nơi đó sẽ hoàn toàn gãy. Ta không màng thân thể suy nhược, hoảng sợ trốn đi chỗ khác. Hắn thật sự muốn bẻ gãy chân ta! Trời ơi!
Hắn lấn người lên, vẻ mặt không vui không buồn.
"Sẽ không đau..." Hắn che kín đôi mắt ta: "Trẫm sẽ cho nàng dùng thảo ô tán..."
Ta khóc lóc sụp đổ, khóc mãi không ngừng, hất bàn tay vướng víu của hắn ra, nắm chặt lấy vạt áo trong của hắn: "Đừng mà, Lý Tư Diễm, ta không muốn làm người què."
Hắn chăm chú nhìn thẳng đôi mắt ta rơi lệ hồi lâu.
Ta không biết phải làm như thế nào, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng năm đó ở trong ngục, thế là nhào tới ra sức ôm lấy hắn, bờ môi dính nước mắt dán lên khuôn mặt hắn một cách không có trật tự.
"Xin ngươi, đừng như vậy. Về sau ta sẽ nghe lời, đừng động tới chân ta..."
Ta cố gắng để mình khóc nhu nhược đáng thương hơn nữa, đầu vùi vào cổ hắn, bộ dạng thống khổ khôn tả.
Tính cách Lý Tư Diễm tàn khốc, sát phạt quyết đoán. Hắn nói muốn đánh gãy chân ta, vậy chứng minh hắn thật sự muốn làm như vậy.
Nỗi sợ hãi bắt đầu bành trướng chiếm cứ mỗi một góc trong lòng ta. Ta không sợ chết, nhưng vô cùng sợ hãi quãng đời còn lại làm người tàn tật.
Nước mắt rơi từng giọt lên bả vai hắn. Ta nghẹn ngào cầu xin hắn tha cho ta, xin hết lần này đến lần khác, đời này chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy.
Nghe tiếng khóc nức nở của ta, bàn tay hắn nắm ở đầu gối ta dừng lại.
Ta vội vàng rút cái chân đáng thương của ta về, giấu tiệt trong váy.
Hắn dùng sức xoay mặt ta lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt ta khóc lem luốc như mèo hoa một lúc, bỗng nhiên cầm bình thảo ô tán đặt bên người lên ném mạnh ra ngoài.
Ta sợ vỡ mật, hét lên một tiếng, cơ thể vô thức co rụt lại.
Hắn cười khẩy nói: "Bây giờ biết sợ rồi? Lúc nàng bỏ đi đâu phải bộ dạng đáng thương này. Nhất định phải để trẫm ép nàng đến mức này, nàng mới bằng lòng xin tha sao?"
Ta không nói lời nào, chỉ khóc, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt.
Hắn giận sôi lên, nổi cáu quát ta: "Đừng khóc nữa! Có gì phải khóc? Trẫm còn chưa thật sự bẻ gãy chân nàng đâu!"
Ta khóc nấc nói: "Rõ ràng vừa nãy ngươi dùng lực rồi, đã bóp đỏ rồi!"
Đừng nghĩ lừa được ta, vừa rồi hắn thật sự đã chuẩn bị bóp gãy đầu gối ta, ngay cả thảo ô tán cũng chuẩn bị sẵn. Chỉ là bị ta quấy nhiễu, quấy nhiễu đến phiền lòng mới không ra tay độc ác.
Mặc dù không biết vì sao hắn đột nhiên ngừng lại, nhưng quả thực ta có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Lý Tư Diễm quay lưng đi, hít thở lấy lại bình tĩnh một lúc lâu mới lại đi tới, ôm ngang ta lên, quay về trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền đã thu dọn xong, những quần áo đồ vật ngổn ngang đã được mang đi hết, thay chăn gối mới, mở cửa sổ thông gió. Chỉ có thảm không tiện xử lý, còn dính một chút mùi nhàn nhạt.
Ta đã sinh ra bóng ma với không gian này. Lý Tư Diễm vừa mới thả ta xuống, ta đã dùng cả tay lẫn chân bò vào góc giường, ôm lấy chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt khủng hoảng, sợ hãi nhìn hắn.
Lý Tư Diễm khoác thêm áo dài, buộc tóc, cầm ấm trà lên rót chén nước một mình uống.
Hắn nhìn bày biện xa hoa xung quanh, còn có ta run lẩy bẩy, cơn giận đột nhiên bùng nổ.
"Có phải nàng cảm thấy trẫm buồn cười hay không?" Ánh mắt hắn u ám đáng sợ, có lẽ là xuất phát từ sự thất vọng với bản thân, hắn lại giơ tay quăng vỡ một chiếc chén: "Chỉ cần nàng vừa khóc thì chuyện gì cũng có thể theo ý nàng, giống như con chó nàng nuôi đúng không?"
Ta cảm thấy rất là hoang đường.
Chó nhà ai nuôi lại kéo chủ nhân lên giường chứ?
"Sao ta lại không phải chim hoàng yến ngươi nuôi? Ngươi đánh rơi tổ của ta, nhổ lông cánh ta để nhốt ta vào trong lồng cho tiện mỗi ngày vuốt ve chơi đùa." Ta nói khẽ.
"Đúng." Hắn tự giễu nói: "Trẫm mới là chủ nhân."
Đúng chứ?
Để tìm ta mà hắn lật tung thiên hạ. Ta cũng không biết rốt cuộc là một con chó tang gia đang điên cuồng tìm kiếm chủ nhân hay là một chủ nhân phẫn nộ đang cố gắng tìm chim nhỏ hắn nuôi về.
"Trẫm phải làm chuyện chủ nhân nên làm."
Hắn lẩm bẩm nói như đang thuyết phục chính mình.
Hắn đứng dậy, chân dài bước qua mảnh vỡ lưu ly dưới đất. Những mảnh vỡ kia phản chiếu ánh sáng lấp lánh, hắt lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn.
Âm thanh mắng chửi thống khổ vụn vỡ phiêu du trên sông, lại là một đêm không ngủ.