Bến đò cổ quy mô không lớn, ta không có nhiều thuyền để chọn.
Nhưng trong sự lựa chọn có hạn, ta không chút do dự mang theo Tiểu Chi lên một chiếc thuyền buôn đậu xa nhất.
Quản lý thương đội thu bạc của ta, nói cho ta thuyền của bọn họ sẽ đi dọc theo sông, cuối cùng đến bến đò Đông Tân trên sông Hoàng Hà.
"Được." Ta nói: "Làm phiền mau chóng xuất phát."
***
Quản lý cho ta một gian khoang thuyền chật hẹp, cùng hai giường đệm chăn, một chút cơm canh. Ta im lặng ăn hết, ngồi trong góc thất thần.
Tiểu Chi nhẹ tay nhẹ chân đi tới, khoác cho ta bộ y phục, nhỏ giọng nói: "Trên sông lạnh, nương tử mặc nhiều chút."
"Cảm ơn." Ta khẽ giọng nói.
Đội thuyền xuất phát, chạy trên mặt sông eo hẹp đục vàng. Hai bên bờ là đồng ruộng nhìn không thấy bờ, mịt mờ trong nắng sớm, có thể thấy được núi xanh thấp thoáng nơi xa.
Thật lâu sau, ta chậm rãi nói: "Tiểu Chi, muội không hiếu kỳ chuyện của ta sao?"
Tiểu Chi lắc đầu: "Không hiếu kỳ. Lúc trước cô từng nói với Đỗ tiểu nương tử, có một ác bá đã từng bắt nạt cô. Nếu cô là Quý phi, vậy người bắt nạt cô hẳn là Hoàng đế."
"Đúng." Ta cười khổ nói: "Hắn là Hoàng đế, giành được hoàng vị từ trong tay ca ca ruột. Để lập uy, hắn ép Sử quan cúi đầu, ba Sử quan nhà ta toàn bộ chết trước điện. Ta là người thứ tư, không chết nhưng tình trạng còn thê thảm hơn chết."
Ký ức bi thương lại bị khơi dậy, dính màu máu năm xưa, phút chốc kéo ta trở về ngày ác mộng đó.
Ta kể về chuyện cũ cho Tiểu Chi một cách đứt quãng, lộn xộn; nói về tình thù méo mó giữa ta và Lý Tư Diễm; ta nhân cơ hội trốn ra như thế nào; lại làm sao bị Tạ Tu Nương bắt được... Từng vụ từng việc, thẻ tre chẳng ghi hết.
Tiểu Chi không nói gì, chỉ im lặng nghe.
"Lần này nếu như bị hắn bắt về, chỉ sợ ta lành ít dữ nhiều." Ta cười cười: "Ta lừa hắn, lừa hắn xoay tròn. Tiểu Chi, muội không biết hắn nổi giận đáng sợ đến thế nào đâu."
Tiểu Chi nói khẽ: "Vậy thì trốn xa một chút, đừng để hắn tìm được."
Lần trước lúc ta xuất cung, Khánh Phúc cũng từng nói với ta như vậy.
Khi đó ông ta đã nhìn ra đầu mối nhưng không nói rõ với ta, chỉ bảo ta đi, đi thật xa. Ta cũng thật sự có quyết định này, nhưng chưa kịp rời đi thì Lý Tư Diễm đã ra tay, cắt đứt triệt để hi vọng của ta.
Ai cũng bảo ta cao chạy xa bay, nhưng thiên hạ rộng lớn, ta lại có thể trốn đi chỗ nào đây?
Ta biết, với bản lĩnh của Lý Tư Diễm, nếu như thật sự để ý ta, sớm muộn sẽ tra ra được chiếc thuyền buôn này. Cho nên ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chờ một ngày nào đó Lý Tư Diễm mang theo thị vệ của hắn phá cửa mà vào, bắt ta về Trường An.
Nhưng thuyền chạy qua Minh châu, Tương châu, vào Hoàng Hà, lại qua Tề châu; binh mã của Lý Tư Diễm lại mãi chưa xuất hiện.
Ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại bỗng dưng sinh ra cảm giác may mắn: Có lẽ là Trương Thiên đã đánh lừa Lý Tư Diễm thành công thì sao? Vả lại bến đò kia rất nhiều khách, chưa chắc Lý Tư Diễm biết ta đã âm thầm bỏ chạy.
Tiểu Chi cũng trấn an ta: "Nương tử có thể đi lần một thì có thể đi lần hai."
Ta không dám nghĩ sâu thêm, gật đầu qua loa.
Thuyền buôn còn đang đi tiếp, ổn định chạy về bến đò Đông Tân.
Tiểu Chi hỏi ta đến bến đò Đông Tân rồi thì phải làm gì.
Ta nói thẳng mình cũng không biết, có lẽ sẽ tìm một con thuyền ra biển ở bến đò, cũng có thể đi về phía nam, đều được cả, càng xa càng tốt.
Tiểu Chi tính bạc, nói nếu như có thể ra biển, tiền chúng ta mang theo đủ dọc theo khu bờ sông đi Lĩnh Nam. Chỉ có điều đến nơi đó sẽ hơi vất vả, Lĩnh Nam nhiều rắn rết, khói mù bốn phía, không dễ chịu bằng phương bắc.
Ta ăn một miếng bánh, nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ nhỏ. Từ đất Yến Triệu đến Tề Lỗ, nước non trên đường từ hoang sơ dần dần chuyển thành thanh tú. Thuyền trên sông cũng trở nên nhiều hơn.
Thỉnh thoảng thuyền buôn cập bờ, ta cũng không dám ra ngoài, chỉ cẩn thận bảo Tiểu Chi đi xuống xem một chút. Quan trọng là nhìn xem bến đò có dán lệnh truy nã của ta hay không, có thấy quân mặc giáp đuổi theo không.
Tiểu Chi nhìn bến đò lớn ở hạ du Hoàng Hà mấy lượt, mỗi lần trở về đều nói không có.
Ta cau mày nói: "Có lẽ là chân dung truy nã đều dán ở cửa thành, còn chưa vẽ ra cho bến đò."
Tiểu Chi nhìn ta thương hại, trong mắt viết đầy: Làm sao cô lại rước phải một ôn thần như thế?
"Ta từng tính cho mình một quẻ." Ta ủ rũ nói với nàng: "Quẻ nói vận số năm kia của ta đại hung, vận số năm ngoái tiểu hung, vận số năm nay hạ hạ đại hung. Một người đeo con chữ này liên tục ba năm, bây giờ ta còn có hình người đã là tốt lắm rồi."
Tiểu Chi an ủi ta: "Người ta thường nói khổ tận cam lai, phúc của nương tử còn ở phía sau."
Phía sau? Ta lại bắt đầu cười khổ.
Ta chưa nói cho nàng biết là sang năm ta sẽ còn tiếp tục năm hạn xui xẻo. Vận rủi này nhìn không thấy cuối, sao có thể không khiến người ta tuyệt vọng.
***
Gian khoang thuyền quản lý cho ta cực kỳ chật hẹp. Trong góc còn chất đống hàng hóa, bốn vách tường lạnh lẽo, chỉ có một ô cửa sổ cao dưới xà nhà để căn phòng tối tăm không đến nỗi quá chật chội.
Trong bầu không khí bí bách, ta lo lắng hãi hùng đếm thời gian, từ Minh châu trôi nổi một đường đến bến đò Đông Tân.
Khoảnh khắc xuống thuyền, ánh nắng mặc sức rải đầy người đầy mắt ta, dường như đã qua mấy đời.
Ta nhìn sắc trời xanh thẳm, sông dài rộng lớn dưới nắng sớm, suýt nữa rơi nước mắt.
Trong lòng dữ dằn nói lời uất ức: Con mẹ nó, kệ nó là đại cát hay là đại hung. Nếu lúc trước ta dám đi thì có thể gánh chịu hậu quả bị tìm thấy. Thời gian tự do hơn một năm nay coi như ta trộm về là được. Dù cho ta chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ đi như cũ, tuyệt đối không quay đầu.
Ta biết con đường phía trước hung hiểm, vì vậy càng nên giành giật thời gian mà sống. Đời người trăm năm, đại đa số chuyện không như ý, suy nghĩ nhiều thì có ích lợi gì, tự do ngày nào hay ngày ấy.
"Tiểu Chi, đi tìm thuyền ra biển!" Ta nắm thật chặt túi quần áo, nói từ trong kẽ răng: "Qua phía đông Phù Tang hay Tân La đều được. Ta không tin ta đi địa giới nước khác, cẩu Hoàng đế còn dám đánh tới cửa!"
Tiểu Chi chỉ vào một con thuyền dài mộc lan ở nơi xa, nói: "Nương tử, cô nhìn cái kia xem, hình như là thuyền biển."
Bến đò Đông Tân ngựa xe như nước, cực kỳ hối hả. Ta nheo mắt lại, nhìn theo phương hướng nàng chỉ, chỉ thấy chỗ tít ngoài rìa bến đò đậu một chiếc thuyền dài mộc mạc. Thân thuyền không có một chút trang trí, ở giữa dựng buồm hai mặt, vừa nhìn là biết chuẩn bị để ra biển.
Nhưng kỳ quái chính là người giữ thuyền trên đó cực ít, chỉ có ba bốn người đang bận rộn trên boong thuyền mà thôi. Những thuyền khác bên cạnh đều có thị vệ mang giáp trông coi, chỉ có chiếc thuyền này là canh giữ lỏng lẻo.
Ta dùng khăn dài che kín diện mạo, cúi đầu hòa vào biển người. Rõ ràng đã che chắn kín, nhưng vẫn cảm giác rất nhiều ánh mắt như vô tình như cố ý rơi trên người ta và Tiểu Chi, khiến lòng người vô cớ hoảng hốt.
Khắp nơi đều là thị vệ...
Ta nhận ra phục sức của bọn họ, áo giáp của Chiết Xung phủ¹, thủ lĩnh mặc trang phục của Kim Ngô Vệ. Cấm quân xuất hiện ở chỗ này chứng tỏ một điều: Lý Tư Diễm đã điều tra ra.
(1) Hệ thống phủ binh thời Đường.
Kim Ngô Vệ kia như hờ hững nhìn lướt qua phía ta. Ta hoảng hốt, bất giác níu chặt khăn trùm đầu.
Giọng nói của Tiểu Chi cũng đang run, nói với ta: "Nương tử, hình như những người kia đang tìm cô."
Ta cắn răng nói: "Nếu bọn họ thật sự sinh nghi thì nên tra tới chúng ta từ lâu rồi, hà tất đợi đến hôm nay?"
"Bây giờ phải làm sao?" Tiểu Chi có phần luống cuống.
Ta lấy lại bình tĩnh: "Tiếp tục đi, lên chiếc thuyền biển kia. Thuyền đó vắng vẻ, thị vệ trông coi ít nhất. Chúng ta đục nước béo cò, chưa biết chừng có thể vượt qua kiếp này mà thần không biết quỷ không hay."
"Được." Tiểu nha đầu lộ ra vẻ mặt quyết liều đến cùng.
Ta hít sâu một hơi, cùng Tiểu Chi nhanh chân đi đến bên cạnh chiếc thuyền dài kia.
Một người giữ thuyền đang bận chất hàng hóa lên thuyền. Ta quan sát hồi lâu, xác định thuyền này thật sự chỉ là vì đậu ở nơi quá vắng vẻ nên mới không ai trấn giữ. Ta cẩn thận tiến lên phía trước nói: "Tiểu ca, xin hỏi thuyền này chạy về nơi nào?"
Người giữ thuyền thành thạo kéo một chiếc rương gỗ lên thuyền, vẫn chưa ngẩng đầu nhìn ta, chỉ lễ độ nói: "Đi đất nước mặt trời mọc, Đông Hải Phù Tang."
Quả thật là thuyền ra biển.
Ta khó mà tin được vận số của mình lại tốt như vậy, truy hỏi: "Ngày nào lên đường?"
Người giữ thuyền vẫn không nhìn ta, cúi đầu nói: "Hôm nay, một canh giờ nữa là đi rồi."
Trái tim ta đập mãnh liệt, vui mừng quá đỗi.
Đây đúng là ngủ gật thì có người đưa gối cho! Vừa khéo có một chiếc thuyền như thế này đang chờ ta. Ta từ nơi này sang đông Phù Tang, đi ngoại quốc, chỉ cần giả vờ như tai nạn trên biển may mắn sống sót, mai danh ẩn tích mà sống, dù Lý Tư Diễm có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không tìm được ta!
Thời khắc này ta hoàn toàn bị chuyện tốt to lớn này làm mê muội đầu óc, giống như đang tuyệt vọng trong giếng sâu nhìn thấy một sợi dây thừng rủ xuống. Mặc dù loáng thoáng cảm thấy kỳ quái cũng mặc kệ, chỉ ảo tưởng cảm thấy đây chính là ông trời đang rủ lòng thương ta.
Tiểu Chi chần chừ: "Nương tử phải suy nghĩ kỹ. Người già trong thành từng nói trên biển có thú khổng lồ nuốt thuyền. Huống hồ ngoại quốc xa xôi, có lẽ đời này không có khả năng đặt chân về cố hương nữa, nương tử thật sự muốn đi sao?"
Ta nói: "Ta muốn đi. Ta thà ôm hi vọng táng thân bụng cá cũng không muốn nằm bên gối kẻ thù diệt môn."
Nghe thấy ta nói như vậy, tay chuyển rương của người giữ thuyền kia hơi sững lại.
Tiểu Chi thở dài: "Được, muội theo nương tử."
Người giữ thuyền kia nói khẽ: "Vị nương tử này muốn ngồi thuyền của chúng ta cũng được thôi, nhưng việc này còn cần thông báo cho chủ nhân chúng ta mới có thể quyết định. Chủ nhân đang ở trong khoang thuyền, nương tử đi nói với ngài ấy đi."
Dứt lời, hắn ta cũng không chuyển rương nữa, lập tức xuống thuyền. Trước khi đi chỉ cho ta một gian khoang thuyền duy nhất dưới buồm.
Tiểu Chi nhìn bóng lưng hắn, nói với ta: "Người Phù Tang kia nói tiếng Hán rất tốt."
Ta sửng sốt: "Làm sao muội nhìn ra được hắn là người Phù Tang?"
"Người giữ thuyền ở chỗ chúng ta đều không thích rửa mặt cạo râu, nhưng hắn không có râu." Tiểu Chi nói: "Bề ngoài không giống, giọng điệu nói chuyện cũng không giống, âm thanh kỳ cục."
"Tiếng phổ thông quả thực khó học." Ta cũng không để tâm.
***
Người giữ thuyền bảo ta đi tìm quản lý, ta không suy nghĩ nhiều, mang thẳng Tiểu Chi đi vào khoang thuyền hắn chỉ.
Ta đứng ngoài cửa gõ ba tiếng, lại ba tiếng nữa, không ai trả lời.
Ta có phần nóng nảy, không quan tâm lễ nghĩa, vừa nói: "Sự việc khẩn cấp, mong quản lý châm chước một hai.", vừa đẩy cửa vào.
Nhưng ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, linh hồn trong thân thể ta chấn động mạnh một cái.
"Nương tử, sao vậy?" Tiểu Chi nghi hoặc nói: "Phòng này có gì không ổn..."
Đợi khi thấy rõ tình hình trong phòng, nàng hít sâu một hơi, bịt chặt miệng.
"Cái này..." Nàng run rẩy, hốt hoảng quay đầu nhìn ta.
Ta yên tĩnh như một tòa bia mộ, sắc mặt trắng tái.
Hắn tới rồi.
***
Ai cũng không ngờ được trong con thuyền dài bề ngoài mộc mạc, không một chút hoa văn trang trí cất giấu một gian khoang thuyền tráng lệ lộng lẫy, xa hoa tột cùng.
Ngay phía trước bày một bình phong sơn thủy cao ngang người, vẽ "sở tụ vân quy, vu sơn triều mộ". Mỗi mũi kim đường chỉ đều quen thuộc vô cùng, đây là lễ vật đầu tiên Lý Tư Diễm tặng cho ta.
Tất cả bày biện trong phòng đều là những thứ ta đã nhìn quen lúc ở Tử Thần điện, ngay cả cành mai ta cắm bình lúc nhàn rỗi cũng vẫn còn. Chỉ có điều hoa mai kia đã khô héo từ lâu, trên cành trơ trụi điểm xuyết màu đỏ đậm khó coi như máu lấm tấm.
Một khắc trước, ta còn đầy lòng chờ mong, muốn giương buồm sang đông, đi tha hương bắt đầu lại.
Song, khi đẩy một cánh cửa khoang ra, mộng đẹp đã hóa thành cát bụi.
Cả đời này ta từng chịu rất nhiều kinh hãi, từng có rất nhiều thời khắc tuyệt vọng, nhưng chưa từng có lần nào khắc cốt ghi tâm như bây giờ, giống như người trải bao gian khổ trèo lên núi cao trăm thước, lại bị cạy từng ngón tay bám trên vách núi vậy.
Từ nhân gian ngã về địa ngục, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Ta bi thương đến muốn cười, muốn cười to, nhưng khớp hàm ta run lên, đã mất đi khả năng lên tiếng.
Hóa ra nửa tháng nay ta thuận lợi trăm bề đều là hắn cố tình dung túng, chỉ đợi đến thời điểm cuối cùng thu lưới bắt gọn. Quanh đi quẩn lại hơn một năm, ta tưởng là mình có khả năng vượt mọi chông gai, thực ra không biết mình vẫn là con chim giãy giụa trong tay hắn.
Ta đờ đẫn quay đầu sang, nhìn thấy Tiểu Chi đang khẩn thiết gọi tên ta. Âm thanh lúc to lúc nhỏ, như vọng tới từ nơi rất xa.
Nhưng chẳng mấy chốc giọng nói của nàng đã bị nhấn chìm. Trên boong tàu vang lên tiếng bước chân, quân mặc giáp đang ập vào khoang thuyền đơn độc này như thủy triều, hỗn loạn như có thiên quân vạn mã.
Từ trong Kim Ngô Vệ như sóng triều, ta nhìn thấy người giữ thuyền lúc trước chỉ đường cho ta.
Tiểu Chi đã đoán sai, hắn không phải người Phù Tang gì cả, mà là nội thị trong cung tới, từng tịnh thân cho nên mặt trắng không râu, giọng nói kỳ quái.
Ta vốn nên phát hiện nhưng khi đó lòng nóng như lửa đốt mới bị lá che mắt, không phát hiện chỗ bất thường rõ ràng này.
Là lỗi của ta.
Bọn họ lặng lẽ quây lại. Tiểu Chi sợ đến ngây người, nắm chặt cánh tay ta.
"A!"
Một tiếng hét xé rách màng nhĩ ta.
Ta cứng đờ quay đầu lại, trông thấy hai Kim Ngô Vệ bắt lấy Tiểu Chi kéo xuống dưới thuyền. Tiểu Chi hoảng sợ không ngừng đấm đá hét lên: "Nương tử! Nương tử!"
Kim Ngô Vệ mắt điếc tai ngơ, cử chỉ thô bạo.
Bọn họ muốn cướp Tiểu Chi đi!
Trong đầu ta "ầm" một tiếng, xông lên lớn tiếng nói: "Các ngươi mau thả nàng! Chẳng phải là muốn bắt ta sao? Ta đi với các ngươi là được. Nàng còn nhỏ, đừng ra tay với nàng!"
Tiểu Chi khóc: "Cứu mạng!"
Trông thấy nàng biến mất sau tường người, chỉ để lại tiếng khóc lúc rõ lúc không. Ta lảo đảo đuổi theo, thân thể lại va mạnh vào hai cây thương sắt lạnh lẽo.
Ta ra sức hòng đẩy bọn họ ra, nhưng tường sắt Kim Ngô Vệ há là ta có thể lay chuyển? Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Chi đi xa, cuối cùng ngay cả tiếng khóc cũng không nghe thấy.
"Nương nương tỉnh táo chút." Nội thị kia cung kính nói.
"Thả nàng!"
Nội thị cúi đầu nói: "Mệnh lệnh của bệ hạ bảo mang tất cả tiểu nhân gian nịnh bên cạnh nương nương ném vào Đông Hải cho cá ăn. Chúng thần không chống lại được."
"Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào!" Ta bỗng chốc sụp đổ: "Hắn hận ta thì giết ta là được, tại sao phải động vào Tiểu Chi! Nàng mới mười hai tuổi!"
Nội thị bình thản nói: "Nương nương bớt giận."
"Cút đi." Ta đỏ mắt đứng thẳng người, chậm rãi lùi về phía sau, cho đến khi sau lưng dán lên cửa khoang.
Những Kim Ngô Vệ kia lấy ta làm trung tâm, đứng thành một nửa vòng tròn.
Ta đoán Hoàng đế ra lệnh cho bọn họ chỉ được bao vây và đuổi chặn, trừ cái đó ra thì không được phép động vào một ngón tay của ta.
Nội thị nhìn cánh cửa kia, cúi đầu nói: "Bệ hạ ở bên trong, mong nương nương..."
Ta chậm chạp xoay người, hận đến toàn thân run rẩy.
Tứ bề khốn đốn, trước sau có địch, ta đã đi đến đường cùng.
Nếu đã vậy... Nếu đã vậy...
Ta cười khẩy nói: "Muốn gặp ta đúng không? Không có ta không sống nổi nữa đúng không? Được, như hắn mong ước, cứ để hắn gặp xác của ta đi."
Dứt lời, ta móc trong ngực ra mảnh sứ vỡ đã chuẩn bị từ trước, giơ tay đâm về phía tim.
***
Ta chỉ có giác ngộ tự sát, nhưng thao tác luôn luôn không được tốt.
Năm đó không kịp thời cắt cổ trước Tuyên Chính điện, sinh ra đủ loại rắc rối đằng sau. Từ đó mỗi lần tự sát luôn chậm một chút như vậy. Chẳng biết tại sao nhặt về hết cái mạng này đến cái mạng khác, mới quanh quẩn sống tạm đến hôm nay.
Lúc ta lấy ra mảnh sứ vỡ, ta gần như có thể nghe thấy tiếng rung mạnh trong tâm hồn nội thị kia. Hắn trợn trừng mắt, the thé hét lớn: "Mau! Mau ngăn nàng lại!"
Nhóm Kim Ngô Vệ hoảng loạn tiến lên, nhưng ta đã tính sẵn khoảng cách. Bọn họ có tới nhanh nữa cũng không cách nào ngăn cản ta đâm mảnh sứ vỡ vào tim.
Lý Tư Diễm muốn gặp ta, vậy thì để lại túi da này cho hắn, để hắn nhìn cho kỹ!
Ta nhắm mắt lại, hạ tử thủ với mình.
Giữa lằn ranh sống chết, cửa đằng sau ta thình lình mở ra.
Trong chớp mắt, có người đánh vào cùi chỏ của ta, ra tay tàn nhẫn không gì bằng, gần như đánh vỡ khớp xương ta.
Sau đó là một nguồn lực mạnh thô bạo đè cả người ta xuống sàn thuyền. Mảnh sứ vỡ kia cắt đứt lòng bàn tay ta, cũng đâm rách cánh tay hắn, dính máu tươi nồng của hai chúng ta, rơi xuống bên cạnh.
Ta giãy giụa đi nhặt, trong tầm mắt lại xuất hiện một đôi giày đen thêu văn rồng, giẫm không nhẹ không nặng lên ngón tay ta, ép ta không thể động đậy.
Một lát sau, chủ nhân của đôi giày đen dời chân đi, chậm rãi di sạch vết máu trên đế giày.
"Lần này thật ra cũng nhanh gọn, xem ra ở bên ngoài buông thả một năm có chút tiến bộ."
Giọng nam lười biếng vang lên trên đỉnh đầu ta, bình thản trêu tức như xưa, nhưng bây giờ lọt vào trong tai ta không khác gì sấm sét trong mưa to.
Sau khi ý thức được xảy ra chuyện gì, máu toàn thân ta dần dần nguội lạnh, hai tay bị hắn giẫm lên đã mất đi tri giác.
Lý Tư Diễm... Là hắn, hắn thật sự tới rồi.
Ta lại rơi vào trong tay hắn một lần nữa.
Sự dũng cảm vừa rồi đã bị nỗi sợ hãi cuồn cuộn dâng lên xua đi không còn lại gì, môi ta run bần bật.
Ta hoảng sợ quay đầu lại, lọt vào mắt là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, đôi mắt hồ ly, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mặt hắn, khiến mặt mày hắn sắc bén như dao khắc.
Nhóm Kim Ngô Vệ tự giác lui ra, chẳng mấy chốc tất cả đã lui sang một bên boong tàu, để lại đủ không gian cho chủ nhân bọn họ và chú chim rừng trốn nhà của chủ nhân.
Nam nhân từ trên cao nhìn xuống ta, miệng hơi mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo.
"Anh Anh, vẫn khỏe chứ?"
***
Vẫn khỏe chứ? Nghe thật mỉa mai.
Tình trạng của hai người chúng ta không thể nói là khỏe. Ta bị đứt tay, bị chế ngự dưới đất. Hắn cũng gầy vô cùng, hai má hõm xuống, cộng thêm đôi mắt giận đỏ ngầu của hắn, trông giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Cằm ta đột nhiên đau đớn. Lý Tư Diễm ngồi xuống, bóp quai hàm ta, bắt ta ngẩng đầu lên.
Ta như một con thiên nga gãy cổ, gian nan hô hấp trong tay hắn.
Hắn tham lam nhìn khuôn mặt đầy bẩn thỉu và bùn đất của ta, nhìn hồi lâu, trong mắt có sự vui mừng điên cuồng khi mất mà có lại được, cũng có căm hận mãnh liệt.
Sắc mặt ta tái nhợt, hai tai ù đi, vết thương ở lòng bàn tay chảy máu ồ ạt.
"Tại sao phải chạy trốn chứ? Anh Anh, nàng nói cho trẫm tại sao?"
Hắn khẽ giọng hỏi, nhưng dường như lại không chờ mong đáp án.
Bởi vì hắn cũng biết rõ khoảng thời gian quấn quýt trước kia chỉ là giấc mộng ảo tưởng của hắn. Từ đầu đến cuối ta tỉnh táo, từ đầu đến cuối nhìn hắn thành ác ma cướp đi tháng ngày yên bình.
Tại sao? Bởi vì từ khi bắt đầu đã là sai, người sai, thời điểm cũng sai. Trên đời này, không nên ở bên nhau nhất chính là hai người chúng ta.
Lòng ta như tro tàn.
Hắn thấy ta quật cường mím chặt môi, cuối cùng cũng không giữ được vẻ bình tĩnh lạnh lùng cố ngụy trang nữa. Hắn như bị một nồi nước lạnh buốt giội thẳng xuống đầu, tứ chi mềm nhũn, nửa quỳ trước mặt ta. Trong mắt đỏ ngầu phủ một lớp nước nhàn nhạt, nắm thật chặt cằm ta, nói: "Nàng nói đi! Nói!"
Vậy mà trong tiếng nói lại mang theo nghẹn ngào không dễ nhận ra.
"Nàng giả chết tiếp cho trẫm, trẫm cho tất cả các đồ đệ nàng chôn cùng nàng!"
"Vì sao? Bởi vì ta không muốn giạng chân như một kỹ nữ trước mặt kẻ thù diệt môn!"
Ta khàn giọng quát.
Giây phút đó, thù hận không màng trả giá gần như thiêu rụi ta.
Hắn chỉ biết dùng người ta yêu thương để uy hiếp ta hết lần này đến lần khác. Ta vừa muốn khóc vừa muốn cười, không biết sức lực từ đâu ra, chịu đựng đau đớn trên tay loạng choạng đứng dậy.
Mấy ngày đêm gấp gáp, đi đường mệt mỏi, kết quả lại là công dã tràng. Tinh thần và thân thể ta đều đã đến giới hạn, ngấp nghé bên bờ điên dại.
Trước một bước là vực sâu vạn trượng, sau một bước là núi đá treo leo, tiến thoái lưỡng nan.
Hắn cũng phẫn nộ giống như ta, nhưng trong tức giận lại xen lẫn nhớ nhung mà ta không hiểu.
Ta nhạy bén bắt được chút tình cảm phức tạp này, có lẽ là xuất phát từ lòng trả thù, ta không từ thủ đoạn muốn tàn nhẫn giẫm nát chân tình mong manh này của hắn.
"Cuộc sống nhục nhã này ta đã sống đủ rồi!"
"Nói tiếp." Hắn nhìn ta chằm chằm, giọng nói lạnh khiếp người.
"Lý Tư Diễm, ngươi hỏi ta câu hỏi ngu xuẩn này có ngây thơ hay không? Đúng, là ta tự mình trốn ra, ta chuẩn bị rất lâu rồi. Khi ta cùng ngươi ở hồ nước nóng, ở Phù Dung Uyển, ở trên giường, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến chạy thoát!"
Từ sau khi cha huynh qua đời, những đau đớn ta từng chịu, những ép buộc ta từng nhịn, tất cả đều tích tụ trong lòng thành một đầm nước đắng. Bây giờ van vừa mở thì không thu lại được nữa.
"Ngươi biết bị kẻ thù giết cha chạm vào là cảm giác gì không? Để ta nói cho ngươi. Mỗi lần ngươi lâm hạnh ta đều khiến ta cảm thấy buồn nôn, khổ sở như dao cùn cứa tim. Có điều, dụ ngươi lên giường ta cũng coi như đáng giá, quả thật ngươi thả lỏng cảnh giác với ta. Ngươi cho rằng cẩn thận hầu hạ ta mấy lần thì có thể khiến cho ta không thể xa ngươi được sao? Ta còn chưa đê tiện như vậy."
Ta nghĩ Lý Tư Diễm cũng hiểu những điều này, nhưng hiểu rõ trong lòng chung quy vẫn khác so với nghe thấy ta nói ra rõ ràng những lời khó nghe như vậy. Ta hả hê nhìn hắn như bị lời của ta đâm xuyên qua tim phổi, đau đến khuôn mặt dữ tợn trắng bệch, trong mắt dần dần ngưng tụ tàn độc u ám dường như có thể nuốt sống cả trời đất.
Những khoảnh khắc dịu dàng ở chung vui cười giận hờn, vành tai chạm tóc mai, hoạn nạn có nhau kia, hắn hoàn toàn nhập tâm vào, còn ta thì mang theo ý đồ, hay cho một trò cười lớn.
Nhưng ta không hề quan tâm nỗi thống khổ của hắn. Nực cười! Từ khi bắt đầu chính là hắn từng bước ép buộc, làm người điều khiển trò chơi. Hắn có tư cách gì phô bày buồn vui trước mặt ta? Hắn không xứng!
Ta như người đàn bà điên chỉ vào hắn mà mắng: "Ngươi là một con súc sinh khoác long bào, giết năng thần, trảm Sử quan, việc ác vô tận, khiến người cười chê. Cho dù hôm nay ta bị ngươi bắt được, ta cũng không hối hận quyết định ban đầu. Cho ta lựa chọn nghìn vạn lần nữa ta cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái đáng chết kia!"
Hắn mặc ta chỉ vào mũi, thỏa thuê mắng to, cũng mặc ta níu lấy vết thương lần lượt cắm từng đao mới lên đó. Không biết bắt đầu từ câu nào, bi thương và phẫn nộ trong mắt hắn đều đã biến mất không thấy, thay vào đó là một loại trống rỗng vô tận.
"Nói xong chưa?"
Thật lâu sau, Lý Tư Diễm mở miệng nói.
Giọng nói bình tĩnh tột cùng, một chút trầm bổng cũng không có.
"Còn có gì để nói?" Ta ngước mắt nhìn bầu trời, như khóc như cười: "Chung quy là bản lĩnh ta kém cỏi, không trốn được ngươi. Ngươi muốn làm gì ta thì cứ làm đi."
"Chỉ có một việc, thù hận giữa ta và ngươi đừng có vạ lây người khác."
Lý Tư Diễm đứng đơ người ở đó, im lặng một hồi lâu.
Có lẽ là xác nhận trái tim đã vỡ nát, hắn nhếch miệng, cười không ra tiếng.
"Được."
Hắn nói: "Như vậy cũng tốt. Nàng khinh thường trẫm sủa gâu gâu bên chân nàng, vậy thì thử xem thủ đoạn khác của trẫm đi."