Cáo Âm Ty - Hệ Liệt Âm Quẻ Môn

Chương 9



Đứa trẻ trong lòng tôi, không biết từ lúc nào đã ngừng giãy giụa.

Tôi thất thần nhìn đám người ngồi quanh bàn, lòng ngổn ngang khó tả.

Chẳng lẽ ba mẹ tôi lại từ bỏ tôi dễ dàng như vậy sao?

Bạch gia giải cứu cục bông nhỏ ra khỏi vòng tay tôi, để nó nhảy sang bên chị dâu, rồi dẫn tôi quay lại đường cũ.

Khi mở mắt lần nữa, tôi vẫn ở trong bệnh viện.

Âm Thập Ngũ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi.

"Họ thực sự muốn mạng của tôi."

Tôi nâng cánh tay mình lên, nhìn những vết bầm xanh tím còn sót lại sau khi ôm cục bông nhỏ:

"Ba mẹ tôi cũng không muốn tôi sống."

"Thế cô thì sao, cô có muốn c.h.ế.t không?"

"Tôi không muốn!"

Tôi lập tức đáp lại: "Mọi người đều muốn tôi chết, thì tôi lại càng muốn sống tốt hơn tất cả họ!"

Dựa vào đâu mà tôi phải hy sinh mạng sống của mình vì những con người đó?

Tôi đâu phải Thánh Mẫu!

"Tốt lắm!"

Âm Thập Ngũ bật cười trầm thấp:

"Không bị ràng buộc bởi tình thân, như thế rất tốt."



Tôi cũng cười ngây ngô theo.

Sau đó, tôi lại thấy nản lòng: "Tôi rất muốn sống, nhưng giờ dường như không còn cách nào để sống."

Không lẽ phải bắt chị dâu phá thai? Như vậy tôi sẽ thực sự trở thành tội phạm.

"Chuyện của cô không thuộc phạm trù dương gian, muốn giải quyết thì chỉ có thể đến âm gian."

"Vậy là phải c.h.ế.t mới đi được sao?"

Âm Thập Ngũ: …

"Không. Nếu cô c.h.ế.t để đi, vậy tôi cứu cô làm gì?"

"Xin lỗi, lần đầu đến âm gian, tôi không có kinh nghiệm."

"Không sao, lần đầu lạ lẫm, lần sau sẽ quen."

Đến lượt tôi im lặng.

Nhìn tôi bối rối, Âm Thập Ngũ bật cười: "Vậy mới đúng, đừng lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm, chỉ biết cười ngốc."

Tôi cúi đầu, mắt hơi nóng lên.

Âm Thập Ngũ không nói thêm, bắt đầu lấy ra đủ thứ từ trong túi xách, bày kín cả phòng bệnh.

"Ở đây bốn giờ sáng sẽ có người kiểm tra phòng, nên chúng ta chỉ có hai, ba tiếng đồng hồ."

"Thời gian như vậy có gấp quá không?"

"Không gấp. Thời gian ở miếu Thành Hoàng và thời gian chúng ta sống không cùng một tuyến, thời gian ở đó gần như đứng yên. Cô từng nghe qua miếu Thành Hoàng chưa?"



Đây là một cái tên đậm chất thời xưa.

"Hình như là nha môn âm giới?"

Tôi thử lên tiếng: "Tôi nhớ đã đọc trong Liêu Trai Chí Dị."

"Đúng vậy."

Âm Thập Ngũ gật đầu, xác nhận lời tôi.

"Con người có hai mặt âm dương, tất nhiên cũng có hai kiểu nha môn khác nhau.

"Việc chị dâu cô làm có liên quan đến chuyện tiểu quỷ vượt biên đầu thai, tất nhiên cần gọi chủ nhà đến quản."

Tôi nửa hiểu nửa không: "Vậy là tôi phải đến miếu Thành Hoàng kiện sao?"

"Thông minh."

Âm Thập Ngũ nhìn tôi với ánh mắt khen ngợi, tiếp tục nói:

"Nhưng không giống với các hồn ma kiện tụng thông thường, hiện tại cô vẫn là sinh hồn, con đường này khó đi hơn nhiều, có thể sẽ chịu chút khổ sở."

"Hả?"

"Theo thường lệ, cần một người thân có quan hệ huyết thống làm trạng sư dẫn đường cho cô.

"Nhưng cô chắc không tìm được rồi. Chỉ còn cách thứ hai, trốn đến kháng cáo! Bị đơn là sinh hồn, vụ kiện lại là tiểu bối kiện trưởng bối, cả hai đều là đại kỵ, nên gần như chắc chắn cô sẽ phải vượt qua 'Âm Tam Quan'. Ba cửa ải này, ải nào cũng rất nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút, sinh hồn sẽ biến thành tử hồn, vô cùng rủi ro."

Tôi có hơi sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến số phận thảm hại của mình, tôi vẫn cố nén ý định rút lui:

"Không sao, tôi không sợ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv