Mùng tám là sinh thần A Mãn, mùng sáu Tiêu Chấn xin phép Liêu Vương: "Vương Gia, nghĩa nữ của thuộc hạ còn nhỏ đã nhiều ngày rồi chưa gặp huynh trưởng nên rất nhớ, thuộc hạ hỏi bé sinh thần muốn quà tặng gì, bé chỉ nói muốn ca ca, cho nên thuộc hạ có một yêu cầu quá đáng, mong Vương Gia cho phép A Triệt đêm mùng tám có thể trở về phủ đoàn tụ với muội muội, ăn xong cơm tối, thuộc hạ lập tức đưa hắn trở lại."
Liêu Vương từng nghe vương phi nói tới A Mãn đáng yêu, hắn cũng đã gặp A Mãn một lần, là một bé gái ba tuổi xinh đẹp.
Huynh muội thân thiết là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đột nhiên một chỗ nào đó trong đáy lòng Liêu Vương bị xúc động, hồi tưởng lại với Tiêu Chấn: "Vừa nghe ngươi nói như thế, Bổn vương cũng nhớ đến công chúa Thọ Ninh, công chúa vốn nhỏ hơn bổn vương mười lăm tuổi, trong tất cả các hoàng tử, công chúa và Bổn vương là thân thiết nhất. Bổn vương tới Liêu Đông nhậm phiên thì công chúa mới năm tuổi, ôm Bổn vương không nỡ để Bổn vương đi."
Có lẽ đó là một đoạn hồi ức tốt đẹp nên khóe môi Liêu Vương nhếch lên, giống như đang nhớ lại.
Tiêu Chấn không có muội muội ruột, đường muội nhà thúc thẩm thì không đề cập tới cũng được.
Hắn yên lặng chờ, Liêu Vương nhớ lại xong rồi đồng ý thỉnh cầu của hắn.
Đêm đó, hiếm khi Liêu Vương không đi tìm trắc phi, thiếp thất, xinh đẹp quyến rũ mà cùng dùng bữa tối với vương phi, sau khi ăn xong sẽ nghỉ ngơi ở bên này.
Thân thể Liêu Vương khỏe mạnh, cường tráng không thua gì thiếu niên, thể chất Liêu Vương phi yếu ớt nên ứng phó rất vất vả, dáng vẻ cố hết sức thừa nhận ngược lại vô ý nghênh hợp Liêu Vương yêu thích. Chăn gấm lay động, thật lâu sau mới nghỉ.
Liêu Vương phi thở hổn hển, trong lòng buồn bực, hôm nay Vương Gia bị cái gì kích thích vậy, sao không đi tìm thiếp thất trẻ tuổi cưng chiều mà lại tìm đến nàng điên khùng.
Liêu Vương nằm ngửa, hô hấp bình tĩnh, bàn tay nắm tay nhỏ bé của Vương phi, nhẹ giọng tiếc hận nói: "Bổn vương có ba nhi tử, đều là Nhân Trung Long Phượng, đáng tiếc không có nữ nhi." Tiêu Chấn là con người lạnh lùng, sắt đá như núi mà cũng dám vì nữ nhi đáng yêu đi cầu xin hắn, có thể thấy được nữ nhi đều là áo khoác bông, để người ta cưng chiều.
Liêu Vương phi buồn cười, chống cánh tay hỏi hắn: "Tại sao khi không Vương Gia lại cảm khái như vậy?"
Liêu Vương cũng cười, kể lại chuyện sinh thần của A Mãn.
Trong đầu hiện ra dáng vẻ thông minh tố cáo của A Mãn, Liêu Vương phi dịu dàng nói: "Đứa bé kia thật sự làm cho người ta yêu thích, sau này lớn lên nhất định là một mỹ nhân."
Vào lúc này, Liêu Vương không muốn mỹ nhân mà chỉ muốn nữ oa oa.
Hai phu thê tùy tiện hàn huyên chốc lát, Liêu Vương ngủ thiếp đi.
Liêu Vương phi lẳng lặng nhìn trượng phu, trong lòng lại nghĩ đến một số chuyện.
Hôm sau, Chu Nguyên Phưởng làm xong bài tập vội tới thỉnh an mẫu thân, A Triệt hầu bên cạnh.
Liêu Vương phi chuẩn bị bánh ngọt cho hai đứa trẻ, hỏi bài tập một chút rồi nàng cười hỏi A Triệt: "Nghe nói ngày mai là sinh thần A Mãn?"
Chu Nguyên Phưởng đang nhét một miếng bánh đậu vàng vào trong miệng, nghe vậy con ngươi nhìn về phía A Triệt.
A Triệt cung kính nói: "Vâng ạ!"
Liêu Vương phi gật đầu một cái, gọi nha hoàn trình cái khóa Trường Mệnh gắn ngọc bằng vàng mà sáng nay nàng đã chuẩn bị lên, giao cho A Triệt: "A Mãn lanh lợi đáng yêu nên ta rất thích bé, Vương Gia đã cho phép ngươi tối mai trở về phủ ăn mừng cùng muội, đến lúc đó ngươi chuyển cho A Mãn giúp ta, coi như là một phần tâm ý của ta." A Triệt vội quỳ xuống, nâng quà tặng tạ ơn.
Cáo biệt vương phi, trên đường trở về chỗ ở của thế tử, Chu Nguyên Phưởng hỏi A Triệt: "Ngươi là ca ca, chuẩn bị quà tặng gì cho A Mãn?"
A Triệt nói: "Một quả cầu lông gà."
Hôm đó, hắn thấy hai tiểu nha hoàn đang loay hoay chơi đùa với một quả cầu lông gà màu sắc sặc sỡ, A Triệt cảm thấy chắc muội muội sẽ thích, nên lập tức nhờ hai nha hoàn mua giúp hắn một quả từ người bán hàng rong.
Chu Nguyên Phưởng tưởng tượng đến dáng vẻ A Mãn ngốc ngốc đần đần đá cầu, chân ngắn như vậy nhất định đá không trúng, cảm thấy rất thú vị.
Chu Nguyên Phưởng muốn tận mắt đi xem, sau đó lập tức nghĩ đến một chủ ý.
Buổi chiều mùng tám, sau khi học xong lớp võ nghệ, Chu Nguyên Phưởng đã hết chuyện lập tức dẫn theo A Triệt đi cầu xin vương phi: "Nương, phủ đệ của Tiêu thống lĩnh ở phía sau phố chúng ta, con muốn theo Phùng Triệt đi qua nhìn một chút, mặt trời lặn sẽ về."
Nói xong, hắn căng thẳng nhìn mẫu thân, sợ mẫu thân không cho.
Không ngờ Liêu Vương phi không hỏi một tiếng vì sao nhi tử phải đi, rất sung sướng đồng ý, chỉ dặn dò nhi tử không được ỷ thế hiếp người.
Chu Nguyên Phưởng mừng rỡ, lần đầu tiên cho A Triệt một ánh mắt thân mật "Huynh đệ tốt chúng ta đi mau".
A Triệt hành lễ với Liêu Vương phi, sau khi rời khỏi chính viện, nhìn Thế tử bước đi tung tăng, nhanh nhẹ hơn cả hắn, A Triệt khẽ cau mày, chẳng lẽ Chu Nguyên Phưởng muốn ức hiếp muội muội chứ? Muội muội nhỏ như vậy, sao có thể là đối thủ của Chu Nguyên Phưởng?
Trên đường về nhà, A Triệt lo lắng trùng trùng.
Tiêu phủ, cách mặt trời lặn còn có một canh giờ, Tiêu Chấn chưa trở về nhà, Tô Cẩm đang ở trong phòng bếp, mấy ngày rồi không gặp nhi tử nên Tô Cẩm rất nhớ, cộng thêm hôm nay là sinh thần nữ nhi, Tô Cẩm quyết định đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon mà bọn nhỏ thích ăn, hai huynh muội thích nhất là tài nấu nướng của nương.
Nàng bận rộn kinh khủng, trong viện Tây Khóa, A Quý và Cát Tường cũng đang chuẩn bị nguyên liệu bánh bao cho cửa hàng ngày mai với khí thế ngất trời. Thịt heo thượng hạng được ném mạnh lên thớt, A Quý cuộn tròn hai tay áo lên, một tay giữ thịt, một tay cầm dao cắt. Cát Tường có trách nhiệm làm bánh bao nhân rau, rau cải trắng, hành lá cắt nhỏ trộn chung với nhau, không ngừng băm nhỏ so tài với A Qúy như đánh trống trận.
A Mãn rất thích đến viện Tây Khóa chơi, bọn hạ nhân không dám để cho bé đụng dao găm nên chuẩn bị cho A Mãn một tấm thớt nhỏ, rót nước nhào bột mì để A Mãn thích bóp thế nào thì bóp.
A Mãn không kén chọn, cán da bánh bao cũng chơi thật vui, nữ oa oa ngồi trên băng ghế nhỏ, cúi đầu ra vẻ chày cán bột.
"Tiểu thư, thiếu gia đã về!"
Xuân Đào chạy chậm tới truyền lời, trên mặt đều tươi cười.
Nha hoàn Thu Cúc chăm sóc cho A Mãn rất bất ngờ, tất cả mọi người trong phủ bao gồm cả phu nhân đều cho rằng gần tối thiếu gia mới trở về, cho nên phu nhân mới bảo nàng dụ dỗ tiểu thư chơi trước, sau đó mới trở về rửa mặt rửa tay thay quần áo.
"Ca ca!" A Mãn không quan tâm nhiều như vậy, ném chày cán cột chạy ra nhà chính, Thu Cúc đuổi theo muốn giúp bé lau bột mì trên tay, trên mặt, A Mãn chê nàng làm lỡ thời gian, vội hất ra một phen, không cho bất luận kẻ nào cản trở bé gặp ca ca.
Thu Cúc bó tay hết cách.
A Mãn thở hồng hộc hồng hộc chạy tới, Tô Cẩm mới vừa cúi chào Chu Nguyên Phưởng xong, hai người tới quá đột ngột, Tô Cẩm chỉ vừa mới kịp lau tay đã chạy ra khỏi phòng bếp, tóc cũng vội vàng hấp tấp sửa sang lại trên đường đi nên hơi có vẻ xốc xếch.
"Ca ca!" Xoay qua hành lang, cuối cùng cũng thấy ca ca đã nhiều ngày không gặp, tiểu nha đầu nôn nóng muốn khóc, đứng tại chỗ gạt lệ.
A Triệt lập tức chạy tới bên cạnh muội muội, không đợi hắn ngồi chồm hổm xong, A Mãn lập tức nhào tới, bởi vì bổ nhào quá mạnh nên đã khiến cho A Triệt – cũng là một đứa bé – không thể trụ được ngã ngồi trên mặt đất, A Mãn cũng lảo đảo theo. Hai huynh muội đều ngã xong, A Mãn nhìn ca ca ngồi dưới đất đột nhiên ngừng khóc, cười khanh khách đỡ ca ca dậy.
Trên mặt nữ oa oa có nước mắt cũng có bột mì, trắng và bẩn hòa chung với nhau nhưng tiếng cười lại thanh thúy không sầu lo.
Chu Nguyên Phưởng nhìn từ xa, đột nhiên rất muốn có một muội muội như vậy!
"Nhìn mặt con bẩn chưa kìa, mau đi rửa mặt tắm gội rồi hãy đến gặp ca ca." Có khách quý ở đây, Tô Cẩm chê thúc giục nữ nhi.
A Mãn làm nũng tựa vào bả vai ca ca, nhìn A Triệt nói: "Ca ca tắm cho con."
A Triệt chùi chùi bột mì trên mặt muội muội, cười gật đầu.
Chu Nguyên Phưởng nhớ lại Tô Cẩm nói nàng mới vừa ở trong phòng bếp, khách khí nói với Tô Cẩm: "Phu nhân cứ đi làm việc đi, không cần chiêu đãi ta."
Tô Cẩm nói theo bản năng: "Không có việc gì, ta. . . . . ."
Lời nói còn chưa dứt, phát hiện Tiểu Bá Vương nhíu mày, giờ Tô Cẩm mới hiểu được, người ta không phải khách khí, mà là chê nàng ở đây chướng mắt nha!
Tô Cẩm rất thất bại, trước kia nàng bán bánh bao, chỉ cần là nam nhân, bất kể là lão già hay nam oa còn mặc tả đều rất thích nàng, sao chỉ có mình Chu Nguyên Phưởng không vì vẻ đẹp của nàng mà thay đổi?
Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng Tô Cẩm vẫn thức thời đi xuống, để lại Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai cẩn thận hầu hạ. Ba nàng đều từ vương phủ ra, hiểu được phải phục vụ Thế tử như thế nào.
Tô Cẩm vừa đi, Chu Nguyên Phưởng laaph tức không cố kỵ nữa, A Triệt dắt muội muội đến sương phòng hắn rửa mặt, Chu Nguyên Phưởng cũng đi theo. A Mãn ngồi trên giường gạch, trước cổ đeo một cái yếm để ngăn nước, A Triệt thuần thục rửa mặt giúp muội muội. A Mãn cúi đầu, ca ca vẩy nước lên bé nhắm chặc hai mắt lại, ca ca lấy tay xuống bé mở hai mắt ra, ngửa đầu muốn nhìn lên. Rửa mặt bôi cao dưỡng xong, gương mặt A Mãn lại trở nên trắng trắng mềm mềm, lông mày mảnh mảnh mắt to đen nhánh, so với trân châu đen còn sáng hơn.
Lần đầu tiên, Chu Nguyên Phưởng quan sát nữ oa oa ba tuổi ở khoảng cách gần, nhìn đến không chớp mắt.
A Mãn không còn nhớ đến "Chuyện xấu" mà Chu Nguyên Phưởng đã làm nữa, cũng tò mò nhìn hắn.
Thu Cúc ôm một bộ đồ dành cho nữ oa.
"Ca ca mặc cho ta!" A Mãn tiếp tục làm nũng.
A Triệt lập tức nói với Chu Nguyên Phưởng: "Gia muội thay quần áo, mời Thế tử đến nhà chính ngồi một lát, chúng ta thay xong sẽ đi qua ngay."
Chu Nguyên Phưởng biết lễ nghi, nhưng trong lòng hắn không phục lắm, A Mãn mới mấy tuổi, hắn nhìn thì đã sao, cũng không phải là đại cô nương.
Tiểu thế tử mặt lạnh đứng ở đàng kia, không muốn đi.
A Triệt mím môi.
A Mãn nhìn nhìn ca ca, lại nhìn Chu Nguyên Phưởng xiêm áo đặc biệt tốt, đột nhiên chỉ vào cửa đuổi người: "Ngươi đi ra ngoài!"
A Mãn không hiểu tại sao ca ca lại bảo Thế tử đi ra ngoài, nhưng ca ca nói nhất định là đúng rồi.
Nàng mới vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Chu Nguyên Phưởng đột nhiên đỏ bừng!
Ba nữ tỳ Hạ Trúc bị dọa cho mặt trắng bệch, ‘bùm bùm’ quỳ trên mặt đất. Ông trời ơi, Vương Gia vương phi cũng sẽ không làm mất thể diện Thế tử như thế, tiểu thư rõ là. . . . . .
"Gia muội không hiểu quy củ, xin Thế tử bớt giận." A Triệt cũng quỳ xuống, tâm loạn như ma.
Trong cả phòng, chỉ có mình A Mãn vẫn ngồi tại chỗ, sững sờ nhìn mọi người.
Ngực Chu Nguyên Phưởng phập phồng, hung hăng trợn mắt nhìn A Mãn, xoay người đi ra bên ngoài, mặt vẫn còn đỏ.
A Triệt muốn tiễn, đầu hắn cũng không quay lại lạnh giọng trách mắng: "Không cho phép người nào tiễn."
A Triệt không thể không dừng lại.
Trong sân, Chu Nguyên Phưởng thật sự muốn đi, mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, hắn rất tức giận!
Tiểu thái giám Tào Lộc kịp thời khuyên nhủ: "Thế tử, A Mãn tiểu thư mới ba tuổi, cái gì cũng không hiểu, ngài cần gì so đo với nàng? Đợi lát nữa ngài lấy quà tặng ra, A Mãn tiểu thư nhìn thấy sẽ lập tức thích ngài. Vả lại, hôm nay là sinh thần của A Mãn tiểu thư, một nhà Tiêu thống lĩnh cũng rất vui mừng, nếu ngài tức giận rời đi, sợ là tối nay bọn họ cũng không dám ăn cơm, ngộ nhỡ đến vương phủ xin tội, ắt sẽ kinh động đến Vương Gia vương phi. . . . . ."
Bước chân Chu Nguyên Phưởng càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại.
Tào Lộc hơi hất cằm về phía nhà chính cách đó không xa, cười xòa nói: "Thế tử đi uống trà trước, A Triệt thiếu gia và A Mãn tiểu thư rất nhanh sẽ tới."
Chu Nguyên Phưởng hơi mím môi, đứng tại chỗ một lát mới xoay người đi tới nhà chính.
Tào Lộc quay đầu lại, cười cười với A Triệt đang đứng trước cửa sương phòng.
A Triệt chắp tay nói cám ơn với hắn.
Lúc mặc quần áo giúp muội muội, A Triệt nhỏ giọng dạy dỗ: "Cấp bậc của Thế tử còn cao hơn đại nhân, muội muội không thể chọc giận hắn nữa."
Cấp bậc lớn hơn nghĩa phụ, A Mãn nháy nháy mắt, khẽ giật nhẹ váy hoa, u mê nói: "Vậy lần sau muội thay quần áo sẽ không đuổi hắn nữa."
Mặt A Triệt lập tức biến sắc, nghiêm túc nói: "Không được, thay quần áo không thể để cho hắn nhìn."
A Mãn há miệng nhỏ nhắn, hoàn toàn hồ đồ.
Tạm thời A Triệt cũng không giải thích được, chỉ liệt kê vài chuyện sẽ chọc giận Chu Nguyên Phưởng, muội muội chớ làm là được.
A Mãn rất thông minh, chẳng những sẽ không đắc tội "Đại quan", mà bé còn biết tiếp cận đại quan nữa đấy, lần nữa nhìn thấy Chu Nguyên Phưởng ở nhà chính, A Mãn tò mò hỏi hắn: "Ngươi còn nhỏ như vậy mà đã làm quan rồi hả, ngươi làm cái gì vậy? Nghĩa phụ ta có kỹ thuật dùng giáo, sẽ dạy cho ba ngàn người luyện võ, biết luyện thì đi đánh giặc."
Vừa nói, tiểu nha đầu còn đưa ra ba đầu ngón tay, ý nghĩa chính là nghĩa phụ bé có hạ nhân là ba ngàn thân binh.
Hắn làm quan?
Chu Nguyên Phưởng khó hiểu nhìn về phía A Triệt.
A Triệt giải thích: "Gia muội cho rằng Thế tử là quan chức."
Chu Nguyên Phưởng hiểu rõ, càng cảm thấy A Mãn ngốc, nhưng đối với ánh mắt nghiêm túc mong đợi trả lời của A Mãn, Chu Nguyên Phưởng không khỏi đáp: "Bây giờ ta còn nhỏ, chủ yếu là đi học tập võ, chờ ta lớn lên sẽ giúp phụ vương làm việc, phụ tá phụ vương trấn thủ Liêu Đông."
A Mãn nháy nháy mắt không hiểu, vừa đúng lúc nha hoàn bưng bánh ngọt đến, A Mãn lập tức bỏ Chu Nguyên Phưởng lại, vui vẻ đi ăn cái gì đó.
Chu Nguyên Phưởng: . . . . . .
Nhóc con này không có hứng thú với lời nói của hắn sao?
A Triệt lấy quà tặng ra, một quả cầu làm bằng lông gà sơn màu đỏ đỏ xanh xanh vô cùng rực rỡ.
A Mãn ôm không chịu buông tay, chờ Thu Cúc làm mẫu đá như thế nào xong, A Mãn lập tức từ nữ oa ngoan ngoãn biến thành nha đầu chạy loạn khắp nơi, đá không trúng quả cầu thì ném lên thật cao rồi đi nhặt về cũng chơi thật vui.
Chu Nguyên Phưởng hi vọng thấy được tâm trạng vui vẻ của nữ oa, đợi A Mãn chơi mệt rồi, hắn mặt không thay đổi lấy quà của mình ra, một bức tượng gỗ tử đàn do hai bộ phận tạo thành, bộ phận chính là một cây đào trông rất sống động, tiếp đó hơi nghiêng trên nhánh cây treo ngược bốn con khỉ nhỏ, dáng vẻ khỉ con giống như đang hái trăng, phía trên chỗ nối tiếp mỗi khỉ con và nhánh cây đang hoạt động, Chu Nguyên Phưởng gẩy xuống khỉ con, bốn con khỉ con lập tức đung đưa trước sau, giống như đang nhảy dây.
A Mãn thử gẩy gẩy, cảm thấy rất thú vị, chơi một lát, A Mãn không biết nghĩ như thế nào, bàn tay mập mạp kéo khỉ con ra.
Chu Nguyên Phưởng vội nói: "Đừng. . . . . ."
"Két" một tiếng, bốn con khỉ con đứt ngang ở giữa.
A Mãn nhìn nhìn khỉ con hai bên, suy nghĩ một chút, bé bỏ khỉ con bị hư lên bàn, ngửa đầu mời hắn: "A Quý đang làm bánh bao, ngươi có muốn đi xem không? Ta cũng biết làm, ta dạy cho ngươi."
Ánh mắt Chu Nguyên Phưởng phức tạp, không có cách nào gắn liền một nữ oa oa xinh đẹp với bánh bao lại với nhau.
Hắn không nói lời nào, A Mãn chạy tới túm ca ca: "Ca ca đi theo ta."
A Triệt khó xử nhìn về phía Chu Nguyên Phưởng.
Chu Nguyên Phưởng xoay tròn ánh mắt nói: "Đi thôi."
Một khắc sau, A Mãn ngồi ở giữa, Chu Nguyên Phưởng và A Triệt ngồi hai bên trái phải, ba hài tử cùng nhau cán da bánh bao. . . . . . f Tiêu Chấn thay xiêm y xong tới đây bái kiến Thế tử, chỉ thấy tiểu thế tử bình thường uy phong lẫm liệt, trên mặt trên áo đều dính bột mì chơi đùa với A Mãn cực kì vui vẻ. Tiêu Chấn suy nghĩ một chút, lặng lẽ rời đi.