Bên cạnh Chu Nguyên Phưởng có hai người hầu, Tào Lộc mười bốn tuổi là một công công, có nhiệm vụ hầu hạ Chu Nguyên Phưởng ăn uống và cuộc sống thường ngày, Triệu Thế Trung mười sáu tuổi thuở nhỏ công phu tập võ rất cao, là thị vệ đi theo Chu Nguyên Phưởng, bất kể Chu Nguyên Phưởng đi chỗ nào, hai người này cũng canh giữ hai bên trái phải, cũng là người Chu Nguyên Phưởng tin tưởng nhất.
A Triệt mới tới, Chu Nguyên Phưởng cố ý muốn trêu cợt hắn nên dặn dò nha hoàn hầu hạ A Triệt bưng nước lạnh cho hắn rửa mặt.
Bắc Địa đầu tháng chín, sáng sớm gió lạnh buốt, Chu Nguyên Phưởng đã dùng nước nóng rửa mặt.
Kết quả Chu Nguyên Phưởng dùng điểm tâm thì tiểu thái giám tới truyền lời, nói A Triệt yên lặng đón nhận, không hỏi nha hoàn một tiếng.
Chu Nguyên Phưởng muốn thấy A Triệt tức giận, A Triệt không phản ứng chút nào, Chu Nguyên Phưởng lại càng muốn kích thích hắn.
Sau một lát, A Triệt đi lên phòng chờ hắn cùng đến Thanh Phong đường đi học, Chu Nguyên Phưởng không nói với hắn câu nào. Vào Thanh Phong đường, Chu Nguyên Phưởng đi trước đến chỗ ngồi của hắn, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên trái, mặt nghiêm túc nhìn A Triệt nói: "Ngươi ngồi bên cạnh ta."
A Triệt cung kính nói: "Tạ thế tử ban thưởng ngồi."
Nói xong, A Triệt để dụng cụ đi học lên bàn, sau khi vén áo bào lên mặt nhìn về phía trước quỳ gối.
Chu Nguyên Phưởng nhanh chóng lặng lẽ kéo cái ghế của A Triệt đi.
A Triệt cũng không biết chuyện, nhưng trong nháy mắt thân thể ngồi xuống khoảng không thiếu chút nữa té xuống, hai chân A Triệt dùng lực mạnh, giữ thế trung bình tấn bền chắc, sau đó bình tĩnh đứng thẳng. Hắn nhìn qua phía bên phải, chống lại ánh mắt kinh ngạc của Chu Nguyên Phưởng, A Triệt cũng không tức giận lui d/đ;l'q.đ về phía sau hai bước, hắn quỳ một gối xuống trước mặt Chu Nguyên Phưởng, nghiêm mặt nói: "Xin hỏi Thế tử, có phải ta đã làm sai chuyện gì, cho nên Thế tử muốn dùng cách này để trách phạt ta?"
Cái quỳ này của hắn làm như có thật, Chu Nguyên Phưởng đột nhiên có chút luống cuống.
Chu Nguyên Phưởng không thích bên cạnh nhiều người, nhưng hắn biết A Triệt là nghĩa tử của Tiêu thống lĩnh, là thư đồng phụ vương chọn cho hắn, bàn về thân phận địa vị, A Triệt cao hơn Tào Lộc và Triệu Thế Trung, không phải kiểu hạ nhân mà hắn có thể tùy tùy tiện tiện trách phạt. Mẫu thân đã từng nói, nếu như hắn phạm sai lầm, A Triệt có thể nói thẳng nhắc nhở khuyên can, dù không hợp lễ số, sau đó cũng không cần chịu trách phạt.
Hắn chỉ muốn trêu chọc A Triệt một chút, không coi A Triệt như hạ nhân hèn mọn mà đối xử, cũng không muốn A Triệt động một cái đã quỳ xuống.
Vương tiên sinh dạy học đang ngồi trước chiếu giảng lặng lẽ nhìn một màn này.
Chu Nguyên Phưởng trầm mặc chốc lát, lạnh lùng nói: "Ngươi không làm gì sai, ta chỉ muốn thử thách công phu trên chân ngươi một chút thôi, đứng lên đi."
A Triệt đón nhận kiểu giải thích này, đứng thẳng người.
Hai đứa bé sóng vai ngồi vào hàng thứ nhất.
Vương tiên sinh bắt đầu giảng bài, hôm đó hắn đã đã kiểm tra, A Triệt vỡ lòng muộn hơn Thế tử, mặc dù rơi ở phía sau một chút, nhưng A Triệt thông minh, loại trình độ này cũng có thể đuổi theo.
Trải qua chuyện này, Chu Nguyên Phưởng cũng coi như rõ ràng tính tình của A Triệt, cứng nhắc thủ lễ, có bản lĩnh nhưng không xấu xí, cũng sẽ không tức giận muốn tố cáo, đều không thú vị giống như lão thái giám lão ma ma bên cạnh phụ vương và mẫu thân, vì vậy, Chu Nguyên Phưởng dứt khoát không ra tay nữa, nhanh chóng đón nhận thư đồng mới do phụ vương an bài.
Vương tiên sinh báo việc này cho Liêu Vương, thuận tiện vuốt mông ngựa nói Liêu Vương có đôi mắt tinh tường biết nhìn ngọc, tích tiểu thành đại, A Triệt tuyệt đối không phải tầm thường.
Liêu Vương rất hài lòng, nhìn thấy Tiêu Chấn cũng thuận miệng khen vài câu.
Tiêu Chấn ghi ở trong lòng, gần tối trở về phủ Tô Cẩm tìm hắn hỏi thăm, hắn có lời để nói rồi.
A Mãn đang làm tổ trong ngực nghĩa phụ nghe rất nghiêm túc nhưng lại không hiểu, thông minh nhìn mẫu thân, tiểu nha đầu đã biết nhìn sắc mặt rồi!
Tô Cẩm đang suy nghĩ hành động của nhi tử, suy tư chốc lát thì đã hiểu. Nhi tử quả thật thông minh nha, Chu Nguyên Phưởng là Tiểu Bá Vương tâm tình bất định, nếu cùng hắn đối ngược, Chu Nguyên Phưởng nhất định sẽ thay đổi cách ức hiếp người, nhưng nếu nhất quyết im hơi lặng tiếng thì sẽ bị Chu Nguyên Phưởng và người hầu hạ bên cạnh hắn xem thường, nhi tử cố ý chính thức giải quyết một chuyện chơi đùa như người lớn, nếu Chu Nguyên Phưởng hiểu chuyện thì sẽ không làm trò hề như đứa bé nữa.
Trên hí văn đã từng nói cái này gọi là lấy lễ lui binh.
Tô Cẩm kiêu ngạo mà cười, mắt phượng nhìn về ngoài cửa, giống như có thể nhìn thấy nhi tử đang ở trong Vương phủ vậy.
Tiêu Chấn thấy thế ngẩn người, đột nhiên cảm thấy nụ cười lúc này của tiểu phụ nhân hơi giống với nụ cười của Liêu Vương lúc nói A Triệt quỳ xuống, đều ngoại cao nhân cơ trí như thế. Liêu Vương cơ trí thêm oai hùng, Tô Cẩm cơ trí. . . . . . Cả người giống như đang tỏa sáng lên, đã không phải chỉ cần một chữ "Đẹp" để hình dung.
Tiêu Chấn không đọc sách nhiều, hắn không cách nào miêu tả thần thái của Tô Cẩm giờ phút này, hắn chỉ biết mình chưa từng thấy nữ nhân nào như vậy.
"Nương, ca ca được tiền thưởng rồi ạ?" A Mãn nhìn mẫu thân hồi lâu, cảm thấy nụ cười của mẫu thân rất giống lúc mẫu thân kiếm được tiền, sau đó nghe nghĩa phụ nói Vương Gia khen ca ca, ngày đó mẫu thân nói ca ca làm tốt sẽ được tiền thưởng, tiểu nha đầu cứ như vậy liên hết hai chuyện lại với nhau.
Tô Cẩm ngẩn người mới hiểu ý của nữ nhi, lập tức nở nụ cười, mắt phượng cong cong.
Nụ cười này Tiêu Chấn đã quen thuộc rồi, mỗi lần A Mãn đùa giỡn nàng đều cười như vậy, dịu dàng lại xinh đẹp.
Nhưng Tiêu Chấn không nhìn lâu, trước khi Tô Cẩm phát hiện đã rủ tầm mắt xuống.
Nhi tử mạnh khỏe, Tô Cẩm yên tâm, vừa an lòng lại có thời gian rảnh rỗi thân thiết với Tiêu Chấn.
"Đại nhân dụ dỗ A Mãn đi, ta xuống phòng bếp xem một chút, giò hầm cách thủy chín rồi." Tô Cẩm cười rời ghế nói.
Tiêu Chấn gật đầu.
Tô Cẩm ở phòng bếp đợi chốc lát, sau đó cùng bọn nha hoàn phòng bếp dọn cơm tối của Tiêu Chấn lên, nàng đích thân bưng đĩa chân giò kho tàu, cải trắng lá xanh nhạt trải lên đĩa sứ trắng, chân giò đặt trên rau quả vừa lớn vừa đỏ, sáng bóng loáng, các nam nhân thích ăn nhất!
A Mãn cũng thích ăn, nhìn về phía chân giò nuốt nước miếng.
"A Mãn ăn cùng nghĩa phụ, nương ra hậu viện nhé!" Thấy Lưu thẩm bưng lên hai chén, Tô Cẩm nhẹ giọng nói.
Tiêu Chấn đi sớm về trễ, vì để cho bọn nhỏ thân thiết với hắn, cũng vì Tiêu Chấn có thêm giời gian thích bọn nhỏ, Tô Cẩm vẫn luôn để huynh muội A Triệt dùng cơm tối với Tiêu Chấn, còn nàng thì dùng ở hậu viện.
Tiêu Chấn liếc mắt nhìn đĩa chân giò bự trước mặt, trong lòng rất là băn khoăn, nàng xuống bếp vất vả thế nhưng hắn lại không giữ nàng lại.
A Mãn đã quen cùng ca ca ăn cơm tối với nghĩa phụ, hôm nay thiếu ca ca, A Mãn không chút nghĩ ngợi lập tức kêu mẫu thân: "Nương cũng ăn!"
Nếu như Tô Cẩm không có ý với Tiêu Chấn, nàng tuyệt sẽ không ở lại, nhưng. . . . . .
Hình như nàng có chút động lòng, lại khó xử nhìn Lưu thẩm một chút, sau đó khẽ cúi đầu giống như hết sức che giấu cô đơn nói: "Không, nương ăn một mình được rồi."
Vẻ mặt này rõ ràng là muốn ngồi ăn cùng bàn với người thân, lại ngại vì lễ số mà thà bị chịu cô độc một mình cũng muốn bắt buộc mình phải rời đi, đừng nói Tiêu Chấn không đành lòng ngay cả Lưu thẩm nhìn cũng khó chịu. Lưu thẩm vẫn luôn rất thương tiếc Tô Cẩm tuổi còn trẻ mà đã để tang phu, gần tối Tô Cẩm (diễn đàn l;q/đ) lại bận bịu trong phòng bếp cả buổi, chỉ vì muốn đích thân làm mấy món ăn cảm tạ đại nhân đã giúp nàng hỏi thăm tình hình của A Triệt, một bàn thức ăn ngon đều do Tô Cẩm làm, bản thân ăn cũng không coi là chuyện gì chứ?
"Đều là người một nhà, thái thái ở nơi này ăn đi, nhiều người ăn mới ngon, đại nhân người nói đúng không?" Lưu thẩm cười dài hỏi Tiêu Chấn.
Coi như Tiêu Chấn không động lòng thì hắn cũng không ngu đến nỗi dưới tình huống này mà phủ nhận.
"Đệ muội nấu ăn khổ cực, tối nay hãy ăn chung đi." Tiêu Chấn làm chủ, sai Lưu thẩm lại đi lấy thêm bát đũa.
Lưu thẩm cười rời đi, Tô Cẩm ngượng ngùng nhìn Tiêu Chấn, nhỏ giọng nói: "Vậy thì ta ăn cùng đại nhân một lần."
Giọng nói mềm mại, nhất là ba chữ "Cùng đại nhân", nói xong khiến xương cốt Tiêu Chấn tê dại, hắn làm bộ không nghe thấy, cúi đầu sờ đầu A Mãn.
Trong mắt A Mãn chỉ có chân giò, không nghe nghĩa phụ, mẫu thân đang nói chuyện gì.
Bát đũa đã đưa lên đủ, bọn hạ nhân đều lui ra sân.
Tô Cẩm không thận trọng như trước, cầm đũa lên thuần thục vạch chân giò ra, gắp một miếng thịt heo bỏ vào trong chén Tiêu Chấn: "Ta nhớ đại nhân thích ăn cái này, ngài ăn nhiều một chút, ngày mai mới có sức làm việc."
Tiêu Chấn thụ sủng nhược kinh, nhìn giò thịt trong chén, cũng không biết nên nói cái gì.
Tô Cẩm như không có việc gì, tiếp tục gắp một miếng thịt nhỏ cho nữ nhi, dặn dò: "Nhai chậm một chút, nhai nát rồi hãy nuốt biết không."
A Mãn ngoan ngoãn gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu nhai.
Tô Cẩm nhìn nữ nhi một chút rồi lại nhìn đại nam nhân phía xéo đối diện, hài lòng bắt đầu ăn cơm, ăn được vài miếng, Tô Cẩm bắt đầu tám chuyện nhà với Tiêu Chấn: "Đại nhân còn nhớ rõ chất nữ của Lý đại nhân ở Chương thành chứ? Ngài không biết đâu, ngày đó Vương phi mời ta đến ngắm hoa cúc mà ta sợ hết hồn, còn tưởng rằng vương phi cũng muốn nhờ ta làm mai cho ngài đấy."
Tiêu Chấn suýt chút nữa sặc rượu, từ từ nhìn đồ ăn trong đĩa nói: "Vương phi còn phải quản mọi chuyện trong hậu viện vương phủ, làm gì mà rảnh rỗi như vậy, đệ muội quá lo lắng rồi."
Tô Cẩm cười nói: "Tuy nói như thế nhưng chuyện hôn sự này trải qua khó khăn ta cũng sợ."
Tiêu Chấn lập tức tự trách: "Trách ta liên lụy đệ muội."
Tô Cẩm không lên tiếng.
Tiêu Chấn không nhịn được giương mắt lên.
Lúc này Tô Cẩm mới giận hắn một cái, mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm nói: "Động một chút là tự trách mình, có phải đại nhân không xem ta là người nhà?"
Một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, trừng mắt cũng xinh đẹp nhưng xen lẫn tình ý, như vậy không gọi là trừng, mà gọi là liếc mắt đưa tình, uy lực của nó đủ để cho tâm linh Liễu Hạ Huệ chập chờn, đối với một nam nhân có tình mà nói, uy lực của nó tựa như rượu ngon lâu năm, từ xương cốt đến da thịt cũng say chết trong đó, khó có thể tự rút ra.
Trái tim Tiêu Chấn đập thùng thùng, rượu mới vừa uống qua cổ họng kêu gào như lửa, tầm mắt tránh né cực nhanh, e sợ khiến cho nàng nhìn thấu.
Hắn không tiếp lời, Tô Cẩm tò mò hỏi: "Chẳng qua ta cũng muốn biết, đại nhân từng tuổi này rồi vì sao chậm chạp không lấy thê tử? Ngài cũng đừng lấy vẻ tạo dựng sự nghiệp ra gạt ta, người ta vẫn thường nói trước thành gia sau lập nghiệp, có người nhà đại nhân ở bên cũng càng dốc sức làm việc hơn, nếu không ngài công thành danh toại gia tài bạc vạn mà bên cạnh lại không có ai ăn mừng, cô đơn biết bao nhiêu chứ."
Ánh mắt Tiêu Chấn khẽ nhúc nhích.
Vì sao chậm chạp không lập gia đình?
Trước năm hai mươi tuổi, hắn đi theo sư phụ tiêu cục tập võ, ở tiêu cục đều là nam nhân, hàng năm hắn lại ở bên ngoài áp tải, quả thực không có tâm tư lấy vợ, cô mẫu giới thiệu giúp hắn, Tiêu Chấn có thể tránh được thì tránh, không tránh được thì đến xem một chút, trở về lập tức mượn cớ từ chối. Sau hai mươi tuổi, hắn nhập ngũ tòng quân bôn ba khắp nơi, mấy năm nay mới xác định ở Liêu Đông.
Quả thật có thể cưới được một nàng dâu rồi, nhưng cố tình lại vừa ý người không vừa ý.
"Đệ muội ăn cơm thôi, ta không muốn nói cái này." Tiêu Chấn nghiêm mặt nói.
Tô Cẩm biết hắn ngốc, nhưng Tiêu Chấn mặt lạnh, có phải thật sự tức giận như vậy hay không, nàng không nắm chắc.
"Được được được, là ta đi quá giới hạn, đại nhân đừng giận." Tô Cẩm sợ hãi bồi lễ nói, nhìn hắn với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Tiêu Chấn vốn định giải thích một chút, vừa ngẩng đầu chống lại mắt phượng sóng nước mênh mông của nàng thì không thể nói thành lời nữa rồi, không khỏi phiền não, hắn bưng ly rượu lên uống.
Tô Cẩm khó có thể tin, quỷ thần xui khiến, nàng nghĩ tới Thế tử Chu Nguyên Phưởng trêu cợt nhi tử không được ngược lại không có gì vui, đối mặt với nhi tử, cảm giác của Chu Nguyên Phưởng cũng giống như nàng bây giờ chứ?
"Nương, ăn thịt." Người lớn trò chuyện vui vẻ, cuối cùng A Mãn cũng nhai hết thịt trong miệng, đưa cổ nhìn chằm chằm cái mâm tiếp tục muốn.
Tô Cẩm không thể làm gì khác hơn là phục vụ nữ nhi trước, liếc thấy trong chén Tiêu Chấn đã sớm hết, Tô Cẩm cắn cắn môi, thêm can đảm tiếp tục gắp cho Tiêu Chấn một miếng lớn.
Dù sao cũng đã ăn một miếng rồi, Tiêu Chấn không nhăn nhó nữa, nên ăn thì ăn.
Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm, chịu ăn thịt của nàng nói rõ Tiêu Chấn tức giận tới nhanh mà đi cũng nhanh, nàng không nói đến chuyện này nữa là được.
.
Nhi tử ở vương phủ rất tốt, Tô Cẩm tranh thủ thời gian thêu một túi thơm màu xanh ngọc.
Đêm nay Tiêu Chấn trở lại, Tô Cẩm dắt A Mãn tới gặp hắn, mùng tám là sinh thần A Mãn, Tô Cẩm hỏi Tiêu Chấn muốn làm như thế nào.
Tiêu Chấn hỏi nghĩa nữ: "A Mãn có muốn đi chơi ở đâu không?"
A Mãn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Con muốn gặp ca ca." Đã mấy ngày rồi bé chưa gặp ca ca.
Tiêu Chấn sờ sờ đỉnh đầu nữ oa, nói với Tô Cẩm: "Ngày mai ta sẽ đi nói với Vương Gia, xem đêm đó có thể để A Triệt trở về phủ được không."
Tô Cẩm rầu rỉ nói: "Có thể khiến Vương Gia không vui không?"
Tiêu Chấn nói: "Chỉ là một buổi tối, không có gì đáng ngại."
Tô Cẩm nhìn nữ nhi nhớ nhung ca ca, không phản đối nữa.
A Mãn là một đứa bé không ngồi yên, ở nhà chính đợi một lát, lại chạy ra ngoài.
Tiêu Chấn muốn đi theo, Tô Cẩm theo sát phía sau, trước khi Tiêu Chấn sắp ra khỏi nhà chính, Tô Cẩm nhìn bóng lưng to lớn của hắn, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, cái này cho ngài."
Tiêu Chấn nghi ngờ xoay người.
Tô Cẩm lớn lên nhỏ nhắn, hoàn toàn bị bóng dáng của hắn bao phủ, làm cái gì cũng không sợ bị người làm bên ngoài nhìn thấy nên thoải mái giơ tay lên, lộ ra túi thơm trong lòng bàn tay. Túi thơm tơ lụa màu xanh ngọc, phía trên thêu hoa văn Bảo Bình, Tiên Hạc ngụ ý bình an Như Ý. Tô Cẩm cúi đầu giải thích: "Lần trước đi chùa Quảng Ân, ta cầu xin tổng cộng bốn lá bùa bình an, trở lại thêu bốn túi thơm, ba mẫu tử chúng ta đều đeo lên, đây là của đại nhân."
Tiêu Chấn nhìn túi thơm do chính ta nàng thêu, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua.
Chỉ một túi thơm thì hắn sẽ không nhận, nên nàng sẽ không tặng, chủ yếu là nàng tặng bùa bình an nha?
Vào thời khắc này, Tô Cẩm ngửa đầu nhìn tròng mắt đen bởi vì không hề phòng bị mà tránh không kịp của hắn nói: "Cả đời này sợ rằng ta phải dựa vào đại nhân, ta muốn sau này mỗi một lần xuất chinh, đại nhân đều có thể bình an trở lại, đừng để ba mẫu tử ta đợi cửa vô ích."
Giữa lúc dừng lại, Tô Cẩm khe khẽ cắn môi dưới, tầm mắt cũng ngượng ngùng dời đi, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên một nét đỏ động lòng người.
Tiêu Chấn sững sờ tại chỗ.
Tô Cẩm lần nữa giương mắt, thấy hắn ngây ngốc, Tô Cẩm đột nhiên rất không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên nàng chủ động lấy lòng nam nhân, chẳng lẽ người này muốn từ chối hả?
"Đại nhân không muốn?" Tô Cẩm cau mày, hờn giận hỏi.
Tiêu Chấn sợ nhất là nàng giận hờn, theo bản năng lập tức lấy túi thơm vào lòng bàn tay, lúc cầm cẩn thận từng li từng tí không để đụng phải nàng.
Tô Cẩm cười, còn muốn thẹn thùng thì Tiêu Chấn đã trực tiếp xoay người, chỉ để lại bốn chữ bé không thể nghe: "Đa tạ đệ muội."
Tô Cẩm lập tức không cười được nữa, căm tức nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.
Đệ muội đệ muội, ai là đệ muội của hắn? Lúc còn sống Phùng Thực cũng chưa từng gọi hắn là ca, hắn lại khăng khăng gọi thân thiết như vậy!
Ban đêm, Tô Cẩm và A Mãn đều đã ngủ, trong phòng chính ở tiền viện, Tiêu Chấn giữ nguyên áo nằm ở trên giường, dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, ngơ ngác chuyển động túi thơm trong tay. Một túi thơm tinh xảo chỉ chiếm một vị trí nhỏ trong lòng bàn tay hắn, từng mũi thêu phía trên đều do chính tay nàng may vá.
Tiêu Chấn nhắm mắt lại, kìm lòng không được tưởng tượng đến dáng vẻ lúc nàng thêu thùa, đầu cuối xuống, từng sợi tóc rơi xuống quai hàm, xinh đẹp mềm mại đáng yêu.
Toàn thân nóng hổi nhưng không liên quan đến tình dục.
Hắn đưa túi thơm lên chóp mũi, có mùi thơm nhàn nhạt, ban đêm yên tĩnh, nam nhân tâm tình phức tạp, hiểu biết sâu rộng lại khắc chế đến cả nghe thấy cũng không dám thấy, nhanh chóng nhét túi thơm xuống dưới gối, đợi đến ngày hôm sau sẽ cẩn thận cất kỹ bên mình.