Cơ Minh Vĩ suy tư về những lời Cơ Tuyết vừa nói.
Nàng nói không sai. Sự nghiệp của Tiêu Nguyệt Mẫn lớn như thế nào ông vô cùng rõ ràng. Bà cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất cho nên cậu ta hiển nhiên phải kế thừa rồi.
Ài, xem ra ông dù có không nỡ thì cũng chẳng thể làm gì được. Cùng lắm thì khi ông nhớ nàng liền bay sang đó là được. Sức khỏe ông vẫn còn tốt lắm, bay đường dài cũng chẳng là vấn đề gì lớn đâu.
Lão nhân gia nhìn nàng, nở nụ cười hoà ái: "Ừm, ông hiểu rồi, ông chỉ là có chút không nỡ. Nhưng mà vì hạnh phúc của con, ông cũng chỉ đành thuận theo ý con thôi."
Dừng lại một chút, ông nói tiếp: "Nếu như cậu ta đối xử không tốt với con, tuỳ thời liền có thể trở về với ông, cánh cửa nhà ông sẽ luôn rộng mở chờ con trở về. Ông mãi mãi là chỗ dựa của con."
Nghe những lời này, Cơ Tuyết không khỏi nước mắt lưng tròng, lập tức đứng dậy khỏi ghế đi đến ôm lấy cánh tay lão nhân gia, khàn khàn nói: "Ông nội, cảm ơn ông."
Cơ Minh Vĩ vỗ về cánh tay nàng: "Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn cái gì. Con là cháu gái bảo bối của ta, ta không thương con thì thương ai?"
Nàng gạt đi giọt lệ không biết từ lúc nào đọng trên khoé mắt, mỉm cười ngọt ngào: "Tuyết nhi cũng thương người nhất. Nhưng mà người yên tâm, cho dù không làm giảng viên nữa nhưng con vẫn sẽ không bỏ cổ cầm. Weibo Tuyết Kỳ của con vẫn sẽ thường xuyên đăng bài, các cuộc thi trong nước và quốc tế con cũng vẫn sẽ tham dự, nhất định không để người phải thất vọng đâu."
Lão nhân gia cười: "Được, vậy thì tốt."
Nói thêm vài chuyện linh tinh nữa, Cơ Minh Vĩ hướng nàng nói: "Được rồi, giờ con ra ngoài gọi thằng nhóc đó vào đây cho ông, ông có vài chuyện muốn nói với nó."
Cơ Tuyết tỏ ra lo lắng: "Ông nội, đừng làm khó anh ấy mà."
Lão nhân gia lườm nàng: "Đấy, chưa gì đã bênh rồi. Ông chỉ muốn nói chuyện với nó chứ có ăn thịt nó đâu mà con sợ. Mau, ra ngoài gọi nó vào đây."
Nàng chần chừ một lúc, sau đó cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài gọi Lăng Kỳ.
Nàng rời đi không lâu thì hắn cũng nhanh chóng bước vào.
Ngồi trước mặt Cơ Minh Vĩ, Lăng Kỳ tuy bên ngoài vẫn tỏ ra bàng quang nhưng sâu trong nội tâm thật sự có chút bất an.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời hắn phải trải qua tình cảnh không biết phải đối mặt với một người như thế nào bởi vì xưa nay hắn chưa từng phải tỏ ra tôn kính với bất cứ ai.
Sư phụ và Hoàng huynh hắn là người có công dạy dỗ hắn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mặt kính trọng và kính nể. Với thân phận dưới một người trên vạn người, hắn cũng xem như là ngang hàng mà thôi, không cần phải xem sắc mặt của đối phương mà hành sự.
Bây giờ thân phận của hắn với người đang ngồi đối diện thật sự là có chút chênh lệnh rồi, hắn chỉ là hậu bối, không những phải kính trọng mà còn phải tôn kính ba phần.
Nếu để lão nhân gia không vui, không hài lòng, con đường thú thê của hắn sẽ càng thêm gian nan, lúc đó hắn có muốn hối hận cũng không còn kịp rồi.
Cơ Minh Vĩ nhìn vẻ mặt bất an của Lăng Kỳ, trong lòng lại bỗng dưng hả hê mười phần.
Thái tử gia của K&M thì thế nào, cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi. Muốn mang cháu gái bảo bối của ông đi, cũng phải được sự cho phép của ông mới được.
Ha ha... Biết sợ là được. Cậu xem như cũng tự biết thân biết phận đấy.
Hắng giọng một tiếng, Cơ Minh Vĩ tỏ ra nghiêm nghị: "Không cần căng thẳng quá, ta chỉ muốn làm rõ vài điều mà thôi."
"Vâng, ông nội. Người muốn biết điều gì con đều sẽ trả lời thành thật, tuyệt đối không giấu giếm nửa lời."
Lão nhân gia nhướn mày: "Bất cứ chuyện gì sao?"
Hắn kiên định gật đầu: "Vâng."
Cơ Minh Vĩ sắc mặt trầm trọng, cất giọng: "Con có biết khi nãy Tuyết nhi gặp ta để nói chuyện gì không?"
Nghe giọng điệu không mấy vui vẻ của lão nhân gia, đôi mày rậm của Lăng Kỳ chợt nhíu chặt. Hắn đích thực là hoàn toàn không biết.
"Con không biết. Có chuyện gì nghiêm trọng sao?" Hắn hỏi.
"Cũng không hẳn là nghiêm trọng, nhưng có lẽ ảnh hưởng một phần nào đó đến con bé."
Nghe Cơ Minh Vĩ nói vậy, trong lòng Lăng Kỳ dâng lên một cỗ bất an. Ảnh hưởng đến nàng sao? Vì sao nàng lại không nói với hắn cơ chứ?
"Ông nội, rốt cuộc là chuyện gì lại có thể ảnh hưởng đến cô ấy?" Hắn lo lắng hỏi.
Lão nhân gia chăm chú nhìn biểu cảm của hắn hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Trước khi ta nói ra chuyện này, ta muốn hỏi con một vấn đề khác được chứ?"
Hắn gật đầu: "Vâng, ông nội cứ hỏi, con sẽ thành thật trả lời."
"Ta muốn biết sau khi hai đứa kết hôn sẽ ở đâu?"
Lăng Kỳ chợt nhíu mày, suy nghĩ về câu hỏi của ông. Nếu hắn không hiểu sai thì điều mà ông muốn nói đến chính là nàng và hắn sẽ ở lại trong nước hay trở về New York.
Trụ sở K&M đích thị là ở New York, nếu sau này hắn tiếp quản thì bắt buộc phải ở tại nơi đó.
Nhưng là hôm qua Tiêu Nguyệt Mẫn vừa hay đề cập đến vấn đề này, bà đang có ý định chuyển trụ sở K&M về Hoa Quốc, hắn không hai lời lập tức đồng ý, sau đó gọi cho Maynard, cố vấn luật sư của K&M chuẩn bị làm thủ tục.
Công ty con của K&M tại Hoa Quốc phát triển vô cùng tốt, mặt bằng công ty cũng xem như lớn nhất đế đô rồi, lập tức chuyển về cũng không thành vấn đề. Đợi khi ổn định lại tìm một nơi khác lớn hơn rồi xây dựng thêm một toà nhà khác cũng không muộn.
Lăng Kỳ nhìn lão nhân gia, trả lời: "Sau khi kết hôn, con và Tuyết nhi sẽ ở tại đế đô. Tập đoàn K&M của gia đình con đang chuẩn bị chuyển trụ sở về đây. Cho nên nội hoàn toàn có thể yên tâm, Tuyết nhi đều có thể tùy thời đến thăm người."
Nghe hắn nói những lời này, tảng đá trong lòng Cơ Minh Vĩ bất giác nổ tung không còn một mảnh.
Quá tốt rồi, Tuyết nhi của ông, bảo bối của ông sẽ không phải rời xa ông nữa rồi.
Lão nhân gia vui vẻ ra mặt: "Được được, vậy thì tốt."
Hắn nói tiếp: "Giảng viên dạy cổ cầm là công việc cũng như sở thích của Tuyết nhi, con tôn trọng và cũng tuyệt đối không bắt cô ấy phải từ bỏ. Sau này chúng con kết hôn rồi, Tuyết nhi thích làm gì, muốn làm gì con đều sẽ ủng hộ. Thậm chí sau này chúng con có bảo bảo, con cũng sẽ không can thiệp vào sở thích của tụi nhỏ, càng không bắt ép phải kế thừa sự nghiệp của con. Nếu tụi nhỏ muốn theo học cổ cầm với Tuyết nhi, con cũng đều không phản đối. Cho nên nội có thể hoàn toàn yên tâm vì đã có người kế thừa."
Hơn hai mươi năm qua, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nói một lúc nhiều như vậy. Nếu như muốn lão nhân gia thật sự an tâm không phản đối nàng và hắn đến với nhau, hắn đương nhiên phải nói ra hết một lần.
Mà những điều này, đích thực là suy nghĩ trong thâm tâm của hắn.
Mặc dù biết không ít nam nhân có ý với nàng, nhưng hắn tin tưởng nàng chỉ yêu mình hắn. Lại nói nếu như cứ lo lắng bất an đủ thứ mà trói buộc nàng, nàng sẽ không còn là nàng nữa.
Hắn chính là yêu thích nàng ở điểm này, không bị bất cứ nguyên nhân trực quan nào ảnh hưởng, trước sau vẫn duy trì phong thái và cốt cách chính mình.
Cơ Minh Vĩ lúc này nở nụ cười như gió xuân, hài lòng gật đầu: "Được, con nhớ những gì hôm nay đã nói, sau nay nhớ mà giữ lời."
"Vâng, ông nội. Con nhất định sẽ không khiến ông thất vọng."
Lăng Kỳ dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vậy ông nội, người có thể nói cho con biết Tuyết nhi đã cùng người nói gì không?"
Nụ cười trên mặt Cơ Minh Vĩ chợt tắt. Ông xém thì cũng quên mất việc này rồi. Nếu mà hắn không nhắc, chắc là ông cũng cho nó trôi vào dĩ vãng luôn.
Hắng giọng một cái, ông nói: "Tuyết nhi nói muốn nghỉ dạy ở Học viện để qua New York với con."
Đáy lòng Lăng Kỳ thoáng chấn động, sắc mặt tối đi vài phần.
Chuyện quan trọng như vậy mà nàng lại không bàn qua với hắn mà đã tự ý quyết định. Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy chứ?
Tuy là có chút buồn bực nhưng sự vui vẻ lại chiếm phần hơn. Nàng lại có thể vì hắn mà từ bỏ cả công việc cũng như sở thích của mình, hắn làm sao không cao hứng đây?
Điều đó nói lên rằng trong tim nàng hắn có địa vị cao hơn hết thảy. Tình yêu nàng dành cho hắn hơn hẳn những thứ nàng yêu thích.
Đáy lòng hắn dâng lên một cỗ ấm áp, thầm nói: "Tuyết nhi, em đúng là cho anh cái kinh hỉ lớn quá rồi!"