Nhìn sắc mặt nặng nề của Lăng Kỳ, Cơ Tuyết cảm thấy bản thân dường như đã đùa hơi quá trớn, lại vô tình chạm phải cái gai trong lòng hắn rồi.
Sát thần đại tướng quân nào có phải hư danh, chính là nói đến tính cách băng lãnh của hắn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thân là người nắm giữ binh quyền của một nước, nếu hắn không băng lãnh, không vô tình, không sát phạt quyết đoán thì làm sao khiến cả Kỳ quân nghe lệnh và kính phục.
Nhưng đó là với người khác, không phải nàng!
Từ ngày nàng quen biết hắn, hắn luôn đối với nàng trước sau một bộ ấm áp cùng dịu dàng, chưa từng bày ra bộ dáng lạnh nhạt chứ đừng nói là lạnh lùng, đủ để thấy hắn không phải người không có cảm xúc.
Một nam nhân yêu nàng như vậy, quan tâm lo lắng cho nàng, lại nâng niu, chiều chuộng nàng vô đối, nàng còn đòi hỏi hắn phải thay đổi gì nữa đây?
Người khác không thích hắn thì sao? Cho dù người nhà của nàng có phản đối đi chăng nữa, nàng cũng quyết không từ bỏ.
Tình yêu của hắn dành cho nàng, nàng đã cảm nhận được một cách rõ ràng. Mà tình cảm của nàng đối với hắn cũng không hề kém cạnh.
Nàng đã hứa với hắn chỉ cần hắn tìm đến nàng, nàng sẽ bù đắp tất cả những gì nàng nợ hắn. Bây giờ hắn đã tìm đến nàng rồi, nàng phải thực hiện lời hứa, mà còn là cam tâm tình nguyện.
Hắn tốt với nàng một, nàng sẽ đáp lại mười. Hắn yêu nàng một, nàng sẽ yêu hắn nhiều hơn gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần.
Nàng thôi không trêu chọc hắn nữa, bàn tay đang nắm tay hắn tăng thêm lực, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập nhu tình, mỉm cười cất giọng: "Tiêu Kỳ, với em, anh đã hoàn hảo lắm rồi cho nên anh không cần thay đổi gì cả, anh chỉ cần là chính mình thôi. Không cần quan tâm đến người khác nghĩ như thế nào về anh, bởi vì họ không thể ảnh hưởng đến quyết định của em. Anh chỉ cần biết một điều, đời này em sẽ ở bên anh không xa không rời. Trừ phi anh không cần em nữa... Không, cho dù anh không cần em nữa em cũng sẽ không từ bỏ, em..."
Nàng còn chưa nói hết lời, Lăng Kỳ đã cúi xuống ngậm lấy hai cánh môi vẫn đang thao thao bất tuyệt của nàng, nuốt hết những lời nàng muốn nói vào trong bụng, bàn tay to lớn cũng mau chóng vòng ra sau đầu nàng giữ chặt để nụ hôn càng thêm sâu.
Cơ Tuyết nào biết những lời nàng vừa thốt ra đã đánh động đến thâm tâm của hắn nhiều như thế nào.
Hắn chính là muốn thông qua nụ hôn này truyền đạt đến nàng, để nàng hiểu hắn có bao nhiêu xúc động.
Nàng cũng chỉ thoáng sững sờ trong nửa giây, ngay sau đó liền đáp lại nụ hôn của hắn, cũng muốn cho hắn biết nàng có bao nhiêu thật lòng.
Đôi nam nữ ở phía sau ôm hôn thắm thiết không màng đến cái bóng đèn 500W phía trước, gã tài xế thật sự là muốn độn thổ luôn rồi.
Rắc cho y một bụng cẩu lương no đến nghẹn thì cũng thôi đi, đã thế còn phải xem bản thân đang tàng hình, lại còn phải vờ như mắt điếc tai ngơ không nghe không thấy. Đầu năm nay làm tài xế mà cũng khó sống quá rồi đi!
Xe chạy hơn nửa giờ liền dừng lại trước cổng trang viên nhà Cơ Minh Vĩ.
Lão nhân gia chờ đợi đến suốt cả ruột rồi, cứ đi đi lại lại trước cửa phòng khách không chịu ngồi yên, khiến Cơ Phong và Mộc Ái Ái cũng muốn chóng cả mặt.
Hiện tại đã thấy bóng dáng bảo bối xuất hiện, ông mới thở phào một hơi.
Đối với cháu rể Lăng Kỳ, Cơ Minh Vĩ thật sự không biết quá nhiều, có chăng cũng chỉ là thông qua lời nói của Tiêu Nguyệt Mẫn và Cơ Phong mà thôi, còn thực hư như thế nào, ông hoàn toàn không hề rõ ràng.
Hôm lễ đính hôn chính là lần đầu tiên lão nhân gia gặp cháu rể trong truyền thuyết.
Từ lúc bắt đầu tiệc đến cuối tiệc, cậu ta đều không thấy nổi một nụ cười ra hồn, hoàn toàn một bộ dáng lạnh lùng khó gần.
Nếu như ông không phát hiện mỗi khi hắn nhìn cháu gái bảo bối của ông bằng ánh mắt thâm tình và cưng chiều, ông còn tưởng là hắn bị bắt ép đến nơi này hoặc là bị ai đó quỵt nợ mấy trăm vạn.1
Hôm nay có cơ hội gặp lại, ông nhất định phải tìm hiểu cậu ta cho thật kỹ, xem cậu ta có thật lòng với Tuyết nhi của ông hay không, có đáng để ông gửi gắm hay không?
Cũng chỉ mới đính hôn mà thôi, muốn từ hôn cũng không phải không được. Nếu như cậu ta không khiến ông hài lòng, ông nhất định phải cân nhắc xem có nên tiếp tục để Tuyết nhi cùng cậu ta tiến tới hôn nhân hay không?
Vẫn biết nếu như cuộc hôn nhân này không thành sẽ ảnh hưởng không nhỏ, nhưng mặt mũi cũng không thể quan trọng bằng hạnh phúc của bảo bối mà ông yêu thương hơn cả tâm can được.
Nhìn hai đứa trẻ tay trong tay đi đến, Cơ Minh Vĩ không khỏi có chút cao hứng. Xem ra Tuyết nhi của ông cũng thật sự vui vẻ. Ông có lẽ là đã lo xa quá rồi. Nhưng mà để cho chắc, ông vẫn là nên gặp riêng cậu ta nói chuyện một chút thì tốt hơn.
Dừng lại trước mặt lão nhân gia, Lăng Kỳ cung kính chào hỏi: "Ông nội hảo!"
Nhìn đến gã tài xế đang ôm túi lớn túi nhỏ đi phía sau, hắn nói tiếp: "Con biếu nội chút đồ bổ, mong nội nhận cho."
Cơ Minh Vĩ gật đầu hài lòng: "Đến là tốt rồi, lại còn quà cáp làm gì cho tốn kém."
"Lần đầu tiên đến thăm nội thì không thể thiếu được."
Cơ Tuyết đứng bên cạnh vẫn ôm lấy cánh tay hắn, thêm lời: "Ông nội, đây là tấm lòng của cháu rể người, người mà không nhận thì sẽ khiến anh ấy buồn đó."
Cơ Minh Vĩ liếc nàng: "Ồ, chưa gì đã bênh vực rồi?"
Nàng cười ngọt ngào: "Ông nội, đây không gọi là bênh vực, đây gọi là vợ chồng đồng lòng."
Cơ Minh Vĩ gõ trán nàng một cái, mắng yêu: "Nhóc con, còn dám bắt bẻ lời của ta."
"Ông nội à, người tính để hai đứa con đứng ngoài này thêm bao lâu nữa? Là không hoan nghênh bọn con có phải hay không?"
Lão nhân gia lườm nàng thêm một cái rồi mới chịu tránh sang một bên, cất giọng: "Được rồi, hai đứa mau vào đi. A Phong và Ái Ái đã đến được một lúc rồi đấy!"
Bước vào trong phòng khách, nhìn thấy hai người mà Cơ Minh Vĩ vừa nhắc đến đang ngồi cạnh nhau ở khoảng cách quá chi là gần, Cơ Tuyết không khỏi nhướn mày, tủm tỉm cười đầy ẩn ý.
Hai ngày nay hai người này hẳn là tiến triển cũng không tệ đâu. Xem ra hiểu lầm cũng đã được sáng tỏ, nàng chắc là sắp có chị dâu rồi đây.
Cơ Phong trao cho nàng ánh mắt đã hiểu, Mộc Ái Ái thì có phần còn ngượng ngùng nhưng cô vẫn là tò mò về nàng nhiều hơn.
Tối ngày đính hôn than vãn đủ điều, còn uống say đến bất tỉnh nhân sự bị người nào đó đưa đi cũng không hay không biết. Ngày đó không chừng còn bị người ta ăn đến xương cũng không còn cũng chưa biết chừng.
Hiện tại lại tay trong tay xuất hiện, trên mặt lại nở nụ cười như vừa tắm gió xuân, muốn cô không hiếu kỳ là không có khả năng.
Nhưng là đương sự đang có mặt ở đây, nếu mà hỏi trước mặt thì có vẻ không được lịch sự cho lắm, cho nên Mộc Ái Ái cho dù có sốt ruột đến cỡ nào thì cũng phải bấm bụng nhịn xuống, chờ lát nữa tìm thời cơ thích hợp liền tra hỏi.
Sau bữa cơm ấm cúng và vui vẻ, Cơ Tuyết không ngờ lại là người chủ động tìm Cơ Minh Vĩ nói chuyện. Kết quả hiện tại chỉ có hai ông cháu ở trong phòng làm việc.
Nhìn đứa cháu gái bảo bối, lão nhân gia vui vẻ lên tiếng: "Tuyết nhi muốn cùng ông nói chuyện gì?"
Nàng hít sâu một hơi, kiên định nói: "Ông nội, nếu như con nói con muốn nghỉ dạy ở Học viện, người đồng ý sao?"
Cơ Minh Vĩ giây trước còn vui vẻ ra mặt, giây sau khi nàng dứt lời, nụ cười trên môi chợt tắt, thay vào đó là đôi mày rậm khẽ nhăn lại, lâm vào trầm mặc.
Không lâu sau đó, lão nhân gia lên tiếng: "Có thể nói cho ông biết lý do không?"
Hai tay nàng đặt dưới bàn không biết từ lúc nào đã cuộn chặt lại, kiên định nói: "Con muốn cùng anh ấy trở về New York."
"Thằng nhóc đó muốn như vậy sao?" Cơ Minh Vĩ nghiêm giọng hỏi.
Nàng khẽ lắc đầu: "Người đừng hiểu lầm anh ấy, anh ấy hoàn toàn không biết gì cả. Đây là quyết định của con. Người cũng biết mẹ anh ấy và sự nghiệp của gia tộc đều ở New York, anh ấy sớm muộn cũng phải tiếp quản, đến lúc đó chỉ có thể trở về mà thôi. Con đã quyết định ở bên anh ấy, vậy thì nên đi theo anh ấy. Chẳng lẽ lại mỗi người một nơi? Người hẳn là cũng không muốn con lại tiếp tục sống một mình có đúng không?"