Nghe ra giọng điệu hoảng hốt của Lăng Kỳ, Cơ Phong đắc ý cười: "Cậu không hề nghe lầm đâu. Tuyết nhi vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói như vậy đấy. Thế nào, vui đến kinh sợ luôn rồi đúng không?"
Lăng Kỳ trong phút chốc sững sờ tại chỗ. Tin tức này quá lớn rồi, hắn hiện tại chưa thể nào tiếp thu ngay được.
Nàng đồng ý rồi, vậy mà lại đồng ý cùng hắn đính hôn rồi.
Ha ha... Hắn cười tự giễu, tự hỏi chính mình nên vui mừng hay bi ai đây?
Nàng chính là sợ người vừa gặp mặt, cho nên trong lúc hoảng loạn liền đồng ý đính hôn cùng người chưa từng gặp qua một lần?
Tuyết nhi, rốt cuộc ta nên đối mặt cùng nàng như thế nào đây?
Nếu như trong ngày đính hôn nàng nhìn thấy người mà nàng căm ghét và sợ hãi lại chính là ta, nàng có vì vậy mà bỏ chạy một lần nữa hay không?
Trầm mặc một hồi, Lăng Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng: "Nếu như nàng biết hôn phu của nàng là tôi, nàng chạy trốn thì phải làm sao?"
Cơ Phong cười trừ: "Cậu lo xa quá rồi, con bé còn chưa gặp cậu cơ mà. Tôi cũng đã lót đường trải thảm sẵn cho cậu cả rồi, cho dù có bất cứ biến cố nào xảy ra, con bé cũng không thể rút lui được đâu. Cho nên cậu cứ yên tâm đi."
"Bất cứ biến cố nào sao?" Hắn hỏi.
Cơ Phong không chần chừ gật đầu: "Đúng vậy. Tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần với con bé rồi, nó cũng đồng ý rồi. Hơn nữa là tự nó quyết định, cũng tự nó đòi làm lễ đính hôn ngay trong sự kiện quan trọng này. Tôi đâu có ép nó, cho nên nó không thể tùy hứng làm bậy được đâu."
"Nếu như biến cố không phải thứ khác mà chính là tôi thì sao?"
Cơ Phong nghe hắn nói vậy chợt sửng sốt: "Cậu có ý gì?"
Hắn điềm nhiên nói: "Tối nay tôi vừa gặp nàng, tôi không điều khiển được cảm xúc của chính mình, không kiềm lòng được đã cưỡng hôn nàng, sau đó nàng sợ hãi bỏ chạy."
"Lăng Kỳ, cmn cậu biến thái, vậy mà dám làm ra chuyện như vậy với em gái tôi." Cơ Phong tức giận chửi thề.
Lăng Kỳ trầm mặc nghe anh ta trách mắng. Hắn cũng biết bản thân quá nóng vội rồi. Nhưng là hắn thật sự quá nhớ nhung nàng, cho nên mới không khống chế được hành của chính mình. Hắn thật sự không hề muốn rơi vào cục diện như hiện tại chút nào mà.
Thấy hắn không nói gì, Cơ Phong cũng chỉ biết thở dài: "Tôi đã quá khích, cậu còn quá khích hơn cả tôi nữa. Được rồi, tôi cũng là đàn ông, xem như cũng hiểu nỗi lòng của cậu. Bây giờ chỉ có thể tìm cách vãn hồi thôi."
Dựa lưng vào chiếc xe phía sau, hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm, thều thào cất giọng: "Vậy cậu nói xem làm sao để vãn hồi?"
Cơ Phong sóng mắt lưu chuyển, sau đó nửa đùa nửa thật nói: "Nếu cậu đã làm đến mức đó, thì chỉ có thể tiếp tục thôi."
Lăng Kỳ chợt nhíu mày: "Ý cậu là gì?"
Cơ Phong khoé miệng nhếch lên nở nụ cười giảo hoạt: "Chính là, mặt dày thêm một chút, nếu nó có ý định chạy trốn thì cậu phải tìm cách chặn đường bắt lại. Cùng lắm thì tiên hạ thủ vi cường, bất cứ chuyện gì không giải quyết được bên ngoài thì cứ lên giường là giải quyết được thôi!"
Nghe người bạn tốt của mình nói những lời thiếu đứng đắn kia, khoé miệng hắn chợt co rút. Anh trai mà có thể mang bán em gái trắng trợn đến như vậy hay sao? Đã thế còn chỉ dẫn tận tình người mua nên hành sự như thế nào? Hắn bất giác mất niềm tin vào nhân sinh rồi đấy.
"Cơ Phong, nàng thật sự là em gái ruột của cậu sao? Hoặc là chính cậu cũng đã làm như vậy với nữ nhân nào rồi?"
Cơ Phong chột dạ, nhảy dựng lên: "Lăng Kỳ, tôi xem cậu là anh em tốt, cũng xem cậu như em rể tôi rồi cho nên mới bày cách này cho cậu. Bây giờ cậu cắn ngược lại tôi là thế nào hả? Cách tôi cũng chỉ rồi, còn cậu muốn làm hay không thì tùy cậu. Nếu sau này cậu gặp phải chuyện gì, cậu cũng đừng trách tôi không chịu giúp cậu đấy!"
Lăng Kỳ lại rơi vào trầm mặc. Cậu ta nói cũng không phải không đúng, chỉ là hắn thật sự không muốn phải đi đến bước này mà thôi.
Khi xưa nàng cùng hắn lăn giường không ít lần nhưng khi đó nàng đã là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.
Lần đầu tiên là đêm động phòng hoa chúc, cả hai đều trúng phải xuân dược, cho nên cũng không hề có sự cưỡng ép.
Lần thứ hai hắn ngà ngà say, nhưng có thể phân biệt rõ ràng không một chút mơ hồ. Nàng và hắn khi đó cũng là đôi bên tình nguyện.
Lần thứ ba, lần thứ tư và những lần về sau, nàng và hắn cũng đều là lưỡng tình tương duyệt.
Tất cả những sự thân mật đó hắn chưa từng một lần cưỡng bách nàng, cho dù chỉ là là một cái ôm đơn thuần.
Hôm nay chính là lần đầu tiên hắn cưỡng hôn nàng, cũng khiến cho nàng thập phần sợ hãi. Hắn thật sự không dám tưởng tượng nếu hắn cưỡng bức chiếm lấy thân thể nàng, nàng sẽ còn sợ hắn đến nhường nào.
Hắn thật sự không dám, càng chưa từng nghĩ đến sẽ làm ra chuyện hạ lưu bỉ ổi như thế. Nàng là bảo bối tâm can của hắn, hắn không bao giờ nghĩ muốn tổn thương nàng dù chỉ là nhỏ nhất.
Vậy rốt cuộc hắn nên làm thế nào mới đúng? Làm thế nào để nàng tiếp nhận hắn, nguyện ý gả cho hắn đây?
Không thấy bên kia điện thoại nói năng gì, Cơ Phong sốt ruột lên tiếng: "Này a Kỳ, cậu còn nghe hay không?"
Nghe thanh âm vang lên bên tai, Lăng Kỳ hồi thần trả lời: "Tôi vẫn đang nghe."
"Ài, sao cậu không nói gì? Nói xem, suy nghĩ đến đâu rồi?"
Hắn lạnh nhạt nói: "Không nghĩ gì cả. Chuyện đó để nói sau đi."
Anh ta gật đầu: "Ừ, được. À, chuyện này tôi đã nói với mẹ cậu rồi đấy. Dì ấy nói sẽ giúp cậu lo liệu mọi sự rồi. Nếu cậu còn muốn an bài việc gì nữa thì cậu nói với dì ấy đi. Tôi hiện tại cũng chẳng thể phân thân lo được nhiều việc. Nếu cậu rảnh rỗi thì cùng dì Tiêu chuẩn bị cho lễ đính hôn đi."
Hắn gật đầu: "Được, tôi biết rồi. Cậu lo việc của cậu đi. Nếu cần tôi giúp việc gì thì cứ lên tiếng."
"Không cần đâu, việc của tôi đại khái đã xong rồi, chỉ là tôi chưa thể lập tức trở về nước mà thôi."
"Ừm, vậy cậu làm việc đi."
Kết thúc cuộc gọi, Lăng Kỳ một lần nữa nhìn lên tầng lầu căn hộ của Cơ Tuyết, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong.
Nhìn gã tài xế qua gương chiếu hậu, hắn nói: "Trở về."
Nhận lệnh, anh ta nổ máy, đánh tay lái cho xe chạy vào đường lớn, trở về nơi trước đó rời đi.
Trở về căn biệt thự của mình, Lăng Kỳ nhìn ngắm bức hoạ lớn vẽ chân dung nàng đang được treo trên tường, ánh mắt ôn nhu như nước, khoé miệng cong lên: "Tuyết nhi, nàng vẫn không thay đổi chút nào. Thật tốt vì ta đã tìm được nàng rồi. Dù có thế nào, ta cũng quyết không từ bỏ. Đời này, nàng chỉ có thể là của ta. Dù có phải trói buộc nàng cả đời, ta cũng không để nàng rời bỏ ta thêm một lần nào nữa."
Đi đến bên giá vẽ, Lăng Kỳ lại đặt lên một tờ giấy lụa khác, tiếp tục hoạ chân dung của nàng.
Lần này, hắn không vẽ nàng mặc y phục cổ đại nữa mà vẽ nàng trong y phục của ngày hôm nay.
Hắn cẩn thận từng chút từng chút một, như thể đang nâng niu một thứ gì đó vô cùng trân quý.
Hai giờ sau, hắn cuối cùng cũng hạ bút.
Nhìn ngắm nàng trong một phong thái hoàn toàn mới, hắn lại càng yêu nàng thêm bội phần.
Đây mới chính là nàng, là con người thật của nàng trước khi bước vào cuộc đời của hắn.
Nàng và hắn, hai con người ở hai thế giới khác nhau lại có thể một lần nữa tương phùng, ai dám nói nàng và hắn không phải duyên trời định?
Hắn tin tưởng tuyệt đối vào điều này, cho nên nàng trở về bên cạnh hắn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hôm nay là thứ bảy, Cơ Tuyết đã lên lịch live stream trên Weibo vào lúc bảy giờ.
Mộc Ái Ái từ chiều đã đến tìm nàng, nói là giúp nàng chuẩn bị nhưng cốt là muốn nàng làm tóc, trang điểm và vận y phục cổ trang cho mà thôi.
Live stream mà, làm sao có thể thiếu vắng người dẫn chương trình là cô được cơ chứ?
Bảy giờ kém mười lăm, hai nữ nhân cổ đại cuối cùng cũng đã chỉn chu vẻ ngoài.
Cơ Tuyết lúc này mới bắt tay vào kết nối các thiết bị cần thiết. Mộc Ái Ái trong khi chờ đợi nàng thì lấy điện thoại của mình ra mở Weibo, sau đó nhấp vào Weibo Tuyết Kỳ thám thính tình hình.
Đến khi giao diện hiện lên, Mộc Ái Ái trợn tròn mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hét lớn: "Tiểu Tuyết Tuyết! Tiểu Tuyết Tuyết! Thật cmn mù mắt tớ rồi. Cậu biết có bao nhiêu người đang chờ xem live stream của cậu hay không?"